Bá Tổng Bảo Tôi Ngồi Khóc Trên Bentley

Chương 32: Cẩn Thận Với Những Gì Cô Nói Đó




Người này phải có mấy cái mạng nhỉ?

Nhưng bất ngờ chính là Đàm Tây Trạch cũng không hề tỏ ra tức giận, anh chậm rãi mở mắt ra, quay đầu bình tĩnh nhìn Tống Mịch.

Tống Mịch cũng nhìn anh, một giây sau, đột nhiên cô nghĩ đến điều gì đó: "Anh Hiển, có tiện hỏi anh chuyện này không?"

Đàm Tây Trạch lười biếng cất tiếng ậm ừ.

"Anh có biết người tên Đàm Tây Trạch kia không?"

Chu Lãng: "..."

Hóa ra là không biết tổng giám đốc Đàm, chẳng trách một mực gọi là anh Hiển.

Đàm Tây Trạch vẫn ung dung chăm chú nhìn Tống Mịch, một lúc sau mới chậm rãi nói: "Tại sao cô lại cho rằng tôi biết Đàm Tây Trạch?"

"Người ta thường nói kẻ có tiền đều ở trong một vòng luẩn quẩn, cho nên tôi thử hỏi một chút." Tống Mịch đặt tay lên chiếc đệm da Rolls-Royce, nhẹ nhàng xoa xoa rồi buồn bã thở dài: "Không biết tổng giám đốc Đàm chuyên gia hút máu tầng lớp dân lao động hèn mọn như chúng tôi, có phải cũng có chiếc xe đắt tiền như vậy không?"

"..."



Một tia chớp xẹt qua khoảng không, ánh sáng trắng từ kính chắn gió chiếu vào trong xe, đọng lại trên khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông trong khoảnh khắc ngắn ngủi.

Đôi mắt đen của anh như vực sâu ngàn năm.

Tống Mịch cảm thấy vẻ mặt của anh có phần ý tứ, thậm chí có chút ý vị sâu xa.

Nhưng cô lại không thể đoán được cụ thể là gì.

Đàm Tây Trạch vẫn bình tĩnh nhìn cô hỏi: "Cô hỏi anh ta làm gì?"

Tống Mịch: "Tôi nghe nói anh ta rất đẹp trai, là kiểu gương mặt của người mẫu."

Chu Lãng lái xe phía trước suýt nữa nghẹn chết, rất muốn hỏi Tống Mịch ngồi ở ghế sau rằng:

Cô nhìn người ngồi cạnh cô có giống gương mặt của người mẫu không?

Đã đủ đẹp trai chưa?

Đàm Tây Trạch khẽ chuyển động ngồi ở tư thế thoải mái hơn, giơ tay nới lỏng cà vạt, thờ ơ mở miệng: "Bình thường."

Tống Mịch: "Bộ dạng bình thường ư?"



"Ừm."

"Tôi cũng nghĩ vậy, có khi còn xấu trai ấy chứ."

"?"

Nói chung, tự nhận xét và bị người khác nhận xét có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.

Đàm Tây Trạch nhận mình bình thường là điều dễ hiểu, nhưng nghe Tống Mịch nói mình xấu trai, tại sao anh lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Tống Mịch không chú ý tới sự thay đổi nhất thời trong mắt Đàm Tây Trạch, tiếp tục nói: "Mọi người đều nói anh ta đẹp trai, có lẽ là do ma lực của đồng tiền tô điểm cho thôi."

Đàm Tây Trạch nhướng mày: "Cô gặp rồi?"

"Tôi chưa, nhưng tuyệt đối đừng để tôi nhìn thấy anh ta, nếu không…" Tống Mịch thoáng dừng lại, suy nghĩ không biết nên nói ra lời tàn nhẫn nào.

Lòng bàn tay đang cầm vô lăng của Chu Lãng toát ra đầy mồ hôi lạnh.

Cẩn thận với những gì cô nói đó!