Ba Ngày Hung Trạch - Ngân Tuyết Áp

Chương 67




Edit + beta: Khuynh
―――――
Cô bé nói xong câu đó thì che miệng vừa cười, vừa tránh Tống Viêm, chạy ra hành lang.
Tống Viêm đành phóng ánh mắt lên người bảo mẫu, muốn hỏi bà xem cô bé có ý gì, nhưng bảo mẫu lại mờ mịt lắc đầu, co quắp nói: "Tôi chỉ mới đến nhà này làm từ hồi năm ngoái thôi, lúc trước con bé không phải như vậy, nhưng gần đây mới có hơi... không bình thường."
"Vậy dì từng gặp mẹ bé chưa?" Tống Viêm tiếp tục như đang nói phiếm, muốn moi chút thông tin từ bảo mẫu.
"Nghe nói mẹ bé mất cỡ 4 5 năm trước rồi, tôi chưa từng gặp. Bây giờ..." bảo mẫu thành thật lắc đầu, thở dài nói: "Bây giờ ba bọn nhỏ cũng mất, không biết tương lai hai đứa sẽ ra sao đây."
"4 5 năm trước?" Nghe bảo mẫu nói, Tống Viêm không khỏi đồng tình, nhưng cậu vẫn bắt được mốc thời gian bà nói, tiện đà nhìn bé trai còn đang say sưa ngủ trên chiếc giường kia –– thằng bé đúng là chừng 4 5 tuổi.
"Ừ, đúng vậy," bảo mẫu gật đầu, bản thân bà cũng ý thức được gì đó, vừa vuốt đầu bé trai, vừa nhỏ giọng nói với Tống Viêm: "Nghe nói, khi sinh thằng bé này, thì mất... Nhưng cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm, trong nhà không cho chúng tôi nói đến chuyện này."
Tống Viêm nghe xong càng thêm hứng thú với sự ra đời của cậu em trai, nhưng tiếc là thằng bé vẫn luôn ngủ say, không thể hỏi ra được manh mối gì.
Cơm sáng vẫn do chú Lang đưa tới, cách ông giới thiệu đồ ăn còn mất kiên nhẫn hơn cả ngày hôm qua, có lẽ là muốn dùng thái độ như vậy để che giấu nội tâm sợ hãi.
Sau bữa sáng, bé gái vẫn chưa trở về, Tống Viêm và Kỷ Hành Phong quyết định đến nơi khác đi dạo thử.
Nếu mẹ cô bé thật sự qua đời khi sinh đứa thứ hai, thì rất có thể bệnh viện này vẫn còn lưu giữ hồ sơ năm đó.
Dưới tình huống hiện tại, thứ đồ này thường sẽ tương đối khó tìm, nhưng dù sao hiện giờ bọn cũng đang ở trong phạm vi hữu hạn của phó bản, xác suất tìm được trái lại khá cao.
Tống Viêm và Kỷ Hành Phong vào văn phòng bác sĩ ở lầu 3 trước, theo lý thuyết, Tùy Chính hẳn nên đang làm việc ở chỗ này, nhưng bọn họ lại không nhìn thấy bóng dáng của hắn.
Văn phòng này kỳ thật cũng không lớn, bên trong bày năm sáu máy tính, sát trong góc còn có một kệ hồ sơ thủy tinh.
Tống Viêm muốn qua xem, nhưng trong văn phòng hiện giờ vẫn còn mấy vị bác sĩ đang ngồi, muốn nhân lúc bọn họ không chú ý mà mở xem tài liệu trên kệ hay trong máy tính thì cũng không dễ gì.
"Chiều quay lại cũng được." Kỷ Hành Phong quan sát tình hình bên trong, đề nghị: "Nhân lúc trước khi bọn họ tan làm ấy, tất cả đều bận đi kiểm tra phòng."
Tống Viêm tuy rằng nóng vội, nhưng cũng biết đây là biện pháp an toàn nhất, đành gật đầu, kéo Kỷ Hành Phong hướng đến lầu 2, muốn thử vận may đi xem tình hình văn phòng dưới lầu 2.
Không ngờ lần này vận khí của cậu khá tốt, văn phòng lầu 2 trống rỗng, bố cục tương tự như ở lầu 3, bên trong chỉ có một bác sĩ đang ngồi trước máy tính, người này cũng không phải NPC mà là Hạ Phồn.
Tống Viêm thấy thế, lập tức cùng Kỷ Hành Phong tranh thủ kéo vào.
Hạ Phồn nghe được động tĩnh ở cửa, ngẩng đầu thì thấy hai người bọn họ, hiếm khi có được một lần chủ động, hỏi: "Hai người tới đây làm gì?"
Vì đã biết kẻ hiến tế của vòng này là Hạch, nên Tống Viêm cũng không giấu diếm gì mà nói thẳng mục đích của mình với Hạ Phồn.
"4 5 năm trước?" Hạ Phồn nhíu mi, mở hệ thống nội bộ của bệnh viện, muốn tìm thử nhưng lại có hơi khó khăn nói: "Phạm vi cỡ đó rộng lắm, tốt nhất là cần có một cái tên cụ thể, hoặc số phòng bệnh."
"Cái này thì dễ thôi," trước khi đến, Tống Viêm đã cẩn thận nghĩ xem nên làm cách nào để có thể tìm được tin tức một cách nhanh nhất rồi: "Cô cứ dò coi thằng bé trong phòng 210 tên gì trước đi, hẳn là năm đó nó cũng được sinh ra ở bệnh viện này, vậy thì hồ sơ lúc sinh chắc chắn là có tên của người mẹ rồi."
Dựa theo kiến nghị của Tống Viêm, Hạ Phồn nhanh chóng tìm ra hồ sơ của bé trai: "Thằng nhỏ tên Đinh Thông, được sinh ở đây vào 4 năm trước, chị nó tên Đinh Tuệ, mẹ tên Hà Âm."
"Tiếp tục tìm thông tin về người tên Hà Âm này đi." Tống Viêm duỗi tay chỉ một cái tên trên màn hình máy tính, Hạ Phồn tiếp tục kiểm tra, nhưng kết quả lại làm cho bọn họ cực kỳ bất ngờ.
Hệ thống chỉ hiển thị ghi chép hai lần sinh nở của Hà Âm ở bệnh viện, mà chẳng có thêm thông tin nào khác.
"Nghĩa là, có khả năng cô ấy không phải đã qua đời ở bệnh viện này?" Đối mặt với kết quả như vậy, tuy Hạ Phồn không tin, nhưng cũng không tìm ra được dữ liệu nào khác.
"Cô có chìa khóa của ngăn tủ này không?" Kỷ Hành Phong ở sau lưng bọn họ lên tiếng, khi Tống Viêm và Hạ Phồn đang bận kiểm tra trên máy tính, Kỷ Hành Phong vẫn luôn tìm kiếm trên kệ thủy tinh.
Mấy ngăn trên đều không khóa, chỉ có ngăn sát góc dưới cùng là bị khóa.
"Không có," Hạ Phồn lắc đầu, nhưng cô lại đứng lên, đi thẳng ra ngoài: "Chắc là chủ nhiệm giữ chìa khóa, để tôi đi tìm bà ấy hỏi mượn."
Nhưng Kỷ Hành Phong lại vẫy vẫy tay, trực tiếp rút trường đao tùy thân ra, linh hoạt cạy mấy cái liền mở được khóa.
Tống Viêm đi đến bên cạnh anh, vừa định cong eo xem đồ trong ngăn tủ, Kỷ Hành Phong liền để cậu ngồi an ổn ghế, rồi ôm đống hồ sơ bên trong ra đặt lên cái bàn trước mặt cậu.
Tuy không quá chắc, liệu dữ liệu không có lưu trữ trong máy tính thì có thể sẽ nằm trong đống hồ sơ này hay không, nhưng Tống Viêm nhất quyết không định bỏ qua manh mối này, vì thế ba người liền nhanh chóng bắt tay tìm kiếm.
"Tìm được rồi." Không lâu sau, nhóm Tống Viêm thật sự tìm ra được một phần hồ sơ có liên quan đến Hà Âm.
"Vẫn là vào 4 năm trước, xét về mặt thời gian thì hẳn là sau khi Đinh Thông ra đời không bao lâu, thậm chí mẹ con bọn họ còn chưa xuất viện." Tống Viêm cầm phần hồ sơ kia, cẩn thận nghiên cứu kỹ càng.
Một đứa trẻ ra đời, đó hẳn là thời khắc hạnh phúc khó quên nhất trong cuộc đời của một người mẹ, nhưng Hà Âm lại phải nghênh đón tử vong.
"Nguyên nhân tử vong không liên quan đến đứa bé, mà là vì té lầu dẫn tới cổ bị tổn thương." Tống Viêm dùng tay lướt theo mấy câu mấu chốt nhất, ý bảo nhóm Kỷ Hành Phong nhìn xem: "Vậy thì rất giống với cách tử vong do kẻ hiến tế sử dụng phần thưởng tạo thành."
"Nhưng trên đây không có nói đến nguyên nhân gây ra té ngã." Kỷ Hành Phong nhìn theo tay Tống Viêm, lướt lại một lần, lập tức phát hiện thêm một vấn đề.
Tống Viêm nâng mắt kính, những gì Hà Âm đã trải qua tựa như một cái hố, dẫn dắt bọn họ không ngừng khai quật sâu xuống
Chỉ cần làm rõ nguyên nhân tử vong của cô, sẽ giúp bọn họ càng thêm chắc chắn nhân vật mà kẻ hiến tế sắm vai trong phó bản này có liên quan đến cô, nhưng vẫn còn rất nhiều tình tiết cụ thể mà bọn họ không thể nào nắm rõ. Nếu muốn dựa theo suy đoán tình tiết cốt truyện rồi đưa ra kết luận ai là kẻ hiến tế, thì bọn họ vẫn cần phải tìm được nhiều manh mối hơn nữa.
"Tại sao Hà Âm lại ngã lầu? Là do bản thân cô ấy không cẩn thận té xuống, hay là do bị người ta xô xuống đây?" Tống Viêm rút một cây bút trong ống đựng trên bàn ra, viết mấy câu hỏi này xuống khoảng giấy trắng: "Với lại, cô ấy rơi xuống từ chỗ nào?"
"Vết thương trên người hai người chết ngày hôm qua đều giống như do rơi từ một nơi tương đối thấp tạo thành," ngón tay thô ráp của Kỷ Hành Phong vân vê hồ sơ, nói ra suy đoán của mình: "Hẳn là Hà Âm cũng giống vậy."
Tuy Kỷ Hành Phong chưa nói hết, nhưng Tống Viêm lại bắt được ý anh rất nhanh.
Nếu là rơi xuống từ độ cao tương đối thấp, thì rất có khả năng Hà Âm đã chủ động hoặc bị động nhảy ra ngoài từ cửa sổ lầu 2 hoặc lầu 3.
"Vậy hiện tại, chúng ta nên cố gắng không tới gần cửa sổ." Hạ Phồn nhìn tập hồ sơ trong tay Tống Viêm, thay vì suy đoán, cô càng nguyện ý trực tiếp lẩn tránh những nguy hiểm có thể xảy ra hơn.
Tống Viêm gật đầu, tuy hiện tại vẫn chưa thể xác định phần thưởng là cái gì, nhưng tránh xa cửa sổ quả thật cũng là một cách.
Lúc sau, ba người lại vội vàng lật xem phần hồ sơ còn lại. Phần lớn những hồ sơ bị khóa trong ngăn tủ đều có liên quan đến sự cố chữa trị, trong đó có không ít nội dung khiến người xem cảm thấy không thích hợp, nhưng lại không tìm được thêm manh mối nào có liên quan đến gia đình Hà Âm.
"Giữ phần của Hà Âm lại đi, để anh dẹp đống kia vô tủ." Đã gần giữa trưa, văn phòng tùy thời đều có khả năng sẽ có người khác tiến vào, Kỷ Hành Phong chất chồng hồ sơ lên, chuẩn bị đem chúng thả lại ngăn tủ.
Tống Viêm định đứng lên hỗ trợ, ai ngờ mới vừa đi vài bước, trong bụng lại truyền đến một trận trụy đau quen thuộc. Mấy ngày nay, cậu cũng xem như bị cơn đau này tra tấn thành quen mà không còn hoảng loạn như trước, một tay cậu bấu vào kệ thủy tinh trước mặt, nhịn không được mà cong người.
Kỷ Hành Phong thấy thế, lập tức đặt đống hồ sơ trong tay sang một bên, lật đật đỡ tay Tống Viêm đang bấu kệ thủy tinh đặt lên vai mình, rồi ôm vòng qua eo cậu, giúp cậu xoa nhẹ bụng.
Hạ Phồn là một người thức thời, cô không nhìn nhiều, cũng không hỏi nhiều, chỉ yên lặng bước qua ôm chồng hồ sơ lên.
Tống Viêm hít sâu mấy hơi, đầu đặt trên vai Kỷ Hành Phong một hồi lâu, mới nhịn qua trận giày vò kia. Nhưng sau khi tình huống chuyển tốt, chuyện đầu tiên mà cậu làm là kéo tay Kỷ Hành Phong, bảo anh nhìn kỹ bên dưới kệ thủy tinh.
"Anh nhìn chỗ này nè," thần sắc Tống Viêm có vẻ ngưng trọng, trong nháy mắt cậu vừa khom lưng liền chú ý tới những vết nứt nhỏ phía dưới kệ thủy tinh và mặt tường tiếp giáp với nó. Cậu không khỏi liên tưởng đến phó bản vườn trường: "Đừng nói là, phó bản này cũng sắp sụp đổ luôn nha?"
Kỷ Hành Phong cúi người, dùng ngón tay cẩn thận mơn trớn những vết nứt đó, lần này anh không giấu diếm Tống Viêm nữa: "Ừ, nhưng mà... có lẽ không chỉ có phó bản, mà ngay cả Hạch cũng sắp kiên trì không nổi nữa rồi."
Cơ thể Hạch đang ký sinh không ngừng suy kiệt, khiến cho toàn bộ trò chơi trở nên hỗn loạn, phó bản này cũng là một phần của trò chơi, tất nhiên cũng không tránh khỏi tình trạng dần dần sụp đổ.
"Chúng ta phải tranh thủ thôi, có lẽ phó bản này không kéo nổi đến ngày thứ ba đâu."