Mấy ngày sau lễ Giáng Sinh là đến tết dương lịch, tết dương lịch được thêm hai ngày nghỉ, tất cả có ba ngày nghỉ, ngoại trừ mấy học sinh ở xa đến, đại đa số học sinh đều lựa chọn về nhà.
Lạc Thư Nhan với Thẩm Yến cũng muốn về nhà, nhưng chỉ có ba ngày nên Thẩm Yến không mang theo gì, trong nhà có đầy đủ đồ đạc, còn Lạc Thư Nhan rõ ràng cũng chỉ trở về ba ngày, vậy mà cô lại kéo theo một va li nhỏ.
Hiện tại đang là trước kỳ nghỉ, cửa trường học rất đông đúc, Lục Hành Sâm không thể lái xe vào đây được, đành phải chờ ở cửa trường học.
Thẩm Yến rất tự giác tiếp nhận nhiệm vụ kéo va li, vừa đi về phía cổng trường vừa lải nhải với Lạc Thư Nhan: “Chỉ có ba ngày thôi mà sao em mang nhiều đồ thế?”
Lạc Thư Nhan liếc mắt nhìn anh, “Em còn đang thấy kỳ lạ ấy, anh về thì không cần tắm rửa à, cứ thế về tay không luôn?”
“Trong nhà có quần áo để thay giặt, cái gì cũng có.” Thẩm Yến nghi ngờ nhìn cô, “Trong nhà em cũng có tất còn gì?”
Lạc Thư Nhan hít một hơi: “Có thì có, chẳng qua đêm qua lúc em đang xem phim, ba người khác trong phòng đều thu xếp va li, sau đó...”
Cô cũng nghĩ phải xếp va li.
Có đôi khi lý do chỉ đơn giản như vậy, Thẩm Yến không thể tưởng tượng nổi, cuối cùng lựa chọn cố gắng hiểu mạch não của cô.
Mấy tuần gần đây, Lạc Thư Nhan không chỉ phải lên lớp, sau khi tan học còn bị Thẩm Yến mang theo đến thư viện ôn tập, đã hơi choáng đầu hoa mắt. Bây giờ cuối cùng cũng được nghỉ, cô vui vẻ ghê gớm, lúc nói chuyện trên đường đi mặt mày hớn hở, cực kỳ kích động. Sau một tuần giảm xóc, chuyện thân phân siêu cấp phú nhị đại của hai người bị lộ đã không còn là tin gì mới nữa. Đều là học sinh đến đây học tập, có sướng vui giận buồn gì cũng không thể ngày nào cũng ôm vào người mãi được, không rảnh rỗi như vậy, cũng không nhàm chán như vậy. Thế là, hiện tại rất ít người chú ý Lạc Thư Nhan với Thẩm Yến hôm nay ăn cơm lại chỉ tốn mười mấy tệ hay hai mươi mấy tệ.
Gần đây công việc của Lục Hành Sâm không quá bận rộn, thế là chủ động nhận nhiệm vụ đón hai đứa bé về nhà.
Một sáng anh dừng xe chờ ở bên ngoài, nhìn về phía cổng trường học.
Phụ huynh tới đón học sinh cũng không ít, có bảo vệ chỉ huy mà trước cổng vẫn đỗ không ít xe, khu này cũng bắt đầu kẹt xe.
Chỉ chốc lát sau, Lục Hành Sâm đã thấy bọn họ.
Cô gái trẻ tuổi ăn mặc rất xinh đẹp, là tiêu điểm trong đám người, chàng trai bên cạnh cô thì mặc đồ phối màu giữa xám đậm với đen. Chàng trai kéo va li giúp cô gái, không biết đã nói gì khiến cô gái tức giận, cô gái cãi nhau ầm ĩ với chàng trai.
Nhìn một màn này, Lục Hành Sâm không khỏi cảm khái: Tuổi trẻ thật tốt.
Thẩm Yến qua năm sẽ mười chín tuổi, Lạc Thư Nhan vẫn mười tám tuổi, mười tám mười chín tuổi, thật sự như mặt trời mới mọc, chỉ mới nhìn thôi đã khiến tinh thần người ta phấn chấn.
Mỗi lần nhìn thấy hai đứa bé này, kiểu gì tâm trạng Lục Hành Sâm cũng sẽ rất mâu thuẫn, một phương diện là vui vì hai đứa đều trưởng thành khỏe mạnh bình an, còn ngoan ngoãn ưu tú như vậy, một phương diện khác, anh thật sự không còn trẻ nữa, anh, già rồi.
Thật khiến người ta phiền muộn, bảo sao mỗi lần anh muốn tạo bất ngờ cho Tiểu Thấm, Lạc Thiên Viễn lại dùng biểu cảm một lời khó nói hết nhìn anh, giống như đang cười anh là đồ đần.
Ngay lúc anh đang cảm khái, thậm chí cảm xúc thơ ca dâng lên chuẩn bị hận không thể làm ngay một bài thơ, điện thoại di động trong túi vang lên.
Anh vừa đi về phía cổng trường vừa nhận điện thoại: “Đã đón được hai đứa rồi.”
Là Lạc Thiên Viễn gọi điện thoại tới, vốn phải do Lạc Thiên Viễn tới đón Lạc Thư Nhan về nhà, nhưng hôm nay có khách hàng nước ngoài tới họp đột xuất, Lạc Thiên Viễn cũng chỉ đành phải để Lục Hành Sâm đi đón.
Lạc Thiên Viễn vừa làm việc xong, vẫn ngồi trong văn phòng, “Ừ, đi đi. Có thể tối nay tôi mới về.”
Lục Hành Sâm cười, “Anh không về cũng được, để Thư Nhan ở tại nhà tôi, trong nhà có phòng cho con bé.”
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Lúc ấy Lục Hành Sâm cũng định cải tạo lại biệt thự một lần.
Anh rất muốn giữ lại dáng vẻ lúc đầu của phòng cưới, nhưng lại lo lắng con ngại trang trí quá cũ kỹ. Sau này nghĩ đi nghĩ lại, ngoại trừ phòng ngủ chính không đổi ra, thì tất cả đều trùng tu lại một lần.
Mặc dù khả năng Thư Nhan ở trong nhà anh rất rất nhỏ, nhưng anh vẫn cố ý để lại cho con bé một căn phòng, còn bảo nhà thiết kế đến thiết kế căn phòng kia thành phòng công chúa, muốn bao nhiêu mộng ảo thì có bấy nhiêu mộng ảo, muốn xinh đẹp bao nhiêu thì xinh đẹp bấy nhiêu.
Chỉ tiếc, Thư Nhan chưa từng ở đấy ngày nào.
Lạc Thiên Viễn: “Tổng giám đốc Lục, hiện tại là ban ngày.”
Còn chưa tới lúc để nằm mơ đâu.
Sau khi Lạc Thiên Viễn cúp điện thoại, vừa lúc Tống Tiền Tiến có việc phải đến Bắc Kinh đi vào trong văn phòng.
Tống Tiền Tiến ngồi trước bàn làm việc, không phải bảo Lạc Thiên Viễn viết chữ, thì anh ta lại bắt đầu muốn tính vận mệnh cho anh.
Một thời gian trước, Tống Tiền Tiến quen biết với một đại sư huyền học, bắt đầu thích tính vận thế đoán mệnh cho người ta. Đương nhiên, anh ta không phải gà mờ, mà chỉ coi đây là thú vui giải trí. Lạc Thiên Viễn hoàn toàn mặc kệ anh, bị Tống Tiền Tiến làm phiền đến mức không chịu nổi nữa, anh mới viết chữ ‘phiền’ lên giấy, Tống Tiền Tiến lải nhải đếm đếm đầu ngón tay đến nửa ngày, vẻ mặt nghiêm túc nói với Lạc Thiên Viễn: “Anh Thiên Viễn, hôm nay anh có một kiếp, nhất định phải chú ý!”
Lạc Thiên Viễn: “... Cậu đi đi.”
Tống Tiền Tiến nhanh chóng đứng dậy, lại nói với Lạc Thiên Viễn: “Thật đấy, hôm nay cậu phải chú ý, mặc dù nạn này không khiến cơ thể bị thương, nhưng nhất định sẽ khiến cậu rất phiền lòng, nhìn chữ cậu thôi mình đã nhìn ra rồi!”
“... Ba.”
“Thiên Viễn, nhất định phải chú ý.”
“... Hai.”
Tống Tiền Tiến lập tức biến.
–
Sau khi về nhà, Lạc Thư Nhan vừa cất kỹ hành lý, Thẩm Yến lại đến tìm cô.
Lạc Thư Nhan để đống giấy đã in vào tập tài liệu.
Cô đã chuẩn bị sẵn sàng chờ ba ba về rồi!
Nhưng mà, trước đó vẫn phải rèn luyện chút kỹ thuật diễn đã, cô bảo Thẩm Yến cho cô lời khuyên.
Cô nói với anh: “Em nhất định phải diễn ra loại cảm giác bé tủi thân nhưng bé không nói!”
Không chỉ như vậy, còn muốn giải quyết nợ nần với người đã diễn nhiều năm như vậy, cô vì ngày hôm nay mà đã luyện tập trước gương trong ký túc xá rất nhiều lần
Thẩm Yến ngồi trên ghế sa lon, nhìn Lạc Thư Nhan cố gắng khiến bờ môi run rẩy, tay run rẩy, giọng cũng run rẩy hỏi: “Ba ba, đây không phải sự thật đúng không? Con không tin, nhất định người này trùng tên họ với ba ba thôi đúng không?”
Anh cố nhịn lại.
Lúc còn rất nhỏ anh đã phát hiện Lạc Thư Nhan có một mặt thích diễn kịch.
Anh thật sự không nhịn được, bật cười ra tiếng, tiếng cười kia tương đương với đạo diễn trong trường quay bảo cô NG, cô ngừng lại, cau mày nhìn anh, “Anh cười cái gì thế. Em đang diễn cảm xúc rất đau lòng rất khó chịu, không thể tin nổi, anh có hiểu không?”
Tay phải anh nắm thành nắm đấm để lên môi, muốn cố nén lại nhưng không thành công, lại buồn cười một tiếng, “Tốt nhất em không nên vào ngành giải trí.”
Lúc đầu Lạc Thư Nhan vẫn chưa kịp phản ứng, chờ lúc hoàn hồn lại, cô a một tiếng hướng nhào về phía Thẩm Yến, kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục, cô muốn liều mạng với anh!
Thẩm Yến vươn tay ra bắt lấy cô, hai người ngã xuống ghế sa lon, Lạc Thư Nhan đè lên người anh, anh cũng không đẩy ra, ngược lại đưa tay đặt ngang hông cô.
“Tên nhóc kia, em thấy anh chán sống rồi đấy.”
Lạc Thư Nhan nói xong lời này, mới phát hiện động tác hiện tại của bọn họ rất mập mờ.
Mặt đỏ lên, trong lòng dần ấm hơn, lúc định rời khỏi ngực anh, lại nghe thấy anh trầm thấp nói: “Thật ra em không cần diễn, chỉ cần em nói em không vui là chú Lạc đã sợ rồi, chú ấy sẽ không tìm xem biểu cảm của em là thật hay giả. Chỉ cần em nhíu mày, chú Lạc đã rất để ý.”
Anh đã từng nghĩ tất cả các ống bố trên thế giới này đều như chú Lạc.
Chú Lạc là ba ba tốt nhất trên thế giới này, chú ấy đối xử tốt với Lạc Thư Nhan đến cực hạn. Khi còn bé, anh thường xuyên hâm mộ Lạc Thư Nhan, hi vọng mình có thể có một người cha như vậy.
Anh biết, cả đời này trong lòng Lạc Thư Nhan, anh không thể quan trọng bằng chú Lạc, đồng thời, anh cũng biết anh đối xử tốt với Lạc Thư Nhan, chú ý đến Lạc Thư Nhan, mãi mãi cũng không sánh bằng chú Lạc. Trên thế giới này, không có người nào đối xử tốt với Lạc Thư Nhan hơn chú Lạc.
“Chú Lạc luôn rất lý trí đối với người khác, với những chuyện khác, chú ấy không chút hoang mang, cực kỳ bình tĩnh. Duy chỉ với một người, chú ấy lại không như vậy.” Trong lòng Thẩm Yến yên lặng bổ sung một câu, anh cũng giống vậy.
Lạc Thư Nhan sững sờ, không biết cô đang nghĩ gì, cuối cùng cô nói: “Được rồi!”
Lạc Thư Nhan nói quên đi là thật sự quên đi.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Chuẩn bị cho chuyện này sang trang mới, giả vờ như mình không thấy bài đăng trên diễn đàn, giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì. Hiện tại cô đang trọ ở trường, không được ở cạnh ba ba mỗi ngày, mặc dù cũng có thường xuyên gọi điện thoại, nhưng cô luôn cảm thấy như thiếu mất gì đấy, cho nên mới muốn bắt lấy những cơ hội này kiếm chuyện với ba ba, để mọi người đều vui, nhưng nghĩ đến ba ba có lẽ sẽ thật sự lo lắng, thôi quên đi, mỗi ngày ba ba đi làm đều rất mệt mỏi.
Thẩm Yến lưu luyến không rời buông cô ra, vừa vặn lúc này Lục Hành Sâm gọi điện thoại tới gọi bọn họ chuẩn bị qua ăn cơm.
Hai người còn đang nghĩ đến cái ôm vừa nãy, vừa vui lại vừa hơi ngại, tay nắm tay ra ngoài, Lạc Thư Nhan với Thẩm Yến chìm đắm trong bong bóng hường phấn đã quên mất tập tài liệu bị Lạc Thư Nhan tiện tay ném trên quầy bar gia đình...
Đi vào biệt thự sát vách, Lục Hành Sâm mặc tạp dề đang làm cánh gà nướng.
Lục Hành Sâm đã sớm nghĩ kỹ, chờ khi con trai chuyển tới ở cùng anh, mặc dù thời gian ỏa chung không được bao lâu nhưng anh nhất định sẽ thể hiện quyết tâm làm một ba ba tốt của mình. Vì thế anh bắt đầu học xuống bếp, biết hết các loại đồ điện gia dụng của nhà bếp, cũng biết nên thao tác như thế nào, anh biết cả xào rau cơ bản nhất, hiện tại bắt đầu khiêu chiến độ khó cao hơn một chút.
Lạc Thư Nhan nhìn Lục Hành Sâm như vậy, lại một lần nữa nghi ngờ cô nhầm đối tượng trong giấc mơ kia.
Thế nhưng dường như Thẩm Yến thích Lục Hành Sâm như vậy, có ba ba một mặt ngu ngu ngốc ngốc sẽ đối xử thật lòng với con mình.
Thật ra khi Thẩm Yến thích một người sẽ biểu hiện rất rõ ràng, anh sẽ nói chuyện với người đấy nhiều hơn, trước mặt người không quen anh sẽ rất ít nói, có nói cũng chỉ nói mấy câu lịch sự xa lạ, nhưng đối với người quen lại có hơi độc mồm.
“Xấu hổ chết rồi.”
Thẩm Yến đánh giá Lục Hành Sâm đeo tạp dề như vậy.
Lục Hành Sâm cũng không thèm để ý, “Nướng ít cánh gà cho hai đứa, hương vị cũng tạm ổn, ba ba làm theo công thức đấy.”
Trong phòng mở máy sưởi, Lạc Thư Nhan chỉ mặc áo mỏng, cô cực kỳ mong chờ cánh gà nướng của Lục Hành Sâm, ghé vào quầy bar ở phòng bếp ngửi mùi, giơ ngón tay cái lên khen, “Lợi hại, cháu là chuyên gia ăn cánh gà nướng đấy, vừa ngửi mùi đã biết lên bàn ăn sẽ bị cướp với tốc độ ánh sáng rồi.”
Bảo sao Lục Hành Sâm thích Lạc Thư Nhan, cả ngày con gái nhà tôi dài con gái nhà tôi ngắn. Anh không nhìn lầm, Thư Nhan là người nhiệt tình với anh nhất!
Ba người đang ăn cơm, trên bàn cơm liền liền Thẩm Yến đều gia nhập nói chuyện phiếm trong đội ngũ, trong lúc nhất thời náo nhiệt cực kì.
Cùng lúc đó, Lạc Thiên Viễn làm xong việc sớm đã lái xe về, xe dừng ở bên ngoài lại phát hiện nhà mình không có bật đèn, thấy biệt thự bên cạnh mở đèn đã đủ biết con gái anh sang biệt thự bên cạnh.
Anh vào phòng, chuẩn bị uống miếng nước rồi sang bên cạnh đón con gái, rót một cốc nước rồi tựa trên quầy bar gia đình, vô tình nhìn thấy một tập tài liệu ở bên cạnh.
Là của mình?
Anh không nhớ buổi sáng lúc đi làm có để tập tài liệu nào ở nhà, dứt khoát tiện tay cầm lên mở ra xem, bên trong là mấy tờ giấy.
Vốn dĩ khi anh nhìn thấy không phải tài liệu liên quan đến công việc của mình đã định chuẩn bị bỏ xuống, nào biết được lúc nhìn thấy rõ ràng nội dung trên giấy lại ngây ngẩn cả người...
Đọc Full Tại Đọc Truyện
【 Ba ba của Lạc Thư Nhan siêu lợi hại, ông chủ của ông lớn thời trang Tiếu Nhan là chú ấy đấy! 】
【 Nghe nói... Bách hóa Hoan Nhan cũng là của nhà cậu ấy. 】
【 Thật ra tôi mới tra thử, bất động sản Khai Nhan cũng là của nhà cậu ấy, u là trời trùng hợp thế, cha mẹ tôi mới mua nhà của công ty Khai Nhan. 】
【 Tôi thật sự rất kinh ngạc, ông chủ của truyền thông Trí Nhan cũng là ba ba của cậu ấy, quỳ luôn. 】
【 Chẳng lẽ chỉ có một mình tôi phát hiện sao? Tiếu Nhan, Trí Nhan, Khai Nhan, Hoan Nhan, đều lấy tên của LSY để đặt, ba ba của cậu ấy chiều cậu ấy quá, chắc chắn không phải tôi đang hâm mộ đâu. qwq 】
Lạc Thiên Viễn nhanh chóng lật hết về sau, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Mèo mù vớ phải cá rán, hôm nay anh thật sự có một kiếp...