Chờ chạy ra khỏi cửa phòng, ta mới phát giác ra chính mình cũng không biết hội trường yến hội ở nơi nào, nhưng lại thật sự không muốn quay đầu lại hỏi tên gia hỏa La Y kia, chỉ có thể cường ngạnh hướng đầu đi về phía trước, chuẩn bị gặp bất kỳ ai thì hỏi ngay lập tức.
Không nghĩ tới đi thật lâu rồi mà một người cũng không gặp được, đến lúc tâm tình buồn bực tới cực điểm thì phía sau đột nhiên truyền đến tiếng người, ta kích động xoay người lại.
“Đỗ thiếu gia, người. . . . . .”
Người đến là cận vệ Mạch Khắc của Địch Tu Tư, thấy ta vẻ mặt kích động nhìn hắn, ngây ngốc một chút, lời nói đến miệng cũng nuốt đi xuống.
Thật vất vả cuối cùng cũng gặp được một người, ta há có thể buông tha, vội vàng giữ chặt hắn hỏi: “Mạch Khắc, ngươi có biêt thiếu gia nhà ngươi ở đâu không? Mau dẫn ta đi!”
“Thiếu gia ở hội trường yến hội. . . . . .”
Mạch Khắc chầm chậm trả lời, rồi mới nhìn nhìn ta, lại nhìn nhìn phía sau ta, khóe miệng hiện lên nụ cười quỷ dị.
“Đỗ thiếu gia, ngươi chắc không phải . . . . . lạc đường đấy chứ?”
“. . . . . .”
Được rồi, ta thừa nhận ở trong nhà mà lạc đường thì thật là chuyện mất mặt nhưng ai bảo cái căn nhà này không có gì việc làm lại xây rộng như vậy làm chi? Mà ta ở nhiều ngày như vậy, cửa lớn còn tìm không thấy thì lạc đường là chuyện đương nhiên, cho nên không có gì đáng xấu hổ cả.
Mặc dù trong lòng không ngừng tự an ủi mình, nhưng ta vẫn cảm thấy mặt mình không thể khống chế nổi mà đỏ lên, hơn nữa lại càng ngày càng nóng, thế là có chút thẹn quá hóa giận nhìn Mạch Khắc đang cười trộm hét lớn: “Hãy bớt sàm ngôn đi, mau dẫn ta đi!”
Mạch Khắc nghẹn cười gật gật đầu hướng phía sau ta đi vài bước, rồi mới trịnh trọng bước đến trước một cánh cửa, sau đó, hướng ta làm một động tác mời vào.
“Nơi này chính là hội trường yến hội, Đỗ thiếu gia!”
“. . . . . .”
Lúc này, ta thật muốn ngay lập tức chui vào một cái lỗ nào đó trốn , thật sự là mất mặt quá đi.
Nhưng nếu đã muốn tới thì vô luận như thế nào vẫn là phải đi vào, thế là mặc cho Mạch Khắc ở bên cười trộm, ta buồn bực tiêu sái bước vào.
Bên trong có rất nhiều người, trừ bỏ bọn hạ nhân đang trang trí phòng, còn có không ít người mặc áo đen kính râm đứng ở góc sáng tuần tra. Địch Tu Tư đứng ở ở giữa phòng, đang cúi đầu cùng bên người cạnh thảo luận cái gì đó, nhìn thấy ta, thật cao hứng hướng ta vẫy vẫy tay, ý bảo ta qua đó.
Ta đi qua rồi dừng bước, hắn liền vội vàng giữ lấy ta, nâng đầu ta lên hôn sâu một cái, không chút ý kị những người bên cạnh.
“Thân thể tốt chưa? Có còn khó chịu nữa không?” Thân thủ hắn dò xét trán ta.
Ta nhất thời chưa kịp chuẩn bị đã bị hắn hôn đến mơ hồ, nửa ngày mới phản ứng lại, lắc lắc đầu. Nhớ đến chính mình tới nơi này cũng không phải là cùng hắn thảo luận thể trạng của mình, thế là hít sâu một hơi, tăng lên thêm can đảm, một phen kéo cổ áo hắn xuống, ai kêu hắn cao hơn ta làm chi.
Người này dinh dưỡng quá thừa, NND!
“Tiệc đính hôn là sao? Ta cũng không nhớ rõ đáp ứng cùng ngươi kết hôn! Ngươi hỗn đản dám tự mình chủ trương.”
Hắn kéo tay ta ra, trừng mắt nhìn, rồi mới đáng thương nói: “Em ăn đều đã ăn rồi, chẳng lẽ còn muốn phủi bỏ hết mọi trách nhiệm sao?”
“Ngươi. . . . . .”
Bị ăn chính là ta mới đúng, tên gia hỏa này dám nói có thành không, nói phải thành trái!
Tuy rằng rất muốn hét lên, nhưng hai người bên cạnh đang vểnh tai lên nghe, ta chỉ có thể bất đắc dĩ bảo trì yên lặng ── bị người áp cũng không phải là cái gì đáng giá khoe ra.
Thấy ta không nói lời nào, Địch Tu Tư vừa vui mừng vừa nói: “Em không nói lời nào là tỏ vẻ đồng ý? Ta chỉ biết em thực yêu ta.” Rồi mới không đợi ta phản bác, hắn ngay lập tức hướng hai người bên cạnh sai việc gì đó bằng tiếng Y, sau đó, quay đầu lại.
Ta giận trừng mắt nhìn hắn, hắn cũng rất vui vẻ vòng tay qua thắt lưng ta, rồi mới hôn lên mặt ta, nói: “Tốt lắm tốt lắm, không chịu nói cho em biết trước là ta không đúng, em cũng đừng tức giận nữa, chẳng phải bây giờ cũng biết rồi sao?”
“Cái này căn bản là là hai việc khác nhau, hơn nữa ngươi cũng không hướng ta cầu hôn, nên giờ chẳng phải coi như là ngươi bức hôn ta sao?”
“. . . . . .”
Hắn không đáp lại, ta nhìn hắn, lại đột nhiên cảm thấy có loại cảm giác dị thường mãnh liệt tràn đến.
Hắn lạnh lùng mở miệng nói: “Ta chính là muốn bức hôn đấy, em làm gì được nào?”
“. . . . . .”
Ta thực cũng chẳng thể làm gì được, ai kêu địa vị tên gia hỏa này hiển hách như thế, mà ta chỉ là một bình dân bé nhỏ không đáng nói mà thôi.
Ta cảm thấy mình có chút thất bại.
Bất quá khẩu khí lạnh lùng cùng cảm giác áp bách quả thật vô cùng cùng quen thuộc? Chẳng lẽ. . . . . .
Ta thật cẩn thận mở miệng hỏi: “Khải Ân? !”
Hắn gật gật đầu tỏ vẻ thừa nhận, mà cái đáp án khẳng định này lại khiến ta thiếu chút nữa ôm đầu khóc rống.
Địch Tu Tư ngươi thật gian trá, không chỉ có trốn tránh vấn đề mà còn làm cho tên gia hỏa này đi ra, biết rõ ta sợ nhất là Khải Ân, này rõ ràng là biến thành đính hôn cưỡng chế mà.
Khải Ân tiếp tục lạnh lùng nói: “Nếu cầu hôn em, ba chúng ta khẳng định đều chỉ có thể nhận được đáp án là không, vậy thay vì lãng phí thời gian, còn không bằng tốc chiến tốc thắng. Dù sao vô luận như thế nào em cũng đều là của chúng ta, đừng mơ tưởng có thể rời khỏi chúng ta!”
Hắn bá đạo tuyên bố.
Ta cắn cắn môi, trong lòng phi thường không cam chịu, rồi lại không thể nề hà. Biết rõ cùng hắn đánh bừa là tuyệt đối không có phần thắng, dù sao nơi này là địa bàn của hắn, chung quanh toàn bộ đều là thủ hạ của hắn, mà ta chỉ có lẻ loi một mình. Vì vậy cũng chỉ có thể đáp ứng hắn đính hôn, rồi sau đó mới chậm rãi lo lắng xem sau này nên làm như thế nào.
Có lẽ là đoán được ý nghĩ không cam lòng của ta, Khải Ân thở dài, tiến lên ôm lấy ta, hôn lên trán ta.
“Ta biết đối với em mà nói chúng ta đều chính là người xa lạ, em không muốn ở cạnh, nhưng chúng ta thật sự là không thể và cũng không muốn buông tay, cho nên chỉ có thể gắt gao giữ lấy. Ta thề, chúng ta mỗi người đều sẽ đối xử với em rất tốt, cũng có tự tin có thể làm cho em lại một lần nữa yêu thương chúng ta, cho nên em hãy nhận lời chúng ta được không?”
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào ta, mà ta cư nhiên lại nhìn thấy được trong mắt hắn có một tia khẩn trương.
Lòng ta phức tạp nhìn hắn, cũng biết rõ tấm lòng của ba người bọn họ. Nếu ở kiếp trước, Tuyết Lị có thể nghe được lời nói này, có lẽ sẽ không có Đỗ Mặc hiện tại xuất hiện. Nhưng, một khi trái tim đã tan vỡ thì rất khó có thể liền lại một cách dễ dàng, cho nên ta phải rời khỏi bọn họ.
Lòng ta trống rỗng nhìn vào mắt hắn, gật gật đầu.
Khuôn mặt căng thẳng của hắn cuối cùng cũng lộ ra một chút cười, gắt gao ôm lấy ta, giống như muốn đem ta tan chảy vào trong hắn, cùng hắn hòa thành một thể.
Ta cảm thấy thân thể hắn có chút run rẩy. Xem ra dù ma vương có khủng bố đến thế nào cũng đều sẽ sợ mất đi gì đó, mà ta lại chính là thứ hắn sợ mất đi nhất.
Ta nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn, ngẩng đầu, ánh mắt vừa vặn nhìn vào đôi mắt người đứng đối diện, là nam nhân tóc vàng lúc nãy lưu lại, hắn đối ta cười cười, tràn ngập thiện ý.
Ta lúc này mới nhớ tới vẫn còn một người ở đây, vội vàng đem Khải Ân đẩy ra, ý bảo hắn nhìn nam nhân kia.
Khải Ân nhìn hắn, bừng tỉnh đại ngộ hóa ra còn có người ở đây, khôi phục vẻ lãnh khốc đại ma vương, sau đó lại dùng thanh âm lạnh lùng hướng ta giới thiệu: “Đây là bằng hữu của ta, cũng là đối tác làm ăn, Áo Văn • Ân Tư Đặc.”
Nam nhân kia chớp chớp đôi mắt hoa đào hướng ta phao mị nhãn, rồi ngữ khí ngả ngớn dùng tiếng Anh nói với ta: “Tiểu mỹ nhân, cậu chính là người vợ mà bí đỏ tìm suốt 1500 năm qua sao?”