Khi con lợn rừng về thôn, nó đã làm cả thôn Thiên Thương chấn động!
Bốn nhóc đàn em khiêng con lợn tới sân nhà họ Lưu, người trong thôn kéo nhau tới xem, bốn người Tào Tráng kể lại tình huống lúc đó cực kỳ sinh động, khiến dân làng kinh ngạc không thôi.
Còn Lưu Trạm thì bị Lưu Học Uyên phạt quỳ gối ở trong nhà.
Triệu thị bị dọa chết khiếp khi nhìn thấy bộ dạng cả người đầy máu của Lưu Trạm, khóc lóc nức nở, sắc mặt của Lưu Học Uyên cũng xanh mét.
Người trong nhà đều im lặng, chỉ còn tiếng khóc đau lòng của Triệu thị.
Lưu Học Uyên muốn mắng Lưu Trạm một trận nhưng nghĩ tới thời gian vừa qua con trai mình đã vất vả trèo đèo lội suối để kiếm đồ ăn về cho cả nhà, lại không thể mắng nên lời.
Ông muốn hỏi hắn có bị thương chỗ nào hay không, nhưng nhìn thấy con mình không biết quý trọng tính mạng của bản thân, lại tức không chịu được. Nửa năm trước người nhà họ Lưu vẫn còn đang hưởng vinh hoa phú quý ở Lưu phủ, cuối cùng Lưu Học Uyên chỉ còn lại cảm giác bất lực sâu sắc.
“Ông bà Lưu ơi, trời hôm nay quá lạnh, trên người đứa nhỏ còn có vết thương, đừng bắt nó quỳ nữa, khéo lại sinh bệnh.” Lúc này thím Trương chủ động đi vào nhà hòa giải.
“Thím Lưu, thím mau dẫn đứa nhỏ đi thay đồ đi, trong bếp còn nước ấm không? Nếu không thì để tôi đi đun cho, mau tẩy rửa vết thương sạch sẽ, thằng khỉ nhà tôi cũng bị cha nó dẫn về dạy dỗ rồi, con lợn rừng này đâu phải là thứ mà bọn trẻ con có thể trêu vào chứ, nghĩ thôi cũng thấy sợ.”
Triệu thị vội vàng lau nước mắt, đỡ Lưu Trạm vào trong phòng.
Lưu Trạm cũng không ra vẻ làm gì nữa, hắn cởi hết quần áo ngồi ghé vào giường để Triệu thị lau người cho mình, bây giờ hắn thật sự đang rất đau, chỗ nào cũng đau!
Xử lý xong xuôi cho tên nhóc ngỗ ngược này, năm người trong nhà bắt đầu bàn nhau cách xử lý con lợn rừng kia như thế nào.
Bởi vì bốn đứa trẻ kia đều một mực khẳng định Lưu Trạm là người giết con lợn rừng, cha của Tào Tráng đề xuất một ý: một nửa con lợn là của nhà họ Lưu, phần còn lại chia đều cho bốn nhà, còn nội tạng thì nấu lên thành một bữa, cả năm nhà cùng ăn.
Thím Trương nhiệt tình góp thêm rau xanh, ba nhà còn lại cũng góp một ít lương thực, nhà họ Lưu cung cấp sân, vậy là xong.
Trong cả buổi chiều, sân nhà họ Lưu toàn là tiếng mài dao soàn soạt mổ lợn rừng, người mổ chính là cha của Tào Tráng, đám người vây xem vẫn chưa tan, nhà họ Lưu xưa nay chưa từng náo nhiệt như bây giờ.
Trong lúc đó Trần bách hộ cũng tới xem thử, đương nhiên ông ta chỉ tới xem náo nhiệt thôi, với điều kiện gia đình ông ta thì không lạ gì mấy miếng thịt heo này, nhưng các thôn dân khác đứng xem thì thèm sắp chết rồi.
Bọn họ là quân hộ cày quân điền, nói dễ nghe là nông dân nhưng thực chất chỉ là quân nô mà thôi, cuộc sống nghèo khổ hơn những người nông dân có ruộng riêng, điều kiện sinh hoạt thiếu thốn, những chuyện lớn như kết hôn đám tang cũng chưa chắc mổ được một con heo, quanh năm suốt tháng không ăn nổi một miếng thịt.
Nhà họ Lưu mổ lợn trong sân, có không ít thôn dân mặt dày xin ké, người nhà họ Lưu không biết phải từ chối thế nào, cũng may là thím Trương, thím Tào, thím Văn trợ giúp, ai cũng đừng hòng động vào.
Con lợn rừng này là lũ trẻ nhà bọn họ săn được, thôn dân có hâm mộ đến mấy cũng không thể sờ tay vào.
Lúc chia phần nhà họ Tào vốn định để nguyên cái đầu lợn cho nhà họ Lưu, Lưu Học Uyên lại bảo chia thành bốn ra cho bốn nhà.
Bởi vì cha của Tào Tráng cũng không phải là người mổ heo chuyên nghiệp nên lúc cắt ra không được đều cho lắm, Lưu Học Uyên lại quyết định nhận phần nửa con lợn nhỏ hơn một chút, nửa bên kia để cho bốn nhà chia nhau.
Điều này làm cho mọi người vui mừng khôn xiết, dù sao con lợn này cũng là nhờ con trai nhà người ta liều mạng săn được, bọn họ chỉ là dính ít ánh sáng mà thôi.
Lúc bên kia đang chia thịt thì Lưu Học Uyên nhờ người mời đại phu tới, xem xét kỹ lại vết thương của Lưu Trạm, tay trái bị trật khớp không thể động đậy của hắn phải tĩnh dưỡng một tháng mới khỏi được.
Đại phu để lại một ít rượu thuốc rồi cáo từ, Triệu thị được thím Trương nhắc nhở, cắt cho đại phu hai cân thịt heo làm thù lao, vị đại phu kia tươi cười cáo từ.
Chiều muộn mọi người mang bàn ghế sang sân nhà họ Lưu tổ chức bàn tiệc, năm nhà hân hoan ăn một bữa thịt ngon lành.
Lúc ăn cơm đương nhiên không thể thiếu Lưu Trạm, hắn cũng không rảnh quan tâm cảm giác đau nhức trên người, đây là bữa cơm thịnh soạn nhất mà hắn được ăn từ lúc xuyên qua tới nay.
Cha của Tào Minh cũng mang sang mấy bình rượu gạo mình tự ủ, nhóm đàn ông uống ít rượu vào xong bắt đầu vỗ vai xưng huynh gọi đệ, chuyện gì cũng kể ra hết.
Chuyện nhà họ Lưu bị cách chức quan, đẩy đi lưu đày không phải là bí mật gì ở thôn Thiên Thương, điều bất ngờ là câu chuyện của cha Văn Thanh Sơn.
“Nói ra có khi mọi người không tin, ông nội của tôi cũng từng làm quan, tôi tên là Văn Kế Từ, ông nội tôi tên là Văn Đông Lai, từng làm chức thái thú*, sau đó hoàng đế Thái Tổ xuất binh, ông nội tôi không gom được đủ lượng lương thảo quân đội yêu cầu nên một nhà bị lưu đày.”
(*Thái thú: chức quan đứng đầu quản lý hành chính của một quận)
“Thái thú đã là gì, tổ tiên của ông đây còn làm đại tướng quân này!” Cha Tào Tráng cười ha ha.
“Xin hỏi tổ tiên của nhà Tào đại ca là vị nào?” Lưu Học Uyên cũng không ngờ những nông phu đi chân trần chất phác lại có lai lịch như vậy.
“Tôi tên là Tào Thiết, cha của Tào Minh tên là Tào Mã, bọn tôi là anh em ruột, ông cố của tôi là đại tướng quân của nước Tề, tên là Tào Quý.” Cha Tào Tráng vừa nói vừa rót rượu.
“23 năm trước, Đại Sở diệt Tề, cha tôi Tào Qua là tướng tiên phong nên đã tử trận, người nhà họ Tào chúng tôi không muốn hàng Sở nên Thái Tổ hạ lệnh chặt đầu toàn bộ đàn ông con trai trên mười tuổi của nhà họ Tào, nữ quyến và trẻ nhỏ dưới mười tuổi thì đày ra biên cương, lúc đó tôi và em trai còn nhỏ nên thoát nạn.”
Lưu Trạm ở bàn bên cạnh vừa nghe vừa gật gù, gen di truyền mạnh thật, bảo sao Tào Tráng còn nhỏ đã to lớn khỏe mạnh như thế, hóa ra là vì xuất thân nhà võ tướng!
Ba anh em nhà họ Lưu, Lưu Học Uyên, Lưu Học Dật, Lưu Học Lễ vô cùng cảm khái, Lưu Học Uyên còn chắp tay thi lễ với hai người kia.
“Tổ tiên nhà họ Tào hy sinh vì đất nước, xương cốt cứng cỏi, đáng kính đáng kính.”
“Anh hùng chớ hỏi xuất thân, hôm nay chúng ta không say không về!” Tào Mã cười to.
Lưu Trạm bỗng nhiên nghĩ đến, Văn Thanh Sơn và anh em nhà họ Tào đều có xuất thân bất phàm, tổ tiên nhà họ Trương có khi nào cũng là một danh sĩ giấu mặt?
“Ê, Mãn Tử, tổ tiên nhà đệ làm gì?” Lưu Trạm hỏi.
Lời này đã bị cha của Trương Tiểu Mãn ngồi ở bàn bên cạnh nghe thấy.
“Tôi tên là Trương Phú Sinh, tổ tiên nhà chúng tôi là phú thương Giang Nam, Thái Tổ xuất binh đánh xuống phía nam cần tài lực quá nhiều, đi tới nơi nào sẽ khai đao với nhà phú thương nơi đó, nặng thì chém đầu cả nhà, nhẹ thì lưu đày cả nhà, toàn bộ tài sản sung nhập công quỹ, năm đó phú thương Giang Nam có rất ít người may mắn thoát được.”
Lưu Trạm ngạc nhiên thầm nghĩ, Sở Thái Tổ ngoan cố độc đoán như vậy, chẳng những không làm cho nước Sở diệt vong mà còn phát triển mạnh mẽ hơn, chẳng khác nào phải bá đạo đến tận cùng mới đạt được mục tiêu cao nhất.