Lúc đang nghi hoặc tìm kiếm bốn phía thì bỗng nhiên cô nghe thấy một giọng nam trầm thấp dễ chịu vang lên bên cạnh, nhưng giọng nói không hoàn toàn ấm áp mà ẩn trong đó ý tứ đùa giỡn, chỉ nói ba chữ đơn giản.
''Tìm tôi à?''
Tống Mịch theo bản năng quay đầu lại.
Không biết người đàn ông xuất hiện ở ven đường từ khi nào, anh đứng ngay trước cửa xe, dáng người cao to, cách xe một khoảng nhìn thẳng vào mắt cô, diện mạo vô cùng tuấn tú.
Ánh trăng chiếu xuống như làm nền tăng thêm vẻ đẹp của anh.
Cô cảm thấy nhìn ở góc nào thì người đàn ông này đều rất đẹp trai.
Anh đứng ở đâu thì cảnh vật xung quanh chỉ có thể làm nền cho anh, dù là ánh trăng, cây ngô đồng, bầu trời đầy sao, hay là chiếc xe Bentley đắt tiền này.
Tất cả đều lu mờ trước vẻ đẹp của anh.
Chẳng trách cô vợ chưa cưới kia lại sống chết dây dưa đến cùng.
Tống Mịch thầm nghĩ.
Một lúc sau, Tống Mịch mới nhớ ra mình phải đòi tiền chứ không phải thưởng thức nhan sắc của ông chủ.
Mặc dù trong lòng cô phải công nhận rằng giá trị nhan sắc của ông chủ rất cao.
Bởi vì trong lòng cứ thầm gọi là ông chủ, nên đến lúc mở miệng, Tống Mịch lại nói: ''Tôi đã khiến vợ chưa cưới của anh bỏ đi rồi, cho nên thù lao của tôi, thưa ông chủ...''
Nói đến đây cô đột ngột ngừng lại.
Tiếng ''ông chủ'' này cô nói thật tự nhiên và lưu loát.
Không hề va vấp.
"?"
Tống Mịch như hóa đá ngay tại chỗ.
Chết tiệt.
Mẹ nó!
Vừa nãy cô nói cái quái gì vậy?
Đúng không?
Cô á khẩu không nói nên lời.
Thật là xấu hổ!
Cô muốn đào một cái hố rồi tự nhảy xuống.
Đàm Tây Trạch đã quen không bộc lộ cảm xúc, vẻ mặt thờ ơ, ánh mắt bình tĩnh điềm đạm nhìn cô, âm thầm đánh giá.
Lúc này, lớp trang điểm của Tống Mịch đã bị nhòe, dưới mắt trôi mascara màu đen, son môi cũng trôi đi một ít, chỗ đậm chỗ nhạt, nhìn qua cũng có vài phần ngây thơ hồn nhiên.
Ai nhìn cũng sẽ bị làm cho bật cười.
Hồi lâu sau, Đàm Tây Trạch đút một tay vào túi, khóe mắt hiện lên vài phần phong lưu đa tình, lặp lại lời nói của cô.
"Ông chủ?"
Tống Mịch không giữ được bình tĩnh trước ánh mắt của anh, cô căng thẳng nuốt nước bọt, mím môi xấu hổ nói: "Tôi vừa nói..."
Cô dừng lại một lúc, nghĩ đến cái tên Hiển Châu mà người phụ nữ nói trên xe, vội vàng trả lời: ''Tôi nói là anh Hiển, anh nghe lầm rồi.''
Lần này thực sự khiến Đàm Tây Trạch bật cười.
''Cô gái nhỏ.'' Khóe môi anh cong lên: ''Cô cho rằng tôi là đồ ngốc sao?''
"..."