Ba Ngày Hung Trạch - Ngân Tuyết Áp

Chương 17: Lê Hoa quỷ sạn (2)




Edit: Trà Viên
Beta: Khuynh
―――――
"Học trưởng, lần này chúng ta... phải làm cổ nhân đúng không?" Có lẽ bởi vì đang là ban ngày, nên Trần Kỳ Phi cũng lớn gan hơn một chút, khôi phục lại tinh thần như lúc còn sống.
Tuy lúc ấy đứng cùng với người mặt sắt, nhưng hiện giờ chỉ có hai người Tống Viêm và Trần Kỳ Phi đứng trước tiểu lâu, có vẻ như người mặt sắt đã bị phân vai thành nhân vật khác rồi. Tống Viêm quan sát kỹ lưỡng trang phục trên người mình. Đại khái là vì phải đi đường xa, nên trang phục của cậu cũng không có gì phức tạp, chỉ là một bộ thường phục màu xanh, có cảm giác như là thư sinh.
Còn Trần Kỳ Phi thì không vẻ vang gì, hắn mặc bộ đồ làm từ vải thô, trên đầu còn có một búi tóc nhỏ lôi thôi lếch thếch, phía sau vác theo một cái tay nải không hề nhỏ.
"Nhìn có vẻ như chúng ta là thư sinh và thư đồng." Tuy Tống Viêm không muốn tiếp xúc nhiều với Trần Kỳ Phi, nhưng cậu cũng biết tình huống hiện tại không phải là lúc giở thói giở nết, vì thế dựa vào trang phục của hai người mà suy đoán vai diễn, cùng Trần Kỳ Phi mở tay nải lớn ra, quả nhiên bên trong là giấy và bút mực, mấy quyển thư tịch, còn có một lá thư tiến cử.
Tống Viêm mở lá thư kia ra, nhanh chóng đọc lướt qua một lần, xác nhận thân phận của bọn họ, thật sự là thư sinh và thư đồng của mình. Hai người phải đến Kim Lăng học tập mà rời khỏi quê hương, trên đường thì thấy khách điếm Lê Hoa này nên tính vào nghỉ.
"Ái chà, hai vị khách quan, sao đứng ở cửa lâu vậy, mau vào uống một ngụm trà rồi nghỉ chân chút đi!" Một tiểu nhị mặc lục y đi ra, niềm nở tiếp đón hai người tiến vào.
Màu sắc trang phục của tiểu nhị kia có hơi chói mắt, vừa thấy đã làm cho người ta sinh ra cảm giác kỳ dị, nhưng Tống Viêm cũng biết, ở trong hung trạch này cổ quái mới là chuyện bình thường, trốn được nhất thời không trốn được một đời, vì thế không quan tâm đến Trần Kỳ Phi đang sống chết không muốn vào, đi theo tiểu nhị vào trong tiểu lâu, Trần Kỳ Phi thấy thế cũng nhanh chân đuổi theo.
Lầu 1 là không gian lớn dùng để ăn cơm, đã có không ít người chơi ngồi ở đấy, bọn họ thấy hai người Tống Viêm đi vào thì chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cũng không lên tiếng chào hỏi gì.
So với Hồ Hàm nhiệt tình nhưng có dụng ý sâu xa, thì kiểu phòng bị lạnh nhạt như bây giờ lại làm cho Tống Viêm yên tâm hơn một chút. Cậu và Trần Kỳ Phi tìm một chỗ ngồi xuống, tùy tiện chọn vài món ăn, sau đó bắt đầu yên lặng quan sát những người chơi khác.
Cách Tống Viêm gần nhất là Trương Siêu, Tiền Thạch cùng với một người khác mà cậu chưa từng gặp qua, chắc hẳn là NPC. Trang phục của ba người bọn họ tương tự nhau, bên ngoài trông có vẻ rất đơn giản, nhưng cẩn thận nhìn thì lại thấy túi tiền nặng trịch bên hông. Tống Viêm phỏng đoán, rất có khả năng ba người này sắm vai thương nhân cố ý cải trang thành người đi đường. Sau khi cảnh tượng thay đổi, Tiền Thạch cuối cùng cũng tin đây không phải là trò đùa, hắn thật sự đã tiến vào một trò chơi rất đáng sợ, giờ phút này tinh thần hắn đang hoảng hốt ngồi một bên. Tuy rằng khi sắm vai nhân vật này thì ba người phải kết nhóm, nhưng thực tế lại có tâm tư riêng.
Hai người ở bàn cạnh cửa thì khác bọn họ một trời một vực, một người là phú thương tai to mặt lớn, y phục làm từ tơ lụa, trên bàn chất đầy rượu thịt, nghênh ngang ăn ăn uống uống, mang bộ dạng của một tên nhà giàu mới nổi. Còn Phương Uy thì mặc một bộ y phục thô sơ khom lưng đứng bên cạnh hắn, nhìn dáng vẻ thì có vẻ là người hầu của tên phú thương kia.
Tống Viêm đang muốn dời tầm mắt ra xa hơn lại vô tình chạm mắt với tên nhà giàu mới nổi kia... Dường như hắn đang che giấu điều gì đó, cứ đưa mắt liếc nhìn ba người ở bàn bên cạnh.
Ngoại trừ manh mối do Tượng đài cung cấp, thì quan hệ giữa những nhân vật trong hung trạch đa số đều phải thông qua thái độ của những NPC khác mới biết được.
Tất nhiên, tên phú thương này có chút quan hệ gì đó với mấy nhân vật do bọn Trương Siêu sắm vai.
Xa hơn một chút là bàn của Phương Nham, em trai của Phương Uy, hắn ngồi cùng với người phụ nữ trung niên và đứa bé trai, tạo thành một gia đình nhìn rất chi là quái gở.
"Học trưởng, mau ăn chút gì đi." Tiểu nhị đã nhanh chóng bưng lên một tô canh đậu hũ và hai dĩa rau xanh, Trần Kỳ Phi nhỏ giọng nhắc nhở Tống Viêm.
Tống Viêm không có tâm trạng ăn cơm, bởi vì cậu chưa nhìn thấy người mặt sắt.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng sấm rền, mới lúc nãy mặt trời còn rạng rỡ trên đỉnh đầu, trong nháy mắt lại biến thành sầm sì u tối, mây đen kéo đến tầng tầng lớp lớp, trông có vẻ như sắp có một cơn mưa to ập xuống.
"Ái chà, hình như sắp có một cơn bão lớn đây." Lúc này, một giọng nói già nua truyền đến từ phía chân cầu thang sau quầy tính tiền, âm thanh này nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người, một bà lão mặc xiêm y đỏ tươi, tay cầm bàn tính run lập cập đi ra.
"Từ quán trọ Lê Hoa dọc theo đại lộ 5 dặm về phía tây là dòng sông, 3 dặm về phía đông là sườn núi, nếu mưa trút xuống thì không có nơi nào để trú mưa. Nên là các vị khách quan, xem ra hôm nay mọi người buộc phải nghỉ ngơi tại đây rồi."
Tống Viêm nghe xong thì không có cảm giác gì, dù sao cũng phải ở đây ba ngày, câu nói của lão chưởng quầy coi như là xây dựng bối cảnh cho vòng chơi này.
"Ầm ——" Một tiếng sấm rền vang, mọi người không khỏi nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện tiểu lâu lại có thêm một vị khách mới đến.
"Úi, ăn xin đừng vào đây." Tiểu nhị nhanh chóng bước ra, muốn đuổi vị khách có thân hình cao lớn nhưng quần áo lại rách rưới đang đứng ở cửa kia ra khỏi đây, nhưng không ngờ người kia lại thẳng tay móc một đồng tiền từ trong ngực ra rồi vứt trước mặt tiểu nhị.
Tống Viêm vừa nhìn thấy thì lập tức yên tâm, người "ăn xin" kia quả đúng là người mặt sắt... Y phục hiện giờ của hắn thật sự làm cho người khác giật mình. Bộ đồ trên người hắn trái một miếng vá mà phải cũng có một miếng vá, mặt nạ sắt màu đen trên mặt biến thành một miếng vải đen rách tơi tả, thứ duy nhất còn nguyên vẹn chính là cây trường đao bên hông hắn.
Tất nhiên người mặt sắt cũng nhìn thấy hai người Tống Viêm, nhưng hắn chỉ nhìn một cái, sau đó không quan tâm mà lập tức đi đến một cái bàn trống.
Tiểu nhị nhận tiền của người mặt sắt, nhưng vẫn không tình nguyện tiếp đón một người như thế, hắn lầu bầu đi đến bàn của người mặt sắt, hỏi hắn muốn ăn gì.
"Lớn tiếng cái gì, đã đến đây thì đều là khách." Lão chưởng quầy nâng mí mắt đầy nếp nhăn lên, nhìn người mặt sắt một cái, quát tiểu nhị một câu. Sau đó ân cần nhìn mọi người, nói: "Tiểu điếm đã nhiều năm rồi chưa từng tiếp đãi nhiều khách quý như vậy, cũng không phân biệt phòng thượng hạng hạ hạng, nên chư vị khách quan cứ tùy ý chọn một phòng đi vậy."
Trong hung trạch nên ở như thế nào, trong lòng người chơi đều có suy tính cho riêng mình. Nhưng trước mắt vẫn nên dựa theo nhân vật mà làm.
Bởi vì đây là bối cảnh thời cổ đại, cho nên người chơi không bị đổi tên.
Trương Siêu, Tiền Thạch cùng với NPC Vương Chín ở cùng một phòng, Phương Nham, người phụ nữ trung niên chị Viên, và đứa bé Tiểu Bùi là người một nhà, tất nhiên họ sẽ ở chung với nhau, chọn căn phòng sát vách với đám người Trương Siêu. Phương Uy là người hầu của tên phú thương Lý Hằng Thông, nên chỉ có thể ở chung với chủ nhân, còn tên Lý Hằng Thông kia dường như đang lảng tránh điều gì đó nên cũng không muốn gần gũi với mọi người, cứ một thân một mình chọn căn phòng ở sát phía đông.
"Học trưởng, chúng ta nên ở phòng nào đây?" Từ lúc trò chơi bắt đầu, Trần Kỳ Phi vẫn một tấc không rời mà lẽo đẽo đi theo sau Tống Viêm, lúc chọn phòng thì tất nhiên phải dựa vào bối phận, kiên quyết muốn ở chung với Tống Viêm.
Tất nhiên là Tống Viêm không muốn ở chung phòng với hắn, nhưng cậu hiểu rằng ở trong hung trạch thì không nên tùy tiện đánh lẻ. Nhưng lần trước do cậu phải cảnh giác Hồ Hàm nên không còn cách nào khác, lần này thì cậu không muốn như vậy nữa.
Nhưng —— ánh mắt của Tống Viêm lướt qua người mặt sắt vẫn đang ngồi thù lù trong góc, từ lúc đối phương bước vào khách điếm đến giờ, một câu cũng không giao lưu với mình...
"Được rồi," Tống Viêm thở dài, cùng Trần Kỳ Phi lên lầu tùy tiện chọn một phòng.
Đợi đến khi tất cả mọi người đều đã vào phòng, người mặt sắt mới chậm rãi đứng dậy, đi lên lầu 2, rồi sau đó tiến vào căn phòng sát vách với Tống Viêm.
Hiện tại chưa có chuyện gì xảy ra, là thời cơ tuyệt vời để thu thập manh mối. Tống Viêm nghĩ thầm muốn đi loanh quanh vài vòng trong khách điếm, nhưng Trần Kỳ Phi vẫn theo sát cậu, Tống Viêm nhất thời không xác định được Trần Kỳ Phi có phải thật sự chỉ là một người chơi bình thường hay không, cho nên hành động có hơi bị gò bó. Mất hơn nửa buổi chiều, cùng lắm là chỉ có thể đi thăm dò vị trí phòng ở của người chơi mà thôi, mà cũng không phát hiện manh mối nào hữu dụng.
Tống Viêm đành phải cùng Trần Kỳ Phi quay về phòng, nếu không tìm thấy manh mối, không bằng tranh thủ thời gian nghỉ ngơi thả lỏng tinh thần. Cũng may, hai người bọn họ tuy rằng ở chung một phòng, nhưng phòng bọn họ chọn vẫn có hai chiếc giường, một cái dựa sát vách tường phía đông một cái dựa sát vách tường phía tây, ở giữa là một cánh cửa sổ nhỏ. Tuy bây giờ trời chưa tối, nhưng bầu trời bên ngoài lại dày đặc mây đen, có vẻ như trời sắp mưa.
Tống Viêm đưa tay cẩn thận đóng chặt cửa sổ, tối qua lăn tới lăn lui nên hai người thật sự rất mệt mỏi, chia nhau lên giường thấp thỏm mà chìm vào giấc ngủ.
Lúc Tống Viêm tỉnh lại, bên ngoài cửa sổ đã đen ngòm, cơn gió mang theo hơi lạnh thổi vào từ cửa sổ mở toang hoác, lạnh đến mức làm cho Tống Viêm run cầm cập.
Tuy cậu vẫn còn đang uể oải ngái ngủ, nhưng vẫn mơ màng bò dậy đi đến bên cửa sổ, đưa tay chạm vào khung cửa sổ sần sùi...
Tống Viêm đột nhiên dừng tay, cậu nhìn khung cửa sổ bằng gỗ đơn sơ trước mặt, đối diện với ánh trăng trắng bạc huyền ảo ngoài cửa sổ, trong lòng chợt trỗi lên một cảm giác kỳ lạ.
"Hồi nãy mình mới..." Cậu nhớ hồi chiều trước khi đi ngủ, rõ ràng chính cậu đã cẩn thận đóng kỹ cửa sổ rồi cơ mà, sao bây giờ nó lại mở ra?
Nhíu nhíu mày, Tống Viêm nhìn về phía Trần Kỳ Phi đang ngủ ngon lành, nặng nề đóng cửa sổ lại một lần nữa, sau đó mò lấy cây đèn dầu trên bàn, đốt lên.
Ánh đèn lờ mờ chiếu sáng một vùng khoảng một tấc vuông, những nơi khác xa hơn vẫn chìm trong bóng tối. Tống Viêm giơ tay đẩy mắt kính, cảm thấy có ánh sáng vẫn tốt hơn, vì thế cậu đặt đèn dầu ở mép giường rồi nằm xuống.
Tựa như đã ngủ, nhưng như vẫn còn thức, chỉ cảm thấy trên người rất nặng, giống như bị ai đó đè chặt tay chân, nhưng cậu lại có thể nghe được nhìn được mọi thứ trong phòng.
Có thứ gì đó đang tới gần, nó đang ẩn nấp trong bóng tối mà ánh đèn dầu không thể chiếu đến, Tống Viêm không nhìn thấy nó, chỉ có thể nằm im tại chỗ, cảm nhận rõ rằng rằng thứ đó đang đến gần, như một đứa con nít đang đùa cợt, nó trốn trong bóng tối nhìn cậu lo lắng hãi hùng, lặng lẽ bước từng bước nhỏ, lạch cạch, lạch...
Lúc nhanh lúc chậm tiến về phía cậu.
Như đang chờ đợi thời cơ thích hợp để lập tức lột bỏ đi sự ẩn nấp vụng về kia, nhào đến trước mặt cậu.
"Shaaa ––"
Hơi thở âm lãnh lướt qua sau tai Tống Viêm, ngọn đèn dầu vụt tắt, nó đến rồi.
Tống Viêm mở choàng mắt ngồi bật dậy, trước mắt cậu là bóng tối, nước mưa rơi lộp bộp lên cánh cửa sổ đóng kín, cửa sổ trên hành lang đối diện cửa cũng không đóng, cửa phòng bị nước mưa tạt đến mức rung rung, xung quanh thì tối om không một ánh đèn.
Vừa rồi là mơ sao?
Sau lưng Tống Viêm ướt đẫm mồ hôi lạnh, nếu là mơ, thì nó bắt đầu từ khi nào? Cửa sổ không bị mở, cũng không có đèn dầu, chẳng lẽ... ban nãy đóng cửa sổ với đốt đèn cũng là mơ hay sao, vậy từ chiều đến giờ sau khi ngủ cậu chưa từng tỉnh dậy lần nào?
Cậu cảnh giác nhìn góc tối mà ánh trăng không thể chiếu đến trong phòng, kiểu gì cũng cảm thấy nơi đó có cái gì đó đang ẩn nấp, đang đùa cợt.
Tống Viêm không dám suy nghĩ nữa, cậu cố nén sự sợ hãi trong lòng rồi xoay người xuống giường, muốn mò mẫm đến chỗ bàn nhỏ trong phòng rồi châm đèn lên, nhưng cậu mới vừa đi được vài bước, dưới chân lại đá đổ một thứ gì đó vẫn còn hơi nóng lưu lại.
Là đèn dầu.
Là cái đèn dầu đã bị thổi tắt.