Chương 27: Thời Điểm Khó Khăn Cần Đưa Ra Quyết Định Gian Nan (3)
Tập II/ X: Khu Ma Nhân – Thú Chi Quyển
Chương 27: Thời Điểm Khó Khăn Cần Đưa Ra Quyết Định Gian Nan (3)
Tuy Helios vô cùng phẫn nộ, nhưng anh vẫn cắn răng cưỡng ép bản thân mình cần phải bình tĩnh trong tình huống như thế này, với một cái đầu lạnh anh nhanh chóng đánh ngất đi đang thống khổ đau khổ gào thét Anis, Helios muốn không để cho cô ấy phải tiếp tục chứng kiến cái cảnh tượng đau lòng này nữa.
Sau đó Helios nhẹ nhàng ôn nhu để đã ngất đi Anis nằm xuống, tiếp đến anh bình tĩnh mà đứng lên bước tới đối diện Elixir.
Nhìn bộ dạng lúc này của Helios, làm Elixir trong lòng thầm nghĩ mình xem ra đã đánh giá thấp Dị Thường có tên Helios ‘Ikarus’ Yarhob rồi.
“Tại sao?”
Helios căn răng, với đôi mắt đỏ lên tràn ngập sát ý, anh phẫn hận nhìn Elixir hỏi.
“Ngươi chỉ sợ còn chưa hiểu biết rõ, bản thân ngươi thực sự đặc biệt như thế nào đâu, Helios tiên sinh.”
Nếu trong tình huống bình thường, thì Elixir thực sự cũng chẳng muốn nhiều lời với một con dị loại mà mình đang muốn g·iết c·hết, tuy nhiên, tình huống lúc này khá phức tạp, đôi mắt ẩn sau cái mũ trùm nhăn mày nhìn Helios, cậu nói.
“Ngươi là từ chính một cái tà thuật cấm kỵ bậc cao mà bị nguyền rủa trở thành một Dị Thường, mà không phải dựa vào cách sinh dục hoặc là phương thức thường thấy như trận pháp hiến tế mà ra đời.”
“Ngươi có tiềm lực mạnh mẽ mà gần như sẽ không tồn tại giới hạn cao nhất và thật lâu về trước, cũng đã từng có tồn tại một người có tình huống cũng giống như ngươi vậy, bị một ma thuật cấm kỵ biến đổi thành một Dị Thường, đúng hơn là Dị Vật, một Hấp Huyết Quỷ.”
“Và ta chỉ biết đó, cho tới bây giờ thì cái tên đó đã trở thành một tồn tại đã không thể nào bị tiêu diệt hay là đuổi đi, một nổi ám ảnh cổ xưa của nhân loại, mà Dị Thường, chúng thì giống như là một căn bệnh u·ng t·hư vậy, chỉ cần tồn tại một con mà thôi, là có thể liên tục sinh sản ra vô số những con khác.”
“Helios tiên sinh, tuổi tác hiện tại của ngươi đối với một Dị Thường mà nói thì vẫn là còn quá nhỏ tuổi, vẫn chưa có tích góp được nhiều sức mạnh và vẫn còn chưa có được cái đáng sợ bất tử đặc tính kia.”
“Nói tới điểm này, thì ngươi cảm thấy ta còn sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Đương nhiên, đó là một chuyện hoang đường, trên thực tế, một con đ·ã c·hết Dị Thường, mới chính là một Dị Thường tốt.”
Đối với thế giới nói chung và đối với nhân loại nói riêng… nhỉ?
Elixir trong lòng thầm nói.
“Nói như vậy thì, sự tồn tại của bản thân chính ta… chính là tội ác, có phải vậy không.”
Helios không ngừng dùng gậy chống đánh vào mặt đất tạo ra những âm thanh nặng nề đốc đốc, Elixir có thể cảm nhận được trong lời nói của Helios ẩn chứa sự chua xót cùng bực bội.
“Nếu việc sự tồn tại của ta đã là nguyên tội, mà điều đó, cũng khiến cho ta đã bị thần thánh, bị mặt trời vứt bỏ, cho nên ta đã không được thần thánh đáp lại.”
Nói tới đây Helios trong lòng bỗng thấy được an ủi phần nào.
Elixir nhăn mày, cậu nhìn vẫn còn rất bình tĩnh Helios, cậu nói tiếp.
“Từ sau cái ngày mà nhân loại chúng ta chiến thắng trận chiến [Đại Thanh Trừng] ở 600 năm về trước, khi mà nhân loại đã đem toàn bộ các Dị Thường cao cấp và Ma Thần đuổi ra tinh cầu, khiến chúng phải ẩn mình ở các tiểu thế giới.”
“Nhân loại đã bị vứt bỏ, từ đó về sau, sự phát triển của văn minh con người đã không có bất cứ sự dính dáng hay tham dự của thần thánh hay là Ác Vật.”
Elixir tiến lên, chậm rãi từng bước tiến tới, cuối cùng cậu ngừng lại ở một khoảng cách thích hợp, đồng thời trong vô thanh vô thức, cậu đưa tay vào trong túi áo, cậu nói.
“Cho nên Helios, người không cần nghĩ tới chuyện được bước lên thiên quốc, cũng không cần nghĩ mình có thể xuống địa ngục để chuộc tội, vì linh hồn của ngươi nó sớm đã thuộc về một tồn tại kinh khủng, nên nếu mà ta có thể g·iết c·hết được ngươi, thì linh hồn của ngươi, cuối cùng chỉ có thể thuộc về Dị Thần của thực ảo, giống như Angelique vậy.”
Kaal'nu-Thun, đó là cái tên của Dị Thần, dù bản thân Elixir lại không chút nào sợ hãi khi đối diện với đám [Thiên Thể Thi Ma Thần] ở bên ngoài tinh cầu, nhưng cậu lại không thể nói ra và cũng không dám nói ra cái tên của Dị Thần, ít nhất hiện tại thì cậu chưa thể, vì cậu vẫn còn chưa đủ mạnh mẽ tới mức để có thể đối diện được với Dị Thần.
Chỉ đề cập cái tên, liền cũng có khả năng khiến cậu bị nhìn chăm chú bởi Dị Thần.
Tuy rằng bị nhìn chăm chú, thì Dị Thần cũng sẽ bởi [Thế Giới Vách Tường] ngăn cản, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không bị chịu ảnh hưởng, nhưng Elixir bản thân rất chắc chắn và không thể nghi ngờ, tên của cậu sẽ nằm vào trong cái danh sách bị chú ý của Dị Thần.
Helios trầm mặc hồi lâu, không biết từ đâu mà đến gió nhẹ nhẹ nhàng thổi bay góc áo của anh, tựa hồ thúc giục Helios nhanh chóng ra quyết định.
Elixir cũng im lặng chờ đợi Helios ra quyết định, nhưng bất luận là như thế nào, thì cậu đều sẽ cùng vị Dị Thường này có một trận tử chiến tới cùng.
“Lúc ta vừa mới bước vào cái đại lục phía tây này, lúc ấy, ta vẫn còn rất ngây thơ, cái gì cũng không hiểu, nhưng phụ thân của ta, ngài ấy thường luôn đối ta nói những lời như thế này, ‘ gia tộc mới chính là tài phú ’.”
“Những lời này ta vẫn luôn tôn sùng như là triết lý nhân sinh cả đời, bởi vì đúng là nhờ có sự nổ lực không ngừng của các thành viên của gia tộc, gia tộc Yarhob mới có thể ở vùng đất mới đứng vững gót chân và phát triển trở thành danh môn vọng tộc, gần như lũng đoạn toàn bộ tài nguyên ngư nghiệp.”
Helios dang rộng vòng tay, như thể đem cả gia tộc Yarhob tạo dựng ra công tích vĩ đại đều ôm vào trong lồng ngực, anh nhìn Elixir, thái độ cực kỳ nghiêm túc nói.
“Chúng ta làm như vậy, chính là vì gia tộc, bởi vì gia tộc có nhau nên chúng ta mới mạnh mẽ, đơn độc một người họ Yarhob thì sẽ chẳng là cái gì và cũng chẳng có cái gì, mặc cho kẻ đó có sở hữu toàn bộ tài phú của thế gian.”
Elixir nhăn mày, khi nghe được tới đây liền có cảm giác không ổn và quả nhiên, cậu liền nghe Helios nói.
“Cho nên, g·iết ta đi, nhưng luận kết quả là như thế nào, ta muốn ngươi đáp ứng ta, vô luận như thế nào đều không thể liên lụy tới nàng ấy.”
Helios khi nói anh ôn nhu nhìn xuống người phụ nữ đang ngủ say dưới đất, trong mắt ẩn chứa không nỡ và không đành lòng.
Đáng c·hết!
Elixir âm thầm cắn răng, cái thứ này bị làm sao vậy, có bệnh hả? rõ ràng ta đã khiến gia đình của nó thành ra như vậy rồi, mà vẫn tiếp tục muốn để người g·iết mình.
“Lấy chính vinh quang của gia tộc ta xin thề, ta sẽ buông tha cho Vanessa ‘Anis’ Yarhob…”
Elixir cúi đầu, cậu chậm rãi nói.
“Tốt lắm, ta rốt cuộc cũng nhìn thấy đức tin của ngươi.”
Helios vừa lòng gật gật đầu, nhưng rất nhanh sau đó, một câu tiếp theo của Elixir làm cho anh hoàn toàn mất đi sự tỉnh táo của mình.
“Đó là cái câu dù cho ta có c·hết, thì cũng không bao giờ nói ra, đối với cái thứ kinh tởm như ngươi.”
Nói tới đây, Elixir từ trong túi áo lấy ra một khẩu súng lục Desert Eagle, nòng súng trực tiếp nhắm thẳng vào nằm dưới đất Anis.
“Thương lượng? đàm phán? Gia đình? cái thứ tạp chủng như ngươi cũng mơ mộng hay thiệt.”
Elixir thanh âm cũng lạnh lẽo giống như khuôn mặt lúc này của cậu, một cách lạnh lùng có phần khinh miệt nói.
Bang!!
Nòng súng vang lên t·iếng n·ổ chói tai, bất chấp Helios cực lực ra tay ngăn cản, viên đạn bay ra họng súng với vận tốc siêu thanh, trong chớp mắt viên đạn rơi thẳng vào đầu óc của Anis.
Phốc!!
Máu tươi tung bay, đầu óc của Anis tựa như là một quả bong bóng nổ tung thành nhiều mảnh, ở Helios không thể tin tưởng, máu cùng thịt của cô rơi thẳng ở trên khuôn mặt của anh, nhiễm đỏ cái khuôn mặt lộ ra dáng vẻ ngơ ngác không thể tin được và không dám tin.
“AAHHHHHH --- !!!!!”
Sự phẫn nộ, thù hận, căm hận, khát vọng g·iết chóc lúc này đã hoàn toàn bao phủ lý chí của Helios, mất đi sự tỉnh táo anh một cách điên cuồng gào thét như dã thú bị trọng thương, sau đó, ngoại hình của anh dần dần thay đổi, từ hình dáng của người anh biến đổi trở thành một thứ sinh vật gớm ghiếc, ngoại hình to lớn cao tới 3 – 4 mét, bàn tay năm ngón với bàn tay khô héo không có thể nhìn như thể xương cốt, mỗi một cái móng tay to lớn như từng cây liềm ngoại cỡ.
Thân thể phòng to lên gấp vài lần giống như thể người khổng lồ, nó không có chân, mà là một cái đuôi giống như của loài rắn, nhưng vô cùng mờ ảo tựa nhưng nó không hề có thật, thân thể thì tản ra một loại khí đen đáng sợ tựa như thể một ngọn lửa, cái đầu thì bị biến dạng khó thể có thể hình dung được khuôn mặt, thì cái miệng máu khổng lồ mở rộng đủ lớn để nhét vừa một người, đôi mắt trên mặt thì đã biến mất để lại hai cái hốc mắt trống rỗng tựa như là lỗ đen, mà trên người thì mọc ra vô số con mắt màu đỏ, từng con mắt thì có đồng tử màu vàng dựng đứng như loài rắn, chúng nó đều tập trung vào người Elixir, từng con mắt đều ẩn chứa vô biên sự hận thù nhìn chằm chằm cậu.
“Hô ~”
Elixir khi thấy được hình dáng thật sự của Helios, cậu thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời có phần xin lỗi với Helios.
Cậu thừa nhận, chuyện xưa của Helios thực sự đã có một chút ảnh hưởng đối với cậu, rốt cuộc thì câu chuyện tình yêu mà âm dương xa cách nhau hơn trăm và một lần nữa được đoàn tụ bên nhau, thì có ai mà sẽ không thích chứ? Sẽ có ai mà không hy vọng rằng câu chuyện của Romeo và Juliet có được hạnh phúc chứ? Ai mà không được nhìn thấy được cả thế gian này đều tràn ngập những điều mỹ lệ cùng tình cảm chân thành tha thiết chứ?
Chỉ tiếc Helios là Dị Thường và với lập trường của nhân loại thì một sinh vật hắc ám cần phải bị tiêu diệt, chỉ cần Elixir cậu vẫn còn giữ nguyên cái lý tưởng cứu lấy nhân loại, thì chuyện tương tự như vậy cậu cũng sẽ có ngày gặp phải.
Mặc dù cậu có thể buông tha cho lần này, thì lần sau khả năng cũng vẫn sẽ gặp phải trường hợp tương tự, nhưng như vậy rồi cậu phải làm sao? tiếp tục buông tha? Nếu cậu mà làm như vậy thì thực sự là quá vô trách nhiệm.
Elixir đang hưởng thụ toàn châu lục, thậm chí là cả toàn bộ thế giới thế lực cùng tài nguyên chống lưng để cậu mặc sức sử dụng, và nó cũng làm Elixir cần thiết phải gánh lấy một phần trách nhiệm, phần trách nhiệm mà bản thân cậu không thể và cũng không được trốn tránh.
Chẳng qua Elixir là tuyệt đối không muốn thừa nhận, cậu muốn cho Helios chiếm giữ được chút ưu thế, cậu thậm chí không dám thừa nhận, một chút, dù chỉ là một chút thôi, cậu mong đợi mình sẽ thất bại bắt buộc phải rút lui.
Cứ việc đã trải qua rất nhiều thứ, thậm chí đã từng trải qua cái cảm giác mất đi người thân bởi Dị Thường, thúc đẩy tâm địa của Elixir cần phải trở nên lạnh lùng và cứng rắn, nhưng rốt cuộc, cậu vẫn còn là quá trẻ tuổi, hơn nữa bởi sự giáo dục tốt đẹp mà nuôi dưỡng thành cái tính cách ôn nhu hòa ái thân thiện, trong khoảng thời gian ngắn vẫn rất khó có thể sửa đổi hoàn toàn.
Bất chấp việc cậu có thể hiện mình trưởng thành cỡ nào, thì bản chất cậu vẫn chỉ là một đứa nhóc, một đứa trẻ đang đeo lên một mặt nạ che giấu đi nội tâm cảm xúc cùng với bản chất thực sự của chính mình, rồi đóng giả làm một trưởng thành cho người khác xem mà thôi.
Có lẽ Công Hội cùng với những người ở trong Triều Đình Đại Ngôn cũng đã nhận ra được điểm này, cho nên mới sắp xếp cho Elixir đi hoàn thành nhiệm vụ này đi.
Tuy rằng tiềm lực của Helios rất cao, nhưng nó vẫn quá nhỏ tuổi, thực lực không quá mức mạnh mẽ, đối với bất luận một người nào ở trong Tòa Án Dị Giáo, dù là cao cấp Giáo Quan hay là Dị Nhân, khẳng định cũng có thể g·iết c·hết được Helios, thậm chí không cần [ Người Bảo Vệ ] hay [ Soái Hạm Thiên Phạt ] ra tay.
Nhưng Elixir cần thiết phải lưng đeo một gánh nặng, một trách nhiệm, để như vậy thì cậu mới thực sự trở thành của một nhân loại người thủ hộ, còn không thì, nhân loại sẽ phải đối diện với một Ma Vương đáng sợ nhất mà toàn lịch sử nhân loại từng chứng kiến.
Đây là chính là lời của người mà Elixir kính trọng nhất, cũng như là người mà cậu mong muốn có thể làm ân sư dạy dỗ cậu, Cựu Phó Tổng Tham Mưu, cựu Đại Tướng của Đại Ngôn - Ariel miêu tả về cậu.
Mà từ những lời đó, Hiên Phong cùng những người trong Công Hội liền biết rõ, Elixir sắp sửa phải mang lên, một trong những cái thống khổ nhẹ nhàng nhất trong những thống khổ mà tương lai cậu phải đối diện.
Và Helios, ở trong mắt những người này, thì chỉ là một cái đá mài dao được chuẩn bị, để trở thành một miếng đá lót để đạp lên cho con đường của sự trưởng sau này của Elixir mà thôi.
“Mau chóng kết thúc thôi, ta không muốn phải ở lại đây lâu hơn nữa.”
Biết rõ số phận của Helios quân cờ bị người khác bài bố, sắp xếp thành miếng đá mài dao cho mình, Elixir buồn phiền lắc đầu, sinh mạng của một ai đó, thật sự rẻ tiền làm sao trong mắt những người đó khi nói tới đại cục, cậu tay cầm đại kiếm chỉ thẳng giận giữ Helios nói.
Cậu muốn nhanh chóng diệt trừ Helios, giải thoát anh khỏi cái cuộc đời đáng buồng này.
Có lẽ rồi cũng sẽ có một ngày, cậu sẽ trở thành giống tương tự với những người đó đi, vì cái gọi là đại cục mà không ngừng thao túng người khác, đem sinh mệnh của họ như quân cờ để sử dụng, thậm chí là sẵn sàng vứt bỏ nếu cảm thấy cần thiết.
………………………….
[ Soái Hạm Thiên Phạt ]: Vũ khí trấn quốc và cũng là quốc bảo của Đế Chế Đại Ngôn, một trong các bảo vật mạnh nhất thế giới, do Nguyên Soái Trần Ca nắm giữ.
Nó là một con tàu mẫu hạm khổng lồ, có kích thước gần như được xem như là cả một quốc gia cỡ nhỏ di động trên biển, con tàu này cũng là cái con tàu duy nhất trên thế giới có khả năng di chuyển thoải mái trong Hỗn Độn Chi Hải mà không cần dựa dẫm hay bất cứ ngoại lực nào trợ giúp như là cổng Lỗ Giun.
Và nó cũng chính là con tàu có khả năng, không cần và cũng không thèm nhìn Không Gian cùng Khoảng Cách, có thể trực tiếp ở tại phần đầu của bên kia lục địa, phá hủy cả toàn bộ một tòa thành khổng lồ chỉ với một đòn duy nhất.
[ Người Bảo Vệ ]: v·ũ k·hí cuối cùng của Tòa Án Dị Giáo, thông tin về [ Người Bảo Vệ ] vô cùng bí mật và được giữ rất kính, chỉ biết mỗi khi [ Người Bảo Vệ ] được phái đi, thì tuyệt đối không được phép có tồn tại nhân chứng.
Hình thức cũng như ngoại hình đều không rõ, không thể diễn tả cũng không có thể phân biệt, có thể là một người, có thể là một đội quân, thậm chí còn không phải là người, thậm chí cũng không phải sinh vật sống, và thực lực của [ Người Bảo Vệ ] vô cùng mạnh mẽ, đủ để có thể thay thế toàn bộ tổng thể sức mạnh của ba thế gia trụ cột là Triều Dương, Nhan và Thiên Dực của 600 năm trước.