Phía nam Độ Thành có một con sông ước tính rộng khoảng 3500 mét, để cho xe cộ thông qua lại thì phải xây dựng một cây cầu lớn, đây chính là hạng mục mà Chính Phủ đã trù bị nhiều năm, dự toán 9.7 trăm triệu tệ, lợi nhuận phong phú.
Hạng mục này không những bị An Đạt nhìn chằm chằm mà là tất cả công ty có công trình đều nhìn chằm chằm.
Đàm Tây Trạch bỗng chốc khẽ cười một tiếng, khóe môi khẽ nhếch lên.
“Một triệu sao?”
Người ở đầu dây bên kia trong nháy mắt liền căng thẳng.
Chờ đến khi ý cười hoàn toàn dừng lại, gương mặt Đàm Tây Trạch lạnh lùng đến mức tưởng chừng có thể bắn ra băng, đáy mắt vắng lặng đến mức dường như gió lớn hay tuyết to cũng đều bị tiêu diệt, lời nói xen lẫn vài phần cảnh cáo cùng với áp bức.
“Tôi cho anh thời gian là ba ngày, nếu ba ngày sau vẫn không biết được là ai là người làm lộ ra bí mật, tôi muốn nhìn thấy đơn xin từ chức của anh.”
Thật ra đối với tập đoàn An Đạt mà nói, tổn thất về dự án này cũng không đáng kể chút nào, mấy cái trăm triệu cũng chỉ là chút số lẻ mà thôi, nhưng mà đáng tiếc, Đàm Tây Trạch là chủ nhân của An Đạt lại vô cùng hiếu thắng, ghét nhất là thua cuộc.
Anh muốn thắng, vẫn luôn muốn thắng, muốn đứng ở đỉnh của kim tự tháp cao nhất để quan sát mọi người thì mới chịu được.
Tắt điện thoại, trợ lý Chu Lãng kéo cửa ghế sau Rolls-Royce ra cho anh.
Anh cúi người khom lưng lên xe.
Mới vừa ngồi trên xe một lúc, cửa sổ xe đã bị người ở bên ngoài gõ gõ.
Ba tiếng cộc cộc cộc.
Tiếng gõ cửa xen lẫn trong cơn mưa lớn, một âm thanh nũng nịu yếu ớt cũng hòa lẫn trong cơn mưa lớn này, là gọi anh.
“Anh Đàm.”
Cơn mưa to làm cho người ta sợ hãi, từng dòng nước xanh thâm thẫm rơi, trên mặt đất có vô số giọt nước bắn lên tung tóe.
Tia chớp không ngừng sáng lên.
Tiếng sấm vang ầm ầm.
Tống Mịch rụt cổ, lạnh đến mức run lên bần bật, nhưng cô vẫn không thể khởi động xe, cũng không biết là bình điện hết điện hay là có trục trặc ở chỗ nào khác nữa.
Chiếc xe Rolls-Royce phía trước dừng ở ven đường, người đàn ông khí chất như ngọc, động tác khom lưng lên xe cũng có vẻ thanh nhã.
Tống Mịch nhìn.
Đoạn đường này nổi tiếng là không dễ bắt xe taxi.
Hơn nữa đi taxi từ đây về nhà, tiền xe chắc cũng phải ba mươi mấy tệ, thời tiết ác liệt như vậy chắc chắn sẽ còn mắc hơn, cô tiếc khoản tiền này.
Tống Mịch xuống xe đạp điện, ôm chặt đôi bao tay trong lồng ngực, chạy về phía chiếc xe Rolls-Royce ở phía trước.
Nếu cô ra vẻ đáng thương, chắc anh sẽ cho cô quá giang một đoạn chứ nhỉ?