Bảo bối cái quái gì
Mùa đông năm nay tới rất muộn, những vẫn làm cho người lạnh run.
Ta dẫn theo Lục Yểu đến quán chao ở phố Trường An. Chủ quán chao nhìn thấy bọn ta liền nở nụ cười.
Mặt hồ của ta tái đi, lão nhân này mấy trăm năm qua bán đậu phụ chưa bao giờ nhìn thẳng vào yêu, ngày hôm nay làm sao vậy?
Bà lão bán chao lại cười, đột nhiên mở miệng: “Cô nương lớn hơn nhiều đấy. Ai, cũng đúng, lại một trăm năm qua rồi mà.”
Bà hạ thấp tiếng nói xuống, xung quanh chỉ có ta nghe thấy.
Ta chỉ cười mỉa một lần.
Thời gian thấm thoát, không biết ngày tháng, đợi đến khi ta tỉnh ngộ lại, thì Lục Mẫu Đơn năm đó bị đánh về nguyên hình đã được bà bà dạy dỗ.
Ta cho mẫu đơn yêu kia một cái tên là Lục Yểu, lại độ linh khí cho nàng, tu hành một thời gian, nàng có thể hoá thành một cô nhóc phấn điêu ngọc mài, kéo tay ta đi dạo phố phường.
Lục Yểu thực ra là một yêu tinh tính nết không xấu, chỉ là tính khí lỗ mãng lại cố chấp, khó có được sự kiên nhẫn và quyết đoán của ta, cuối cùng phải dạy dỗ lại cẩn thận, tránh việc khi thả ra hại người hại mình.
Lúc này nàng đang dẩu cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn nhìn về phía ta, vẻ mắt khinh ghét chỉ chỉ mỡ chao trong tay: “Hồng Tụ tỷ tỷ, cái này đen thui, cái thứ hôi nồng trời này sao có thể ăn được?”
“Ngươi đừng thấy nó vừa khó coi lại khó ngửi nhưng ăn vào miệng lại có một hương vị khác đấy.” Ta cười cười, nhân gian mỹ vị, yêu tinh tầm thường nào có phúc thế này?
“Nhưng mà…” Nàng khó xử nhíu chặt mày.
“Dương gian chính là như thế, thứ đồ vật tốt càng khó tìm vẻ ngoài lại càng xấu xí, ngay cả đạo lý này ngươi cũng không hiểu, tu hành lại có ích lợi gì?” Sắc mặt của ta nghiêm lại.
Nàng tủi thân chép miệng, ngoan ngoãn nhét miếng đậu phụ vào trong miệng.
Ta cười thầm trong lòng, tiểu hoa yêu này đơn thuần dễ bắt nạt, cho ta thêm nhiều niềm vui những ngày tu hành buồn tẻ này.
“Hồng Tụ tỷ tỷ, bọn họ nói bắc thành tịch biên đấy, chúng ta đi xem một chút được không?” Đôi mắt Lục Yểu như nước.
Ta cũng không thèm liếc mắt nhìn tới nàng một cái, thản nhiên nói: “Người ta tịch biên, cũng không phải là chuyện gì tốt.” Nha đầu kia lại lạm dụng pháp thuật nghe nén phàm nhân nói chuyện rồi.
“Nhưng mà Hồng Tụ tỷ tỷ, bọn họ nói nhà bị tịch biên chính là Phạm gia ở bắc thành, có lẽ là Phạm gia tứ đời làm quan đấy.”
Phạm gia? Ta nở nụ cười, “Phạm gia thì thế nào, Thái gia thì sao, ngươi để ý tu hành của ngươi đi, quản hắn họ Phạm hay họ Thái.”
Lục Yểu bị ta nói, cúi đầu không đáp lại, ngay cả đậu hủ cũng không ăn. Một hồi lâu sau, ngẩng đầu tú lệ nhíu mi nhìn ta: “Hồng Tụ tỷ thật sự không nhớ Phạm gia sao? Không nhớ Phạm Quân Dật sao?”
“Phạm Quân Dật …” Tên này có chút quen tai. Ta cắn một miếng đậu phụ, “Ngươi biết rõ ta ít khi vào thành, nhiều người như vậy làm sao nhớ rõ được? Đừng có đánh đố ta.”
Lục Yểu trừng mắt nhìn ta, đột nhiên dỗi đẩy cái bàn, nhảy xuống băng ghế nhập vào đám phàm nhân đang ào ào đi về hướng bắc thành.
“Ngươi không đi, tự ta đi.”
Ồ, tiểu hoa yêu này hôm nay ăn gan báo sao? Lúc về không ngắt mấy cái lá của nàng là không được. Bà lão bán chao ánh mắt long lanh nhìn ta, nét mặt ta có chút không nén được giận.
“Tiểu đệ tử, xem ta bắt được ngươi có lột da ngươi không.” Ta cũng đẩy bàn đi theo.
Lời này dĩ nhiên là nói cho bà lão bán chao nghe, ngẫm lại không đúng, bà lão bán chao đã nhìn ra hai người chúng ta là yêu, nói vậy cũng biết bọn ta là yêu gì, Lục Yểu là một chậu hoa, nào có da để lột.
Đám đông hùng dũng, thoáng cái ta liền mất tung tích của Lạc Yểu, ở trong đám người lại không tiện làm phép, chỉ đành ngầm đạo chân một cái. Người phàm cái gì cũng tốt, chỉ riêng điểm thích xem náo nhiệt là không hay, không cần biết chuyện gì cũng đùn đẩy như ong vỡ tổ, có cái gì chứ? Trên đời này, chỉ có con người mới thích xem cảnh lạ.
Đợi cho đám người tản đi tàm tạm, sắc trời cũng có chút chuyển tối, ta đây mới đi từ từ đến thành bắc Phạm phủ. Đoạn đường đi như rùa, cái lỗ tai lại không nhàn rỗi, tiếng ồn ào náo loạn của mai bà, nha bà, mụ bà bên cạnh vang lên hết đợt này đến đợt khác, không cần pháp thuật cũng nghe được rõ. Đại khái ta cũng hiểu được ở đây có chuyện gì.
Thành bắc Phạm gia từ đời tổ tông đầu tiên trúng Trạng Nguyên liền một bước lên mây, từ đó về sau lớp lớp như được sao Văn Khúc phù hộ, số làm quan, từ Đại Đường đến Đại Chu, lại từ Đại Chu đến Đại Đường, rồi đến loạn An Sử, lại có thể chưa từng lay động đến thế lực trong triều của nhà quan hắn, không ngờ vài ngày trước Phạm đại nhân đang thượng triều nói một lời phạm cấm kỵ, hoàng đế phẫn nộ, ra lệnh tịch biên diệt tộc.
Người ta nói Phạm đại nhân này ngay thẳng nói lời can gián gì đó.
Ai, chẳng qua chỉ là chỉ trích phi tử nào đó trong hậu cung yêu mị hại quốc, chính là hồ ly tinh, khuyên hoàng đế chớ dẫm vào vết xe đổ của Đường Cao Tông.
Nhân quả báo ứng, thiện ác tất báo, nói không rõ.
Nhà cũng xui xẻo bị tịch thu, Lục Yểu nếu xem náo nhiệt đủ rồi, nghĩ phải về nhà thôi.
Ta quanh quẩn hai vòng không thấy bóng dáng Lục Yểu, liền quay lại hoang viện đợi nàng. Bà cô này cũng không cần phải bôn ba mệt người, vì một tiểu hoa yêu mà phí sức, không đáng.
Không ngờ vừa đến hoang viện, liền nhìn thấy hai bóng nhỏ ngồi song song, một đôi nhi đồng chỉnh tề, trông rất đẹp mắt.
Ta có chút luống cuống, vội kéo Lục Yểu ra mắng: “Đứa bé trai nhà ai đây? Lừa người ta đến đây là muốn bị trời phạt sao?” Chết cũng không bỏ được hoa tinh, lúc lớn thì cướp đoạt nam nhân, khi nhỏ thì cướp đoạt bé trai.
Lục Yểu chớp mắt mấy cái: “Đây là tiểu tôn tử nhà Phạm gia, bị gia gia của nó giấu ở trong giếng không bị quan binh phát hiện, ta thấy nó đáng thương, sợ nó đói chết, liền dẫn nó trở về đây”
Ta trừng mắt liếc nàng một cái: “Chết đói cũng là số của nó, liên quan gì tới ngươi?”
Lục Yểu ưỡn ngực nghiêm mặt kéo tay áo của ta: “Ta không đành lòng thôi. Ngươi nhìn nó xem, lớn lên lanh lợi đẹp đẽ biết bao, không cảm thấy là cùng một khuôn mẫu của Phạm Quân Dật năm đó đúc ra sao?”
Ta đảo mắt liếc qua một cái, lắc đầu: “Ta thấy hiếm người từ khi còn nhỏ có thể nhìn ra được tướng mạo khi lớn của người khác. Ngươi thì ngược lại, không gửi hồn ngươi sống thành hồ ly thật sự là khiến ngươi phải chịu tủi thân, một ngày thiếu nam nhân không sống được.”
Lục Yểu sờ sờ mặt, không biết xấu hổ cười: “Đa tạ đã khích lệ.”
Ta chỉ thở dài: “Ngươi cướp đứa bé trai này về, giờ làm thế nào đây?”
Lục Yểu ngạc nhiên nhìn ta: “Còn có thể làm thế nào? Nuôi thôi.”
Ta suýt nữa ngã xuống, nuôi … Ngươi muốn nuôi vật cưng sao? Trừng mắt liếc nàng một cái, bản thân đã đi tới chỗ đứa bé trai kia bày ra cái khuôn mặt tươi cười.
Đứa bé trai sáu bảy tuổi cũng không sợ người lạ, lại còn cười với ta: “Hồng Tụ.”
Ta hít vào một hơi: “Ngươi ngươi ngươi ngươi sao biết ta gọi là Hồng Tụ?” Chẳng lẽ đứa bé trai này thật sự là Phạm Quân Dật đầu thai chuyển kiếp sao? Làm gì có chuyện không tưởng như thế, hay cho một người sao Văn Khúc, đầu thai làm cháu đời thứ sáu của mình.
Lục Yểu chặn lại đẩy nó: “Là ta mới dạy nó thấy một nữ nhân mỹ miều phải nói ngọt, kêu Hồng Tụ tỷ, sau này áo cơm sẽ tự rơi xuống, không ngờ nó trí nhớ kém vậy, chỉ nhớ rõ Hồng Tụ, lại quên mất chữ tỷ.”
Thì ra là thế.
Ta lau mồ hôi lạnh trên trán.
“Đứa bé trai này không giữ lại được, ngươi nhanh chóng sắp xếp cho nó đi, nếu không ngay cả ngươi cũng không cần quay về nữa.” Ta bị dọa một lần, lập tức cũng lười nói nhảm với Lục Yểu.
Mặt Lục Yểu lộ vẻ không cam tâm, đấu tranh một lúc, đột nhiên nhỏ giọng nói: “Nó vừa mới nói, lúc ông nó giấu noa ở trong giếng, cũng đem vật bảo gia truyền đeo lên người nó. Cho dù … cho dù muốn đuổi người, ít nhất cũng phải giữ lại bảo bối.”
Bảo bối?
Mắt cáo của ta sáng lên.
“Qua đây, tiểu đệ đệ, đem bảo bối gia truyền nhà ngươi lấy ra cho Hồng Tụ tỷ tỷ nhìn một cái.”
Đứa bé cẩn thận liếc nhìn ta lại thoáng nhìn qua Lục Yểu, sau một lúc lâu mới nói: “Chỉ có thể cho ngươi xem.” Ngón tay ngắn bụ bẫm chỉ vào Lục Yểu “Ngươi không thể nhìn.”
“Cái gì?” Lục Mẫu Đơn ngay lập tức bùng nổ, “Uổng công ta khổ sở vớt ngươi từ trong giếng lên, ngươi…”
Ta một chưởng quạt Lục Yểu quay về phòng, cười nói: “Được được được, vậy lấy ra đưa Hồng Tụ tỷ xem.”
Đứa bé trai có dáng vẻ cứng nhắc, cẩn thận tháo thứ gì đó vác trên lưng xuống, thì ra là một cuộn tranh.
Lòng ta lạnh đi phân nửa, thì ra là một tranh chữ cổ, ta còn tưởng là loại nguyên tẫn châu nào đó có thể tăng cường công lực, giúp ta sớm thăng tiên.
“Hồng Tụ, ngươi còn muốn xem không?” Đứa bé trai thấy ta lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn, mím môi hỏi.
Ta quét mắt một vòng cuộn tranh, cũng đã lấy ra, thì phải liếc mắt xem một cái: “Xem, đương nhiên là muốn xem.”
Đứa bé trai e sợ nở nụ cười, bàn tay bụ bẫm nhã nhặn mở hai đầu cuộn tranh, từ từ mở ra.
Mắt cáo của ta nhìn đăm đăm.
Cái gì mà tranh chữ cổ, không phải là bức hoạ sao? Một người nằm một đống ở trên giường, bức tranh vẽ nữ nhân có tướng ăn bất nhã, một bên bức hoạ còn đề hai chữ:
Hồng Tụ.