Bá Tổng Cưng Chiều Lấy Tiểu Tổ Tông

Chương 7: Rắc rối đến chân




Ồn ào một trận cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, cả bọn vây quanh lấy cậu rồi giới thiệu. Thanh Loan, Lạc Lân và Diệp Hạ Nhiễm, đó là những cái tên mà kiếp trước cậu chưa hề nghe tới hoặc đã có nhưng hẳn là cậu không để ý tới.

Thanh Loan là cái tên khá nổi bật nhất trong nhóm, tên nghe giống con gái nhưng kì thực lại là trai 100%. Mái tóc nâu ngang vai, khuôn mặt trông khá là mảnh mai và có Đôi mắt trông rất sắc sảo cùng hàng mi dài. Nếu không phải đã có Quân Thiên Phong chắc cậu sẽ gục ngã dưới nhan sắc này quá.

Còn tên Lạc Lân thì nghe cũng đã biết rõ là tên con trai. Nổi bật với quả đầu đỏ chót kia cùng tính cách rất cục xúc nhưng cơ thể đô con thoạt nhìn chỉ cần một tay thôi cũng đã đủ vật cậu ngã lăn ra. Cơ bắp thật đáng ngưỡng mộ.

Diệp Hạ Nhiễm Miệng khi nào cũng cười, nó làm cậu ấn tượng nhất. Mái tóc vàng nhạt cùng Đôi mắt xanh lục đã làm nổi bật cô, nhìn cũng biết đây là một tiểu thư không biết ăn chơi là gì nhưng lại quen với đám này làm cậu có chút nghĩ không thông. Nhưng vừa khen cô nhã nhặn thanh lịch xong thì cô cứ như bùng phát vậy, cười há há rồi khoác lấy vai cậu và cầm chai rượu lên tu ừng ực làm cậu giật mình.

Đám bạn của Quân Thiên Phong hình như không được bình thường?!

Suy nghĩ loé lên trong chốc lát nhưng cũng rất đúng với tình hình hiện tại. Chắc chắn rằng đám này không giỏi uống rượu. Người thì cầm chai rượu rồi ôm trong lòng khóc sướt mướt nói nhớ rồi hôn lên chai rượu. Người thì như Đi tiếp khách mà cứ rót rượu đầy li rồi Đi mời nhau uống. Người thì tu rượu như tu Nước lả. Người còn lại thì kể khổ với chai rượu vì mẹ bắt Đi xem mắt. Cuối cùng chỉ còn lại cậu và Quân Thiên Phong là còn ngồi yên chưa đụng đến rượu.

- ''Có... Cần đưa họ về không? Tình hình làm em hoang mang.'' Quả thật là cậu hoang mang, không những thế mà sốc luôn rồi.

- ''Kệ chúng.'' Anh phũ phàng đáp lại rồi đưa ánh mắt kia liếc nhẹ họ rồi dừng lại trên người cậu.

- ''Thế thì chúng ta về?'' Cậu nghiêng đầu hỏi anh, anh gật nhẹ đầu như câu trả lời. Cả hai vừa đứng dậy thì Lạc Lân lập tức bám lấy Quân Thiên Phong.

- ''Không được Đi!! Ức... ai cho mày Đi hả? Huhu sao mày không cứu người anh em của mày hả Nhiệm Kì, tao nhờ mày Đi xem mắt thôi mà mày đá tao như con là sao hả?''

Có lẽ bởi say rồi nên không nhìn rõ mặt của Quân Thiên Phong là nhầm anh thành Nhiệm Kì. Cậu đứng kế bên chỉ bịt miệng cười khúc khích. Quân Thiên Phong đẩy Lạc Lân ra chưa kịp nói gì thì cậu ta nôn thốc nôn tháo ra người anh làm anh đứng hình ngay tại chỗ, cậu thì cách xa ra tránh bị nôn vào người lây.

- ''Đệt... Lạc Lân!!'' Nhìn thấy anh gặng từng chữ tay thì đã giơ Lên như muốn tiễn Lạc Lân Đi lấy kinh thì cậu vội ngăn lại rồi kéo anh ra ngoài. Cậu khá chắc rằng anh đã nhẫn nhịn lắm rồi, với cái bệnh ưa sạch kia thì anh dặn cậu đứng đây chờ còn bản thân thì nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh.

Trong khi đứng chờ thì cậu cũng lấy điện thoại ra bấm thì một người đàn ông với cái bụng bự cùng quả đầu chẳng còn lấy mấy cọng tóc, miệng thì cười đầy biến thái tay thì cầm li rượu Đi tới. Li rượu trong tay gã trực tiếp quẹt vào tay cậu ngay khi cậu quay đầu lại. Với cái vẻ mặt hoang mang chẳng hiểu gì thì cả lớn tiếng quát Lên.

- ''Rượu... Mày có biết loại rượu này rất đắt không tên phục vụ kia, cả đời mày chưa chắc đã mua được đâu, đứng chiếm đường làm đổ rượu của ông!!''

Bị gọi là phục vụ làm cậu có chút hoang mang nhưng cũng nhận ra ngay sau đó. Mỗi phục vụ ở đây đều sẽ đứng trước cửa mỗi phòng nếu trong phòng có khách bởi khi khách gọi họ sẽ nhanh chóng Đi vào và thực hiện yêu cầu. Còn phòng của cậu và nhóm bạn của Quân Thiên Phong thì không cần phục vụ nên việc cậu đứng trước Cửa bị nhầm là đúng thôi. Những Nhân viên của mỗi phòng đều quay qua nhìn cậu rồi đổ mồ hôi, miệng cũng không dám nói gì. Đoán chắc gã kia cũng rất có địa vị nên những người kia không dám Lên tiếng là Phải.

- ''Lại nữa kìa, lần này gã đó lại chọn cậu nhóc kia. Tội thay.'' Một người phục vụ đứng xa nói nhỏ với người kế bên. Nghe vậy là cũng đủ hiểu, gã kia không phải là lần đầu làm đổ rượu rồi lớn tiếng, là gã đang cố ý vì biết sẽ không ai dám chen chân vào những gì gã đang làm.