Ba Tiêu Hồ Vũ Dạ Xao Song

Chương 5




Tiểu thư cái quái gì

Ta vào nơi ở hoa lệ tao nhã của bà bà, bất ngờ nghe được tiếng rít gào phát ra từ bên trong. Hơn nữa, tiếng rít gào vô cùng quen thuộc.

Dạo bước vào chính đường, bà bà đang an nhàn nằm trên ghế quý phi, cắn từng hạt dưa, quả nhiên là nhã nhặn như hoa trôi theo nước, động tác như liễu yếu đón gió, nhưng đạo sĩ què chân bị trói chặt trên cột đá bên cạnh thì lại đang rống lên, dùng tất cả những từ ngữ kinh khủng, quả thật là không hợp lắm.

“Con hồ ly tinh đáng chịu ngàn đao kia, nếu không thả lão tử ra, lão tử bắt ngươi tan xương nát thịt, băm xác ngàn mảnh!” Đạo sĩ dùng hết toàn lực cố gắng vùng vẫy thoát khỏi dây thừng, nhưng cái dây thừng lại càng ghìm chặt hơn.

Bà bà không nhanh không chậm cắn hạt dưa cuối cùng, lúc này mới đứng lên, đi đến trước mặt hắn.

“Lời này của đạo trưởng có rất nhiều điểm kỳ lạ, ta không thả ngươi ra, sao ngươi băm xác ta thành ngàn mảnh được?” Nàng cười khéo đẹp làm sao, còn đưa tay lên, nhéo nhéo khuôn mặt dính đầy than đen của đạo sĩ điên. Nàng cũng không ngại bẩn.

“Ngươi …”Đạo sĩ điên khựng một chút, lại tiếp tục mắng to: “Lão yêu bà, ngươi muốn chém muốn giết, thì cứ việc, lão tử ngay cả mày cũng không nhăn, ngươi cột lão tử ở đây, tính làm chuyện gì?”

Xong rồi. Ta thầm kêu không hay, bà bà hận nhất là bị gọi là “Lão yêu bà”, tên đạo sĩ điên này thảm rồi.

Quả nhiên, mặt bà bà lập tức biến đổi, một thanh bảo kiếm không biết từ đầu xuất hiện trong tay, hướng đến cổ đạo sĩ điên, giống như hung thần ác sát nói: “Đạo sĩ thúi, ngươi nói ai là lão yêu bà?”

Đạo sĩ hừ cười nói : “Trừ ngươi ra còn có thể là ai?”

Bà bà giận dữ: “Tên đạo sĩ không biết điều này, xem ta băm nát thịt ngươi rồi kho lẫn cùng thịt chó thịt heo!”

Ấy …. Bà bà quả nhiên ngoan độc. Ta vội vàng tiến lên ngăn cản. Nói thế nào thì đạo sĩ điên cũng tha cho ta một lần, thật sự ta không đành lòng nhìn thấy hắn bị bà bà kho lẫn cùng mấy loại thịt.

“Bà bà, cho tới bây giờ chỉ thấy đạo sĩ săn hồ ly, sao hôm nay người lại săn đạo sĩ tới đây?”

Bà bà cười lạnh: “Còn không phải là tên đạo sĩ thúi này tham rượu,tửu lượng vốn lại kém, bị ta thừa dịp say trói lại. Ta thấy, hắn đến chết cũng không đổi được tật xấu này.”

Đạo sĩ cũng oán hận nói: “Nếu sau này lão tử tiếp tục mê rượu hỏng việc, lão tử liền sửa họ với ngươi.”

Bà bà hừ một tiếng, quay đầu đi, không buồn để ý đến lời thề thốt của hắn.

“Bà bà, ngươi cứ giam giữ hắn như vậy mãi sao?” Ta bất an nói. Để một đạo sĩ trừ yêu ở nhà, bà bà sao có thể ngủ yên được đây?”

“Lúc nên thả, tự nhiên sẽ thả.” Bà bà liếc mắt nhìn ta một cái.

“Nhưng mà …”

Bà ba không kiên nhẫn cắt đứt lời ta: “Chuyện của hắn ngươi không cần quản. Ta hỏi lại ngươi, tên thư sinh ngốc ở trong nhà ngươi, có phải đỗ Trạng Nguyên rồi hay không?”

“Sao bà bà biết?” Ta kinh ngạc nói.

“Ngươi không cần quan tâm ta làm thế nào biết được. Ta cho ngươi biết, hắn đã đỗ Trạng Nguyên, bất kể là vận mệnh trở nên như vậy là kết quả do ngươi nhúng tay vào hắn cũng là người được sao Văn Khúc chiếu mệnh, điềm lành trên người cả đời cả kiếp cũng không tan được, tiểu yêu nhỏ bé như ngươi, tuyệt đối không thể ở cùng hắn, nếu không, sẽ chịu ngũ lôi oanh đỉnh mà chết.”

“Cái gì?” Ta há hốc miệng. Chuyện như thế này, sao ta chưa nghe nói bao giờ?

Đạo sĩ điên lúc này nói chen vào: “Tiểu hồ ly, lúc này đúng là ngươi nên nghe lời lão yêu bà một chút, hồ ly cuối cùng cũng khác biệt với con người, ngươi có si tình cũng vô dụng, hãy chết cái phần trong tim này đi.”

Bà bà chỉ thản nhiên quay đầu lại nhìn hắn một cái, lại xoay đầu nhìn ta, đột nhiên thầm thở dài: “Trước đã dạy ngươi chớ để động chân tình, sao ngươi lại không nghe vậy?”

Ta nghe nửa chữ cũng không lọt, trong đầu chỉ nghe thấy tiếng tên thư sinh ngốc kia không ngừng nói: “Trạng Nguyên phu nhân! Trạng Nguyên phu nhân! Trạng Nguyên phu nhân! Trạng Nguyên phu nhân!”

Nếu sau khi trưởng thành vẫn không thể thoải mái, có tình yêu giống như con người, vậy đến cùng là tu hành có tác dụng gì?

ᶘ ᵒᴥᵒᶅ

Đêm khuya, ta ngồi một mình ở trong thư phòng của Phạm sinh.

Đã nhiều ngày hắn bận việc xã giao, ngay cả phủ đệ cũng không ở nhiều, chứ đừng nói đến quay về hoang viện này của ta. Ta chỉ đành đến phủ đệ của hắn chờ hắn, đời gần tới giờ Tý, cuối cùng cũng thấy hắn vào thư phòng.

“Hồng Tụ!” Hắn nhìn thấy ta, cảm xúc vui sướng không cần nói cũng hiểu, cũng không khác nhiều so với ngày xưa, ta đây mới quyết tâm hơn.

“Phạm đại nhân ngày nào cũng bận rộn, không ngờ còn nhớ đến ta.” Đã mở tâm nhưng lại kìm không được tính tình thích đùa giỡn, thật ra chỉ là không cam lòng, ta nhớ hắn rất nhiều ngày, không biết hắn có khó chịu giống ta hay không.

Hắn nở nụ cười: “Nàng đang tức giận.”

“Đúng, thì sao?!” Ta ngang ngược liếc mắt nhìn hắn một cái, người này, nói chuyện sao lại thẳng thắn như thế, làm ta muốn tức giận cũng không nổi.

“Không nên tức giận. Trong lòng nàng không thoải mái thì đánh ta, mắng ta, hoặc dùng phương pháp xảo quyệt đến trừng phạt ta, được không?”

“Ta …” Thật sự là không biết nói gì, “Ta nào có thời gian rỗi rãi như thế chứ. Hừ, lười tức giận với ngươi.” Tên thư sinh ngốc đáng chết này chính là muốn đối đầu với ta, làm rõ mọi chuyện của ta, dạy dỗ ta.

Hắn nghe ta nói vậy, vẻ mặt rất thả lỏng, đột nhiên nghiêm túc nói: “Ta có một chuyện muốn hỏi nàng nghiêm túc, nàng phải thành thật trả lời.”

“Chuyện gì?” Ta thấy hắn nghiêm túc như vậy, cũng bỗng thấy trở nên nghiêm trọng.

“Ta hỏi nàng, tập thơ Thập Phương của ta nàng đã từng nhìn thấy bao giờ chưa?”

Ta ngây người, không thể ngờ là chuyện này, vì thế vội vàng lắc đầu: “Không thấy.”

“Thật sự không?” Hắn trầm giọng hỏi lại.

“Thật sự không có.”

“Nàng không muốn trả lời lại lần nữa sao?” Sắc mặt hắn càng thêm nghiêm trọng.

Trong lòng ta khó chịu, cho dù ta trộm tập thơ của hắn, cũng là vì suy nghĩ cho con đường làm quan của hắn, hắn cần gì phải cố gắng bức ép ta như thế?

“Rốt cuộc là ngươi đang nghi ngờ ta cái gì? Ta nói ta không có, ngươi hỏi hơn một ngàn lần cũng không có!” Ta hạ quyết tâm không nói ra sự thật.

Phạm sinh liếc mắt nhìn ta một cái, nói: “Được rồi. Hôm nay ta tình cờ gặp Tống Chi Vấn đại nhân, ông ấy nói với ta, ông vô cùng yêu thích tập thơ Thập Phương của ta, còn nói nữ tử trình thơ đối với ta tình sâu nghĩa nặng, bảo ta đừng phụ bạc nàng.”

“Cái gì?” Ta hoàn toàn sửng sốt.

“Tập thơ của ta, chỉ có nàng mới có thể lấy được.” Ánh mắt của hắn đột nhiên trở nên sắc bén giống như đêm mới gặp.

“Tống đại nhân nói người trình thơ là một nữ tử, mà trừ nàng ra ta nghĩ không ra người thứ hai.”

“Nhưng…”

“Huống hồ ta còn nhớ rõ, đêm đó nàng vừa khéo cùng ta thảo luận việc ‘Cầu tri kỷ’, tuy bị ta từ chối nghiêm túc, nhưng ta nhìn ra, nàng vẫn không cam lòng…”

“Nhưng…”

“Nghĩ tới nghĩ lui, chuyện này, nhất định là nàng làm, nàng còn không thừa nhận sao?”

Ta bị hắn ép hỏi đến quẫn bách không thôi, không khỏi tức giận nói: “Phạm Quân Dật, đừng nói việc này không phải ta làm, mà cho dù là ta làm, ngươi có tư cách gì đến chất vấn ta? Nếu không phải vì để ngươi đề tên lên bảng vàng, ai lại trong lúc rảnh rỗi vì ngươi mà trình thơ lên?”

Thư sinh ngốc kia cũng tức giận nói lại: “Cuộc thi khoa cử, là phải dựa vào sức của chính mình, Phạm Quân Dật ta quang minh chính đại, trước giờ không cần người ngoài nhúng tay vào! Ta vốn định nếu nàng thừa nhận việc này, ta sẽ không truy cứu, nào biết nàng lại hồ đồ ngu xuẩn không linh hoạt như vậy! Nàng … Nàng làm việc bàng môn tà đạo xấu xa vậy, giờ lộ ra ánh sáng, sao lại không biết thẹn chút nào chứ?”

“Người ngoài? Không biết thẹn?” Ta run giọng nói. Ta vì hắn hao tổn tâm tư, ai ngờ trong mắt hắn chỉ trị giá mấy chữ này?

“Vì sao ngươi nhất định phải cổ hủ như vậy? Rốt cuộc mấy Chư Tử thánh nhân tưới thuốc mê gì vào đầu ngươi thế!”

“Làm người phải đặt chữ lễ lên làm đầu, những người như nàng há lại có thể hiểu được?” Hắn oán hận phẩy tay áo.

“Người như ta?” Hắn vẫn để ý ta là ngoại tộc sao? Vậy lúc trước hắn làm bài thơ kia làm gì, lại còn cất giữ cây trâm của ta làm gì? “Phạm Quân Dật, ngươi ở lại cho tốt!” Ta gầm lên giận dữ, xoay người cưỡi gió mà đi, dù chết cũng không để hắn nhìn thấy nước mắt của hồ ly.

Hắn có biết ngày hôm nay, ta, vốn định hỏi hắn một câu:

“Nếu ở bên cạnh ta, nhất định sẽ bị ngũ lôi oanh đỉnh mà chết, ngươi còn có thể ở bên ta hay không?

ᶘ ᵒᴥᵒᶅ

Bà bà vẫn trói tên đạo sĩ điên kia chơi, không để cho hắn ăn no cũng không để cho hắn đói chết, nửa phần không đề cập tới chuyện thả người, giày vò tên đạo sĩ kia, cường độ chửi rủa gia tăng rất nhiều, mắng đến môi khô nứt, yết hầu khàn khàn.

Bà bà nói: “Để cho hắn biết một chút về nữ nhân … Không, sự ngoan độc của nữ hồ.”

Chỉ hận ta đối với tên Phạm Quân Dật đáng chết ngàn đao kia, trước giờ đều không ngoan độc nổi, hiện giờ cũng giống như vậy.

Không dám đi đến chỗ gặp bà bà, sợ bị nàng truy vấn, lại càng không nguyện đi Phạm phủ, ta chỉ đành quay về hoang viện.

Sáng sớm ba ngày sau, một cái kiệu xanh dừng ở cửa hoang viện.

Một nam nhân quần áo chỉnh tề bộ dạng như sư gia từ sau kiệu vòng qua, gõ lên cái cửa lớn mục nát tới mức không thể mục nát hơn. Ta đang kinh ngạc, bên trong kiệu có người lên tiếng quát bảo hắn ngưng lại: “Không cần gõ, nơi này không có người ở. Ta đi vào một mình là được, các ngươi ở bên ngoài chờ đó.”

“Thuộc hạ tuân lệnh.” Sư gia cúi đầu về phía cái kiệu, bộ dạng phục tùng, một kiệu phu khác vén màn kiệu lên, một nam tử mặc quan phục đi ra, chính là Phạm Quân Dật, dễ nhận thấy là mới vừa tảo triều.

Hắn đẩy cửa đi vào, đi thẳng vào phòng trong, ta lặng lẽ đi theo, trong lòng hoảng hốt vô hạn.

Đi vào thư phòng, cảnh tượng trước ki bất chợt nổi lên trong lòng khiến ta cảm thấy hoài niệm không thôi, nhưng, không biết tâm trạng hắn có như thế hay không. Chỉ thấy hắn quét mắt nhìn quanh phòng, chậm rãi bước về phía cửa sổ, gác tay đứng, hồi lâu không nói gì.

Hay là hắn chỉ là muốn trở lại chốn cũ một lần, những ngày giờ nhìn vinh hoa cẩm y lại nhớ nhung đến những tháng ngày khổ sở?

Hắn chợt thở dài, nói nhỏ: “Hồng Tụ, cuối cùng nàng vẫn không chịu đi ra gặp ta sao?”

Cổ ta cứng lại, mấy ngày hồn như lìa khỏi xác, hiện giờ cuối cùng cũng từ từ hạ xuống. Hắn đáng phải nếm thử mùi vị chờ đợi này. Trong lòng ta nghĩ như vậy nhưng thân thể thì đã từ từ hiện thân, đứng ở sau lưng hắn.

Người hắn hơi khựng lại, còn chưa xoay người đã lên tiếng: “Là …. Là nàng sao?”

Ta phát ra một tiếng thở dài không thể nhỏ hơn.

“Hồng Tụ!” Hắn xoay người.

“Là ta!” Ta nhìn về phía hắn, không khỏi cảm nhận được vẻ nặng nề khó có thể chống đỡ được trong trong mắt hắn.

“Ta, ta hiểu lầm nàng, là ta không đúng với nàng.” Hắn cúi đầu.

“Hiểu lầm?”

“Đúng, ngày hôm ấy ta không phân trắng đen đã cho là nàng trình thơ của ta lên cho Tống đại nhân, còn nói năng lỗ mãng với nàng, ta … Bây giờ ta biết sai rồi, nàng muốn trách mắng ta, ta tuyệt đối không có nửa câu oán hận. Chỉ xin nàng đừng tức giận nữa, có thể tha thứ cho ta lần này.” Lời nói của hắn khẩn thiết, lời nói phát ra, cơn giận của ta liền bị đánh tan hơn phân nửa. Chỉ là….

Ta hừ một tiếng: “Ngươi hôm đấy nói rất chuẩn xác, nói mấy câu đã gắn cho ta cái mác ngu xuẩn, chụp mũ bàng môn tà đạo cho ta, bây giờ sao lại biết sai rồi?”

“Điều này …” Vẻ mặt hắn xấu hổ, hơi do dự nói: “Thật không dám giấu nàng, hôm qua ta gặp Tống Chi Vấn đại nhân, người nói rõ với ta, có người khác trình thơ của ta. Là ta đã khiến nàng chịu oan rồi.”

“Cái gì?” Ta kinh ngạc hô lên. “ Là ai?” Tập thơ kia rõ ràng là chính tay ta đặt ở trên bàn sách của Tống đại nhân, sao lại lòi đâu ra một người khác trình thơ chứ?

“Là.…”

“Rốt cuộc là ai? Ngươi ấp úng cái gì?” Ta vội la lên.

Phạm sinh tiếp tục than thở: “Việc này ta vốn không nên nói ra, nhưng nàng đã hỏi, ta cũng không che giấu. Người trình thơ chính là thiên kim của Tống đại nhân Khanh Liên tiểu thư.”

Là nàng? Đúng là nàng!

“Là nàng?” Ta cười lạnh, “Vậy ngươi cũng tin?”

Hắn nhíu mày: “Chính miệng Tống đại nhân nói, sao ta lại không tin?”

“Như vậy Tống đại nhân có từng nói, vị thiên kim khuê tú Tống gia kia sao lại có tập thơ của ngươi không?”

“Tống tiểu thư tình cờ nhặt được ở ngoài…”

“Hừ, vậy trên đường lớn người đi tấp nập, không phải ai tình cờ nhặt được mà lại là nàng ta tình cờ nhặt được à?” Tình cờ nhặt được sao? Nàng ta lại nói như thế, sớm biết như vậy, ngày đó nên liều chết liều sống với nghiệp chướng kia.

“Hồng Tụ! Nàng làm gì vậy? Khanh Liên tiểu thư cũng không đắc tội gì với nàng.”

“Ta…” Ta muốn nói người trình thơ kia rõ ràng chính là ta, nhưng làm thế nào cũng không nói nên lời. Người ta là “tình cờ nhặt được”, ta lại là “bàng môn tà đạo”, người ta nhiệt tình chấp nhận, ta thì phải thề thốt phủ nhận, giờ phút này nếu ta đột nhiên thừa nhận, chắc chắn hắn nghĩ ta ghen tị gây chuyện, ngược lại còn hại mình.

Càng nghĩ, trong lòng ta càng chán nản vô hạn, ta bày kế tính toán tường tận, đến cuối cùng sao lại thành như thế này?

“Hồng Tụ , Tống đại nhân là ân sư của ta, Khanh Liên tiểu thư đi trình thơ, cũng là ân nhân của ta.” Phạm sinh nghiêm mặt nói.

“Ân nhân? Ai biết được trong lòng nàng ta có suy nghĩ gì? Tích ân chờ báo đáp, chỉ sợ Khanh Liên tiểu thư kia đang chờ ngươi lấy thân báo đáp đấy.” Ta cắn răng nói.

“Nàng … Nang đang nói cái gì vậy!” Hắn kinh hãi, xem ra đã bị ta dọa cho sợ.

"Nói cái gì? Ta vốn không phải cùng loài với ngươi, làm sao lại chấp đám người ngụy quân tử các ngươi được đây?” Một lời oán hận của ta không có chỗ trút, giờ phút này toàn bộ tuôn hết ra ngoài.

Phạm sinh lùi từng bước, hai mắt trừng lớn giống như không nhận ra ta.

“Có người tới tìm ngươi, ta cũng không thể ở lâu… ” Xa xa có tiếng bước chân mơ hồ tới gần, ta cười lạnh, nhanh chóng nấp đi.

Quả nhiên, sư gia kia kích động chạy vào cửa, hô to: “Đại nhân, đại nhân!”

Phạm sinh không vui, tức giận nhìn hắn: “Không phải ta đã dặn ngươi ở bên ngoài đợi sao? Vội vàng chạy vào đây làm gì?”

“Đại nhân! Chúc mừng đại nhân, chúc mừng đại nhân, Hoàng … Hoàng thượng hạ chỉ! Trần công công đang ở trong phủ chờ người về tiếp chỉ!”

“Hạ chỉ gì?” Phạm sinh kinh ngạc.

“Nghe nói … Nghe nói hôm nay Tống đại nhân tự mình thỉnh cầu Hoàng thượng ban hôn, Hoàng thượng vừa mới ban chỉ, ban thưởng ngài và Tống gia Khanh Liên tiểu thư kết thành vợ chồng.”

Ta nấp ở một bên, đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng.