Ba Ngày Hung Trạch - Ngân Tuyết Áp

Chương 57




Edit + beta: Khuynh
―――――
Đảo mắt lại đến thời điểm tập huấn, có trận giáo huấn ngày hôm qua của thầy mặt đen, đám sinh viên hôm nay đã biết vâng lời hơn rất nhiều, đến giờ liền tự giác xếp hàng ngay ngắn, đợi giáo quan đến.
"Không biết hôm nay ai tới huấn luyện tụi mình nữa, nhưng làm ơn đừng là cái ông mặt đen chiều hôm qua nha trời." Có mấy sinh viên nhỏ giọng nghị luận, hy vọng vẫn là giáo quan Lưu trước đó tới, lướt ngang nói mấy câu liền giải tán.
"Bất quá, cùng lắm, chỉ là quân huấn thôi mà, nghiêm túc vậy làm gì chứ..."
Lúc này, đột nhiên có người phát ra lời nói bất đồng: "Nhưng mà... giáo quan hôm qua cũng tuấn tú lắm nha."
"Đẹp thì đẹp, nhưng mà tính khí không được tốt lắm..."
Đột nhiên, mọi âm thanh đều dừng lại, Tống Viêm thoáng ngẩng đầu liền nhìn thấy thầy mặt đen và thầy Lưu đang cùng hướng về phía bọn họ.
Tống Viêm thầm kêu không tốt, ngày hôm qua là may mắn tránh được, hôm nay còn chưa biết vị giáo quan mặt đen này sẽ nghĩ cách gì để chỉnh bọn họ đâu.
Kỷ Hành Phong lại chỉ nheo nheo mắt, kéo tay Tống Viêm, nhẹ nhàng nói: "Không sao đâu, có anh rồi."
Hình như giáo quan mặt đen đặc biệt chú ý đến bọn họ, nhìn thấy động tác của Kỷ Hành Phong thì hừ lạnh một tiếng, sắp xếp nhiệm vụ: "Hôm nay, thầy Lưu sẽ hướng dẫn các cô cậu đi đều và chạy đều, tôi sẽ đứng một bên giám sát!"
Đi đều... cũng tạm ổn đi, Tống Viêm thoáng thở nhẹ ra, cũng không quá khó, bất quá chỉ là đi vài bước, coi như hoạt động thân thể.
Nhưng sự thật lại chứng minh rằng cậu đã nghĩ quá đơn giản, vì có giáo quan mặt đen giám sát, thầy Lưu cũng không dám lười biếng chút nào, hết thảy đều làm theo tiêu chuẩn nghiêm ngặt nhất, yêu cầu nghiêm khắc về độ cao và khoảng cách khi đi đều đối với từng sinh viên. Thậm chí còn bắt từng hàng sinh viên đá chân đến một độ cao nhất định, bảo trì một hồi lâu mới duyệt cho thả xuống.
Những việc này đúng là làm khó Tống Viêm, với tình trạng hiện tại của cậu, bảo cậu nhấc chân thì còn có thể, nhưng duy trì đứng thẳng chỉ bằng một chân, vậy thì eo và chân đều không chịu nổi, không lâu sau đã bị ngã sang một bên, may là được Kỷ Hành Phong đỡ kịp.
"Lại là cậu." Giáo quan mặt đen như cố ý chờ đợi Tống Viêm mắc lỗi, thấy Kỷ Hành Phong vừa đỡ cậu, liền bước tới trước mặt hai người.
"Đúng vậy, lại là em." Lần này, thái độ của Tống Viêm cũng cứng rắn lên, trưng ra dáng vẻ từng khiến người khác không thương nổi trước khi cậu tiến vào trò chơi. Nhưng sau đó cậu lại chú ý thấy, tuy giáo quan mặt đen là đang nói chuyện với cậu, nhưng ánh mắt lại rơi trên người Kỷ Hành Phong.
Ủa vụ gì vậy? Chẳng lẽ, trong phó bản trước cậu đã ở gánh hát diễn một màn "cung đấu", thì trong phó bản này cũng phải ở vườn trường giành chồng với thầy giáo à?
Suy nghĩ này vừa nhảy ra, Tống Viêm liền cảm thấy ớn lạnh muốn chết, bất quá... Cậu nhìn thầy mặt đen, luôn có cảm giác lần này ông ta thật sự là nhằm về phía Kỷ Hành Phong.
Kỷ Hành Phong hiển nhiên cũng đã nhận ra điểm này, nghiêng người đứng giữa Tống Viêm và ông ta: "Báo cáo giáo quan, thân thể em ấy không tốt, không thể tham gia huấn luyện."
"Không tham gia huấn luyện?" Thầy mặt đen như nghe được lời nói mình đang mong chờ, có thâm ý khác mà cười nói: "Được chứ."
"Không phải hôm qua cậu rất thích chơi trội à?" Ông ta tiến vài bước về phía Kỷ Hành Phong, bẻ khớp ngón tay nói: "Hôm nay tôi lại cho cậu một cơ hội, đánh một trận với tôi, đánh thắng thì cậu người yêu bé bỏng này của cậu liền không cần tham gia huấn luyện nữa."
Tống Viêm nhất thời có chút mê mang, mạch truyện của phó bản hiện giờ đang lệch sang hướng nào vậy, mà Kỷ Hành Phong lại thập phần dứt khoát đáp ứng: "Được, đánh liền đi."
Nhóm sinh viên đang bất hạnh tập huấn nghe thấy có người muốn đánh nhau với giáo quan liền nhao nhao đòi xem náo nhiệt mà đổ dồn về đây, lại bị thầy mặt đen quát lớn, bảo cả đám tạo thành một cái vòng tròn lớn.
Tống Viêm có chút bất đắc dĩ mà đứng trong đám người, vừa ngẩng đầu liền thấy Ngô Kiêu đang kéo Nguyễn An đứng ở một bên khác của vòng tròn, mặt mày bộ dáng đều là đang muốn xem kịch vui.
Không riêng gì bọn họ, ngay cả những sinh viên lớp khác ở chung quanh cũng dừng huấn luyện, tụ tập đến xem trò vui, sôi nổi nghị luận ai thua ai thắng. Trong đó còn không thiếu những con chiêng của cái đẹp, đang bàn luận về tướng mạo của hai người.
Dù sao cũng là trường học... Dù gì cũng là thanh thiếu niên... Mọi thứ xung quanh làm Tống Viêm gần như sắp quên mất bản thân thật ra vẫn đang ở trong trò chơi. Mà phó bản này hoàn toàn không giống với những phó bản trước đó, khung cảnh chẳng hề mang vẻ tử khí âm trầm, ngược lại còn tràn ngập ánh mặt trời và sinh cơ, càng giống với cuộc sống mà Tống Viêm từng trải qua.
Mọi người tụ tập khá ồn ào, thầy Lưu đứng ở giữa, thổi một tiếng còi, ý bảo hai bên có thể bắt đầu rồi.
Tống Viêm vốn tưởng rằng Kỷ Hành Phong sẽ không động thủ trước, lại không ngờ Kỷ Hành Phong vì muốn kết thúc sớm, để Tống Viêm sớm được nghỉ ngơi, mà khi tiếng còi kia vừa dứt, liền lập tức vọt tới trước mặt giáo quan mặt đen, cánh tay đầy cơ bắp rắn chắc giây lát đã vòng tới trước mắt đối phương.
Thầy mặt đen bị anh bốc đồng bức lui vài bước, nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại, chặn cánh tay rồi xoay chân tấn công, mạnh mẽ lưu loát ứng đối với công kích của Kỷ Hành Phong, nhưng lại không chiếm được tí tiện nghi nào, qua vài đòn đã ẩn ẩn rơi xuống thế yếu.
Tuy Tống Viêm không theo kịp tiết tấu của hai người, nhưng vẫn luôn gắt gao nhìn theo động tác của bọn họ, thấy Kỷ Hành Phong dần dần có ưu thế, mới thoáng thở nhẹ ra.
"Đúng là làm người ta hâm mộ nha." Đúng lúc này, Tống Viêm đột nhiên nghe được tiếng thở dài của Hồ Hàm ở sau lưng, lòng cậu chợt trầm xuống, lập tức quay đầu lại, đáng tiếc vẫn chậm một bước.
Cậu chỉ cảm thấy có thứ gì đó vừa đâm vào sau eo, tựa như bị điện giật, sau đó toàn bộ nửa người dưới đột nhiên mất tri giác, thân thể cũng mất khống chế mà ngã về sau, đám người đang xem thi đấu lập tức che khuất bóng dáng cậu.
Cậu muốn kêu cứu, nhưng đã nhanh chóng bị Hồ Hàm bịt kín miệng lôi về sau.
Hồ Hàm kéo Tống Viêm đến gian nhà mái bằng gần sân thể dục, còn tri kỷ đặt nửa người mất cảm giác của cậu lên một tấm nệm dày.
"Rốt cuộc là anh muốn làm gì!" Tống Viêm nỗ lực ngồi dậy, không để mình ngã nằm xuống, tràn ngập địch ý mà nhìn Hồ Hàm.
"Tôi muốn làm gì hả, tôi đương nhiên là muốn giúp cậu rồi," Hồ Hàm ngồi xổm trước mặt Tống Viêm, tỏ vẻ tiếc nuối nhìn cậu: "Để tôi đoán ha, Kỷ Hành Phong đã nói cho cậu nghe ít nhiều về chuyện của hắn rồi?"
"Không liên quan đến anh." Thái độ Tống Viêm lãnh ngạnh, mặc dù chuyện Hồ Hàm nói làm lòng cậu có hơi động, nhưng lý trí lại bảo rằng, hiện tại không thể tin bất cứ lời nói nào của hắn.
Hồ Hàm vẫn duy trì phong độ của hắn, nhẹ giọng cười: "Sao ai cũng không tin hết vậy, tôi với Kỷ Hành Phong đâu có xung đột gì đâu, cũng giống như cậu thôi."
"Tôi chỉ đang ở trong điều kiện phù hợp của mình, muốn thuận tiện giúp đỡ cậu chút thôi mà," Hồ Hàm không để ý Tống Viêm kháng cự, giọng điệu tràn ngập dụ hoặc: "Cậu thích hắn đến vậy, nhất định là muốn cùng hắn vĩnh viễn ở bên nhau đi, chỉ tiếc, hắn lại không nghĩ ––"
"Anh cũng nói như vậy với Vương Duệ và Cao Vân Vân à?" Tống Viêm trong bất tri bất giác đã nắm chặt tay, cậu thừa nhận, Hồ Hàm đã nói trúng nỗi lo lắng từ tận đáy lòng suốt mấy ngày qua của cậu, nhưng cậu nhất định sẽ không tin lời Hồ Hàm.
"Cậu không giống với bọn họ, đừng nói chuyện khác làm nhiễu loạn đề tài của chúng ta," Hồ Hàm lắc đầu, cúi đầu nhìn vào mắt Tống Viêm, tiếp tục nói: "Cậu biết không ––"
"Tao cũng có chuyện rất muốn biết, mày trả lời tao trước đã," hắc trường đao không biết đã yên lặng kề trên cổ Hồ Hàm từ khi nào: "Nếu tao thật sự giết người dẫn đường, trò chơi sẽ làm gì với tao?"
Hồ Hàm tựa như hoàn toàn không sợ trường đao của Kỷ Hành Phong, tiếp tục nói với Tống Viêm: "Cậu biết không, hắn muốn ––"
"Tôi không muốn biết." Tống Viêm thập phần dứt khoát mà đánh gãy lời hắn, chân đã lấy lại chút cảm giác, cậu thử hoạt động một chút; "Tôi chỉ muốn nghe anh ấy tự mình nói anh ấy muốn làm gì, dù anh có nói gì tôi cũng nhất quyết sẽ không tin đâu."
Nói xong, Tống Viêm ngẩng đầu nhìn Kỷ Hành Phong: "Đâm hắn thêm mấy đao giúp em đi, nhưng đừng để chết, thăm dò quy tắc trò chơi vì hắn, không đáng đâu."
Kỷ Hành Phong nghe vậy, "Ừm" một tiếng rồi giơ tay chém xuống, không chút lưu tình mà chém hở mấy nhát thấy được cả xương trên người Hồ Hàm. Sau đó lật tay thu hồi trường đao, ôm Tống Viêm trên nệm lên.
Vừa rời khỏi gian nhà mái bằng râm mát kia, ánh mặt trời cực nóng liền lóa đến mức Tống Viêm phải chật vật mở mắt. Cậu cọ đầu bên cổ Kỷ Hành Phong, rồi đột nhiên nhớ tới gì đó mà hỏi: "Hồi nãy anh không có thua ông thầy mặt đen đó chứ?"
"Anh thắng." Kỷ Hành Phong trả lời ngắn gọn, anh hoàn toàn không muốn nhớ lại tâm trạng không tìm thấy Tống Viêm sau khi đánh xong với giáo quan chút nào.
Nhưng hình như Tống Viêm lại không cảm giác được giống vậy, chỉ tiếc nuối nói: "Hay á... tiếc là em không được tận mắt nhìn thấy anh làm sao đánh thắng ổng."
"Nếu em muốn xem, ngày mai anh lại hẹn ông ta đánh một trận." Tuy Kỷ Hành Phong không biết tại sao Tống Viêm chấp nhất chuyện này, nhưng nếu cậu muốn xem thì anh lại đánh một trận thôi.
Tống Viêm thấp giọng cười một tiếng, ôm cổ Kỷ Hành Phong, qua một hồi lâu mới nói: "Hồ Hàm, lời hắn nói, em thật sự không thèm tin lấy một câu đâu."
Bước chân Kỷ Hành Phong tạm dừng, nhưng Tống Viêm vẫn nói tiếp: "Nhưng mà, thật ra em cũng rất sợ."
"Sợ anh lại rời bỏ em, giống như 3 năm trước."
Nói xong, cậu lại thở dài, xoa xoa cái bụng tròn vo, có chút tự giễu nói: "Đương nhiên, em biết anh đã hứa với em nhiều lần rồi, nhưng mà, em kiểu là... anh từng nghe người mang thai thường rất nhạy cảm chưa, trong lòng em luôn cảm thấy bất an, luôn muốn nghe anh nói thêm mấy lần nữa."
"Anh sẽ không rời bỏ em." Kỷ Hành Phong hôn trán Tống Viêm, lần đầu tiên nghiêm túc mà nhìn vào hai mắt cậu, hứa hẹn: "Anh sẽ luôn bồi em, mãi đến khi sinh mệnh của anh hoàn toàn tiêu vong."
Tống Viêm ngơ ngẩn, như hoàn toàn chìm đắm trong ánh mắt của Kỷ Hành Phong, thật lâu sau mới ôm cổ anh cười.
"Yên tâm chưa?" Kỷ Hành Phong lại hôn cậu một cái, vỗ vỗ sau lưng cậu: "Những lời này, lúc nào anh cũng có thể nói cho em nghe, bất cứ khi nào, cũng có thể."
"Cho nên em không cần phải sợ, anh sẽ luôn ở bên cạnh em, bây giờ là vậy, sau này... cũng giống vậy."
"Vĩnh viễn sẽ không lại rời xa."