Bá Tổng Anh Có Rất Nhiều Dấu Chấm Hỏi Phải Không?

Chương 6




Editor: Mòi

꧁LẠC CẨU TEAM꧂

______________________________

"Là Lâm Phong đúng không?" Ngô Túy đặt hạt giống cự thực xuống, ngồi xổm trên miệng hố ngoắc tay, "Em lên đây đã, có gì từ từ nói."

Lâm Phong mở mắt, ánh nhìn bình tĩnh đến chết lặng không giống một đứa trẻ, "Số em không tốt, không ai cần em. Chi bằng vùi thân như phân bón, biết đâu sau này cự thực sẽ lớn thật nhanh."

"Lên đây!" Ngô Túy gắt, "Em coi mạng sống mình là cái gì vậy? Ai coi thường em cũng được, nhưng em không thể coi thường chính mình, hiểu không?"

Lâm Phong coi lời anh nói như gió thổi bên tai, thậm chí còn bốc một nắm đất vẩy lên mặt mình. Ngô Túy tức giận hừ một tiếng, nhảy xuống dưới hố, túm đứa nhóc không có mấy cân thịt lên.

Sau khi đưa Lâm Phong một lòng muốn làm phân bón ra khỏi hố, Ngô Túy không nói lời nào móc ra một viên kẹo thỏ trắng, lột vỏ rồi nhét vào miệng đứa nhóc, sau đó mạnh tay bịt miệng cậu lại, không cho phun kẹo ra.

Lâm Phong "ặc ặc" mấy tiếng, mùi kẹo thơm ngọt tan ở đầu lưỡi khiến mắt cậu trợn tròn.

"Chỗ này không có hy vọng, nhưng chỗ anh có. Anh đồng ý cho em cơm ăn, từ nay về sau em đi theo anh, biết chưa?" Ngô Túy nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Phong, dường như sâu trong đáy mắt cậu đã có thứ gì phá kén.

Lâm Phong cũng nhìn vào mắt anh, trong đôi mắt này không có đau khổ chật vật, cũng không có sợ hãi e dè. Đó là khí thế có thể phá vỡ màn đêm, là mày kiếm giương cao sắc bén mà trước nay cậu chưa từng thấy.

Là kiểu người nào mới có thể có ánh nhìn như vậy.

Vị ngọt trong miệng tựa như chảy vào trong lòng, giống như một mảnh đất khô cằn đột nhiên được suối ngọt chảy qua, từng dòng nước thấm vào khe đất nứt nẻ.

Lâm Phong gật đầu với Ngô Túy, Ngô Túy cảm thấy hình như khóe môi cậu bé nhếch lên.

"Được rồi." Anh thở phào nhẹ nhõm, buông tay đang che miệng Lâm Phong ra, "Em xuống bếp, lấy vại đá đun ít nước nóng lên đi."

Lâm Phong lập tức chạy về phía phòng bếp, có lẽ do quá kích động mà còn vấp té một cái.

Ngô Túy khẽ thở dài nhìn đứa nhóc lật đật bò dậy, anh ôm lấy hạt giống cự thực chôn vào trong hố.

Chắc là lúc đào hố, đứa nhỏ này nghe được hai người nói chuyện, thấy Ngô Túy không muốn nuôi mình nên chỉ yên lặng đào hố lớn hơn. Ngô Túy thả hạt giống xuống nhưng vẫn còn rất rộng, đành nhấc xẻng lên lấp lại.

Chờ Ngô Túy lấp kín hố đầu đã đổ đầy mồ hôi, Lâm Phong múc một thùng nước từ giếng lên đưa cho anh, có vẻ rất nhanh nhẹn hiểu chuyện, biết mình cần phải làm gì.

Ngô Túy tưới nước cho hạt giống, sau đó quay qua nói chuyện với Lâm Phong, "Anh là Ngô Túy, lớn hơn em tám tuổi, nếu đã ở đây coi như chúng ta là người một nhà. Em gọi anh một tiếng ca ca, sau này Ngô Túy anh có một miếng ăn, cũng sẽ không để em đói bụng, em nghe không?"

Lâm Phong ngẩng đầu nhìn Ngô Túy, nghiêm túc gật đầu.

Thùng nước trong tay Ngô Túy đã hết, cậu liền cầm lấy chạy tới giếng nước, một lúc sau đã đem thùng nước đầy về.

"Đi xem nước đã sôi chưa đi." Anh dặn Lâm Phong xong thì quay lại tưới nước, vừa tưới vừa nghĩ xem làm sao có thể qua lại giữa hai thế giới mà không để Lâm Phong nghi ngờ.

"Hi hi." Tiếng cười trong trẻo đột nhiên vang lên, thùng gỗ trong tay Ngô Túy suýt chút nữa bị ném đi.

Cái gì vậy?! Thế giới này quái dị như vậy sao!

Anh cảnh giác lùi về sau vài bước để thùng gỗ về chỗ cũ, lòng vẫn còn sợ hãi đi vào phòng bếp. Ngô Túy vừa vào cửa đã thấy Lâm Phong đang nhìn chòng chọc vào vại đá, nếu ánh mắt có thể bắn ra lửa, có lẽ nước đã sôi từ lâu rồi.

"Lại đây." Ngô Túy ngoắc cậu, "Hỏi em chút chuyện."

"Ca ca." Lâm Phong có chút xấu hổ dè dặt chạy qua, nhìn điệu bộ có vẻ còn chưa quen với xưng hô này.

"Chỗ này ấy, có đá màu vàng không? Hay là cát ven sông có màu vàng?*" Tình hình kinh tế hiện tại của Ngô Túy rất là thắt lưng buộc bụng, chỉ muốn nhanh nhanh tìm đường phất lên.

(*Trong cát vàng ven sông, cát từ đào giếng hay lẫn vụn khoáng được gọi chung là mica, cũng có khả năng sẽ có mỏ vàng mỏ khoáng gần đó =)))

Lâm Phong suy nghĩ một chút, cẩn thận hỏi lại, "Có phải là ca ca muốn vàng không?"

"Ở đây có sao!" Ngô Túy vui mừng khôn xiết, "Đúng, chính là vàng đó! Chỗ nào có?"

"Em thấy rất nhiều người có, lúc em theo đoàn lái buôn, có một ông chủ lúc đói quá đã nhai vàng thay cơm. Em còn thấy phường ca kỹ dùng bột vàng đắp lên mặt để làm đẹp, còn có vết thương trên người cũng đắp vàng để chữa."

Ngô Túy bị những hành động đáng sợ này làm cho câm nín.

Ở một thế giới khác, một gam vàng hơn ba trăm tệ, còn ở đây nhai vàng tạo cảm giác no!

"Nếu anh muốn vàng bạc, vậy phải đổi bằng bao nhiêu thức ăn?" Ngô Túy cố nén tâm tình kích động, hỏi thăm Lâm Phong.

"Ca ca phải dùng đồ ăn quý giá đổi vàng sao?" Lâm Phong rõ ràng không thể tin được nhưng vẫn dằn sự nghi ngờ của mình lại, trả lời câu hỏi của anh.

"Em từng thấy một lái buôn dùng một cân đá xanh thức ăn tam cấp đổi lấy một cặp vòng vàng khảm ngọc."

Hai cân khoai tây đổi một cặp vòng vàng, lại còn khảm ngọc, trúng mánh rồi!

"Ca, nước sôi rồi." Lâm Phong chỉ chỉ vại đá, Ngô Túy tỉnh hồn lại, lấy một củ khoai tây từ trong áo ra, rửa sạch sẽ rồi bỏ vào.

"Ca ca có đồ trữ vật sao?" Lâm Phong nhìn hành động của anh liền hỏi thẳng.

"Sao em biết?" Ngô Túy giật thót, chợt nhận ra mình mặc áo sơ mi rất vừa người, áo khoác lại không cài nút, lấy đồ vật từ dưới áo ra nhìn kiểu gì cũng như làm ảo thuật, nhưng Lâm chấp sự cũng chưa bao giờ hỏi, thật giống như đã thấy thường xuyên.

Hơn nữa thế giới này còn có "cấm chế" với "linh điền ", rõ ràng là là những thứ hay xuất hiện trong truyện tu chân.

"Rất nhiều người trong đoàn buôn có đồ trữ vật. "Lâm Phong nghiêm túc trả lời Ngô Túy, "Nhưng cũng không chứa được nhiều."

"Vậy em từng gặp ai rất lợi hại chưa? Kiểu như một quyền đánh sập núi ấy?"

Lâm Phong ngẩn người, nghĩ ngợi một chút mới cẩn thận mở miệng, "Ca ca nói tu sĩ sao? Rất lâu trước đây, sau khi một trường tinh rơi xuống, đa số các tu sĩ lợi hại đều chết hết, không chết cũng trở nên giống người phàm."

Trường tinh? Là thiên thạch rơi xuống sao?

Hiện tại Ngô Túy đã có thể đoán được đại khái tình hình của dị thế rồi.

Nơi đây vốn là tu chân giới, nhưng một ngày nọ đột nhiên có thiên thạch rơi xuống. Các tu sĩ có năng lực cũng cố gắng ngăn cản nhưng khó thoát số trời, sau khi bọn họ chết đi, linh khí ở đây đã bắt đầu tán loạn.

Giải thích theo hướng khoa học sẽ là: Sau khi thiên thạch rơi xuống sẽ có nhiều bụi bặm che khuất ánh mặt trời khiến rất nhiều động thực vật chết, không những vậy còn xảy ra rất nhiều thảm họa thiên nhiên.

Ngô Túy nhớ tới nguyên nhân khủng long tuyệt chủng, trong đó có một giả thuyết là do thiên thạch va vào Trái Đất. Xem ra sở dĩ nơi này trở nên hoang tàn như vậy, không còn nhiều tu sĩ cũng có liên quan tới việc trường tinh rơi xuống như Lâm Phong nói.

Anh không khỏi có chút mất mát, dù sao người đàn ông nào chẳng có một giấc mộng Long Ngạo Thiên* đỉnh thiên lập địa?

(*Long Ngạo Thiên là joke về mấy nam chính có buff bàn tay vàng nên dễ dàng đi lên đỉnh cao nhân sinh.)

Ngô Túy đột nhiên nghĩ tới Lâm chấp sự, dù không thể trở thành Long Ngạo Thiên nhưng vẫn có thể học tập rất nhiều kỳ thuật ở đây. Học bừa vài chiêu cũng đủ để anh bất bại một phương ở thế giới kia nha!

"Ca ca?" Lâm Phong thận trọng nhìn Ngô Túy, "Có- có mùi thơm."

Ngô Túy phục hồi tinh thần mở nắp vại đá ra xem, mùi thơm của khoai chín xông lên. Anh tìm đũa chọc vào khoai tây xem chín chưa, sau đó lấy chén ra múc cho Lâm Phong.

"Cái này là khoai tây." Ngô Túy dạy cậu, "Nấu chín là có thể ăn được."

Lâm Phong nhìn chằm chằm củ khoai trong chén, bắt đầu lắp bắp hỏi vấn đề hệt như Lâm chấp sự, "Đây... Đều cho em sao?"

"Cho em tất." Ngô Túy quơ tay ước chừng chiều cao của cậu, đứa nhỏ này chỉ quấn ít vải che thân, tuy rằng anh không còn nhiều tiền lắm nhưng vẫn đủ mua quần áo cho Lâm Phong.

Còn phải hỏi bác sĩ vài vấn đề.

Ngô Túy nhìn Lâm Phong đang ngấu nghiến ăn khoai còn không quên cười với anh, tuy ốm yếu da bọc xương nhưng bụng rất to, nếu không phải là bé trai thì anh còn tưởng là đang có bầu.

Dùng đũa ăn quá chậm, Lâm Phong liền dùng tay cầm khoai nóng nhét vào miệng, tay chân cậu đều cáu bẩn, trên người như có một lớp bụi đất, tóc xơ rối, không cẩn thận còn có chấy rận.

Ngô Túy nghĩ tới ví tiền đáng thương của mình, phải nhanh chóng hành động kế hoạch vét tiền thôi.

"Anh đi ngủ đây." Ngô Túy ôm chăn nệm cũ trên giường xuống, nhà ở trong linh điền chỉ có thêm hai gian phòng gỗ, một gian dùng để nghỉ ngơi, một gian còn lại là phòng bếp.

Muốn lẳng lặng lén qua lại một thế giới khác, dĩ nhiên không thể ở cùng một phòng với Lâm Phong.

Ngô Túy tìm một tấm ván đặt ở phòng bếp, bày xong chăn nệm mới chỉ vào đó, "Đây là chỗ em ngủ."

Lâm Phong đầy một miệng khoai tây, thấy anh dặn dò liền gật đầu như gà mổ thóc.

"Lúc anh ngủ không thích bị người khác quấy rầy, cho nên không được phép vào phòng anh, hiểu không?" Ngô Túy nghiêm mặt nhắc nhở.

Lâm Phong nhìn chằm chằm Ngô Túy, hai mắt mở thật to, hẳn là đã hiểu.

Anh nhìn linh điền, mới một khoảng thời gian như vậy đã có mầm xanh nhú lên cả một mảnh rồi.

Sau khi phủi bớt đất cát trên người, Ngô Túy vào phòng ngủ đóng kín cửa, thấy trong balo vòng ngọc còn có mấy viên kẹo, khoảng mười cân khoai tây, anh lấy hết ra đặt lên trên giường trong phòng ngủ, nhoáng cái balo đã trống không.

Chọc vào cái ô đen, cảm giác hụt chân quen thuộc đã tới, Ngô Túy cố gắng đứng vững, một giây sau dưới chân đã là mặt đất thật sự.

Trở về nơi trước khi vào dị giới, tiếng huyên náo của phố phường khiến anh vô thức cảm thấy thật thân thiết.

Lúc này đã chạng vạng tối, anh vào một siêu thị nhỏ, bắt đầu chọn mua đồ dùng hàng ngày.

Đã có xà bông thơm, khăn bông, bàn chải đánh răng, kem đánh răng, dầu gội đầu, sữa tắm. Ngô Túy nghĩ tới bệnh của Lâm Phong nên đều chọn đồ tốt nhất, tổng cộng hết 32 tệ rưỡi, mỗi thứ đều đáng đồng tiền bát gạo.

Sau đó Ngô Túy đến nhà thuốc tìm dược sĩ, tả lại tình trạng lớn bụng của Lâm Phong.

Dược sĩ không nói hai lời đã lấy cho anh một hộp thuốc hỗ trợ tiêu hóa, dặn dò kiểm soát sức ăn của trẻ, cần vận động nhiều, tập gập bụng, chú ý giữ ấm.

"Không phải là ăn quá nhiều." Ngô Túy biết dược sĩ hiểu lầm, "Đứa bé kia thường xuyên đói bụng, không có cơm ăn, có khi mỗi ngày chỉ được ăn một xíu..."

Theo miêu tả của Ngô Túy, dược sĩ nhìn anh với ánh mắt kỳ quái.

"Là thiếu protein." Một giọng nói lạnh lùng có phần quen thuộc của phụ nữ vang lên, Ngô Túy xoay người, rất bất ngờ nhìn nữ cảnh sát về hưu anh gặp ở ngân hàng lúc sáng kia.

"Tôi từng đến một thôn làng rất nghèo, trẻ con trong thôn đều như vậy. Chỉ cần uống nhiều sữa tươi, ăn nhiều trứng gà, bổ sung dinh dưỡng là ổn." Người phụ nữ đứng trước mặt Ngô Túy, khí thế kinh người khiến anh cảm thấy hơi yếu thế dù cao tới 1m87.

Anh cúi đầu nhìn đôi giày cao gót ít nhất phải 10cm dưới chân đối phương, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

"Tôi muốn nói chuyện với cậu một chút." Sắc mặt cô rất nghiêm túc, chỉ vào quán cà phê gần đó, "Tôi không làm gì cậu đâu."

"Cô mời nhé?" Ngô Túy hơi xấu hổ sờ túi tiền của mình.

Người phụ nữ yên lặng một lúc, sau đó đi trước.

Bên trong quán cà phê, Ngô Túy bắt đầu chọn món, "Hai phần sandwich, hai phần mì Ý, thêm hai phần mì hải sản..."

"Cho tôi một ly Latte đá là được." Cô nhìn đống đất trên quần áo Ngô Túy, hoài nghi có phải anh đi bốc vác ở công trường cả ngày hay không.

"Vậy mấy món vừa rồi và thêm một ly Latte nóng đi." Ngô Túy lịch sự nhìn đối phương, "Đã trễ thế này, phụ nữ như cô nên uống nước ấm thì tốt hơn."

"Cô?" Đột nhiên người phụ nữ cười lạnh, "Hôm nay cậu mới bị bắt gian với con trai tôi ở khách sạn, cậu cảm thấy nên gọi tôi là gì?"

Ngô Túy trầm mặc chốc lát, phục vụ bên cạnh cả người căng thẳng, cảm giác như vừa nghe được drama nóng hổi nào đó.

"Nhanh." Ngô Túy mặt đầy nghiêm túc đưa menu cho người phục vụ, nhỏ giọng, "Tranh thủ lúc phu nhân đây còn chưa đổi ý mời khách, thanh toán trước cho bàn chúng tôi, nhanh đem thức ăn lên nữa."

Lần này đến lượt Mục phu nhân và người phục vụ câm nín.

"Cứ theo cậu ấy." Vị phu nhân kia cũng là người trải đời, bình tĩnh lấy ra một tấm thẻ từ trong túi xách đưa cho nhân viên, "Làm phiền rồi."

Thấy người phục vụ đã rời đi, Ngô Túy nghiêng người về trước, nghiêm túc giải thích, "Dì à, dì đừng hiểu lầm, thật ra con với Mục Bất... Thượng Hành không có gì cả. Chuyện tối qua cũng là bất ngờ thôi, thực sự chưa xảy ra gì hết."

Người phụ nữ không nói gì, giơ tay cởi hai nút áo sơ mi của Ngô Túy, lộ ra vết hôn màu đỏ tím trên ngực.

"Cái này con cũng có thể giải thích." Ngô Túy ngượng ngùng biện bạch, hơi luống cuống cài lại nút áo.

"Vậy cậu giải thích đi." Đối phương ngồi nghiêm chỉnh, lấy một cuốn sổ nhỏ và bút ghi âm từ túi áo ra.

Ngô Túy căng thẳng mím môi, chỉ nghe cô nói tiếp, "Cậu hẳn là biết, tôi đã làm cảnh sát hơn hai mươi năm. Tốt nhất đừng nói dối trước mặt tôi, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."