Ba Ngàn Dặm Lưu Đày

Chương 45




Huyện lệnh huyện Chương Đài có danh tiếng rất cao ở sáu huyện Sầm Châu, nổi nhất về tài vẽ tranh, đặc biệt là vẽ hoa và chim.

Hôm nay có một gia chủ tộc nhỏ dâng cho ông ta một con chim hoàng oanh màu trắng hiếm thấy, Liễu Như Cần yêu thích ôm mãi trong tay, ông ta căn dặn sư gia nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng quấy rầy mình.

Khi huyện lệnh vừa mới nâng bút lên chấm vào mực thì nha dịch hoảng loạn chạy vào: “Đại nhân!!”

Liễu Như Cần thật sự muốn dùng bút lông chọc vào mặt tên nha dịch kia.

“Người từ Sầm Châu tới tiếp quản binh doanh huyện, huyện úy bị bãi chức rồi!”

“Sao đột nhiên lại như vậy?” Liễu Như Cần kinh ngạc, nghĩ thầm mình và Phái Vạn Thiện nói rõ ràng rồi mà, chẳng lẽ Sầm Châu úy mới nhậm chức vẫn không tin ông ta?

Nha dịch vừa thở hổn hển vừa nói: “Mấy ngàn binh mã tới liền! Có một người gọi là Tống tiên sinh, đại nhân mau qua đó một chuyến đi!”

Nha dịch đưa Liễu Như Cần tới binh doanh huyện, chỉ thấy toàn bộ binh doanh huyện đã bị binh lính Sầm Châu khống chế, trong lòng Liễu Như Cần chợt dâng lên cảm giác bất an.

Khi Liễu Như Cần gặp được Tống Phượng Lâm càng thêm hoang mang, thầm nghĩ đây là vị công tử thế gia nhà nào vậy?

Tống Phượng Lâm chủ động chắp tay: “Tại hạ Tống Lâm, là mưu sĩ dưới trướng Lưu đại nhân.

Liễu Như Cần vội đáp lễ: “Hóa ra là Tống tiên sinh.”

Tống Phượng Lâm nói: “Vị này chính là huyện úy mới nhậm chức của huyện Chương Đài, Lý Phúc Điền, là một phụ tá đắc lực của Lưu đại nhân, phụng mệnh Lưu đại nhân qua đây tiếp quản binh doanh Chương Đài.”

Không hỏi qua ý mình đã tự tiện đổi người, Liễu Như Cần ít nhiều lộ vẻ không vui: “Xin hỏi vị Lý đại nhân này có công văn nhậm chức chưa?”

Công văn nhậm chức chắc chắn sẽ có, chẳng qua hiện tại vẫn chưa có. Tống Phượng Lâm cũng không nóng nảy, gật nhẹ với Tào Tráng. Tào Tráng hung thần ác sát đi lên xách cổ áo Liễu Như Cần: “Làm sao? Một huyện lệnh nho nhỏ như ông dám nghi ngờ quan trên à?”

Liễu Như Cần bị Tào Tráng làm cho sợ tới mức hồn phi phách tán.

Tống Phượng Lâm nói: “Chúng tôi đi quá gấp, chưa chờ được công văn đã xuất phát, ba ngày sau nhất định sẽ trình công văn nhậm chức lên cho đại nhân.”

Chuyện núi bảo vật bị lộ, họ Nhan chắc chắn sẽ phái binh tới đoạt, trong khi Lưu Trạm và họ Nhan giằng co ở huyện Sơn Âm, nếu không quét dọn sạch sẽ những tai họa ngầm ở huyện Chương Đài, nhỡ đâu huyện Chương Đài phản bội Lưu Trạm thì thế cục sẽ biến thành hai mặt địch bao vây Lưu Trạm.

Trước khi Liễu Như Cần tới, Tào Tráng đã khống chế toàn bộ binh doanh Chương Đài, Tống Phượng Lâm cùng lắm chỉ là ra mặt thông báo với Liễu Như Cần một tiếng mà thôi, đồng thời cũng là cảnh cáo: “Liễu đại nhân, thời tiết ở Bắc Cương này sẽ thay đổi nhanh thôi, đừng quan tâm gì cả mới là thượng sách.” Tống Phượng Lâm mỉm cười nói.

Liễu Như Cần quẹt tay lau mồ hôi trên trán, lúc này ông ta mới nhớ ra Phái Vạn Thiện từng dặn, nói ông ta chớ có động phải vảy ngược của Lưu Trạm, đã nhận chủ thì nên dẹp hết những tâm tư khác đi, do dạo này ông ta trầm mê trong vẽ tranh nên nhất thời quên mất những lời đó.

“Không dám không dám, hạ quan lập tức sai người mang ấn tín huyện úy và danh sách binh lính trong doanh tới.”

Giải quyết xong huyện Chương Đài, Tống Phượng Lâm lệnh cho Lý Phúc Điền dẫn theo một ngàn người ở lại phối hợp tiếp ứng, số còn lại chia ra ba ngàn người lên núi tập hợp với Lưu Trạm, ba ngàn người sang cướp lấy huyện Sơn Âm.

Huyện thành huyện Sơn Âm.

Từ xa binh lính thủ thành lại nhìn thấy thương đội của Lâm công tử quay về rồi.

Lần này Tống Phượng Lâm chủ động vén màn xe lên nói: “Sao thế? Vẫn muốn kiểm tra à?”

Binh lính vội chắp tay nhận lỗi: “Không dám không dám, mời Lâm công tử vào.”

Đoàn người vẫn ở tại Phúc Thọ Lâu, Trương Tiểu Mãn miệng rộng “tiết lộ” khắp bốn phía: “Bọn ta chỉ ở lại đây một đêm thôi, ngày mai sẽ khởi hành quay lại Tứ Dương, cuối cùng gia chủ cũng gọi công tử nhà chúng ta về nhà rồi.”

Chưởng quầy khó hiểu hỏi: “Lần này dừng chân hình như số lượng tiêu sư nhiều gấp đôi?”

Trương Tiểu Mãn thần bí nói: “Công tử nhà chúng ta kiếm được một bảo vật nên phải tìm thêm mấy hộ vệ nữa.”

Trên dưới Phúc Thọ Lâu không có nghi ngờ gì, chỉ có thể tiếp tục nơm nớp lo sợ hầu hạ, nhưng mà cũng không thấy vị tiêu sư mặt sẹo kia đâu.

Ông chủ của Phúc Thọ Lâu còn nhắc đến hắn, vị tiêu sư đó dạy đầu bếp của bọn họ rất nhiều món lạ, giúp cho việc buôn bán của Phúc Thọ Lâu rộn ràng hơn rất nhiều, ông chủ Phúc Thọ Lâu vẫn còn muốn thỉnh giáo hắn thêm vài món nữa.

Đêm xuống, thương đội Lâm Ký tập trung ở hậu viện, một trăm tiêu sư mỗi người cầm trong tay một món vũ khí, lặng yên leo tường rời đi.

Sau khi ra ngoài, đội ngũ một trăm người chia thành hai hướng, một nửa đi về phía cửa thành.

Trương Tiểu Mãn dẫn theo bốn mươi người đánh lén ở cửa thành, nhiệm vụ của cậu ta là mở cửa thành cho đại quân của Tào Đại Tráng đi vào.

Bầu trời đêm đen nhánh, những binh lính thủ vệ chạy trốn gõ vang chiêng đồng cảnh báo, ngay sau đó, tiếng chiêng một truyền mười mười truyền trăm ầm ĩ khắp toàn bộ huyện thành, làm Nhan Hồng Cát đang chìm trong giấc mơ bừng tỉnh.

“Có chuyện gì vậy!?” Nhan Hồng Cát tức tối lao ra khỏi phòng.

Đầy tớ hoảng sợ chạy tới báo: “Đại nhân, có kẻ cắp đánh vào huyện nha!”

Sắc mặt Nhan Hồng Cát trắng bệch, chiêng đồng là để cảnh báo quân địch, đầy tớ lại nói có kẻ cắp đánh vào huyện nha?

Huyện Sơn Âm không phải là huyện biên cảnh nên không thể là quân Yến, nhưng mà huyện Sơn Âm lại cất giấu một bí mật về núi bảo vật, trong lòng Nhan Hồng Cát hiểu rõ, nguyên nhân của sự việc này nhất định không thoát khỏi liên quan đến núi bảo vật.

“Mau! Bỏ chạy từ cửa sau! Chuẩn bị ngựa! Mau!”

Nhan Hồng Cát kinh hoàng, điều ông ta nghĩ tới trước tiên không phải là chống cự mà là chạy trốn, bởi vì Nhan Hồng Cát vẫn luôn biết rõ một điều, một khi bí mật về núi bảo vật bị tiết lộ thì ông ta chỉ có duy nhất một con đường chết.

Huyện nha loạn thành một nồi cháo, nha dịch và đám đầy tớ quần áo lộn xộn chạy tứ tán, nhưng mà cửa trước lẫn cửa sau đều đã bị mai phục.

Trước khi tiếng chiêng đồng vang lên, có sáu mươi người đàn ông cao lớn dũng mãnh bao vây huyện nha, dẫn đầu là một công tử phong hoa tuyệt đại, trong tay là cung tiễn bách phát bách trúng.

Trần sư gia cũng đã dậy, nhìn thấy Tống Phượng Lâm từ xa, lá gan ông ta suýt nữa nứt ra, kia chẳng phải là người tự xưng là Lâm công tử đến từ Tứ Dương hay sao?



Đúng lúc này, một mũi tên phá không bay tới, chuẩn xác cắm vào ngực của Trần sư gia.

Giọng Tống Phượng Lâm lạnh băng, hạ lệnh: “Toàn bộ huyện nha, không giữ lại bất kỳ ai!”

Đêm nay, huyện nha của huyện Sơn Âm không một ai còn sống.

Bên kia, Trương Tiểu Mãn mang người đi tập kích, mở cửa thành, Tào Tráng dẫn binh xông vào, mau chóng triển khai hành động, khống chế toàn bộ binh doanh huyện và cửa thành.

Khi Tào Tráng mang binh chạy tới huyện nha, nơi này đã bị Tống Phượng Lâm dẫn theo mấy chục người quét sạch.

Mọi người đều là bạn cùng chơi từ thuở niên thiếu và lớn lên cùng nhau ở thôn Thiên Thương nhưng từ nhỏ trong lòng Tào Tráng đã có vài phần kính sợ Tống Phượng Lâm.

Một là xuất thân của đối phương rất cao, bọn họ ngước mặt lên nhìn cũng không tới, hai là học thức uyên bác, Tống Phượng Lâm và đám trẻ con thôn quê bọn họ khác nhau một trời một vực.

Lúc này đây, Tào Tráng lại có thêm một cảm giác khác lần đầu xuất hiện từ khi quen biết Tống Phượng Lâm.

Chỉ mang theo mấy chục người mà dám giết sạch huyện nha, tranh thủ lúc Nhan Hồng Cát không kịp trở tay hạ gục toàn bộ, năng lực quyết đoán này, Tào Tráng thầm cảm thán, không hổ là người mà thủ lĩnh của mình coi trọng từ nhỏ.

“Đại Tráng, phái binh canh gác cửa thành cẩn thận, không được để bất kỳ kẻ nào chuồn ra.” Tống Phượng Lâm nói.

Tào Tráng ôm quyền: “Hiểu rồi, tự ta sẽ đi thủ!”

Tin tức huyện Sơn Âm đã bị khống chế buổi chiều ngày hôm sau truyền lên tới trên núi.

Lưu Trạm nhìn Trương Tiểu Mãn chạy tới báo tin, một hồi lâu sau vẫn không thốt nên lời.

Rõ ràng hắn đã nói trước với Tống Phượng Lâm là y không cần phải đích thân ra mặt, huyện Sơn Âm cứ giao cho Tào Tráng đi chiếm là được rồi, không ngờ Tống Phượng Lâm dùng chính thân mình mạo hiểm.

Đầu tiên là lấy thân phận Lâm công tử tiến vào huyện thành, sau đó ra lệnh cho Trương Tiểu Mãn đi đánh lén binh lính thủ vệ, mở cửa thành từ bên trong, tránh cho một cuộc chiến công thành nổ ra.

Còn chính bản thân thì dẫn người đi giết Nhan Hồng Cát, nếu không nhờ Tống Phượng Lâm bao vây huyện nha, xử lý Nhan Hồng Cát nhanh gọn, làm không tốt chỉ sợ sẽ để lão già xảo quyệt đó trốn mất.

Chuyện này Tống Phượng Lâm làm cực kỳ hoàn mỹ, lưu loát quyết đoán, vừa có dũng vừa có mưu.

Trương Tiểu Mãn múa may tay chân, nói sinh động như thật: “Kỹ thuật bắn cung của Tống tiên sinh như thần, cách một con phố mà cũng bắn cho huyện úy rớt xuống ngựa, lúc bọn đệ chạy tới thì thấy mũi tên kia cắm ngang yết hầu, người tắt thở ngay tại chỗ.”

Lưu Trạm nghe rất tập trung, xách theo Trương Tiểu Mãn đi bên cạnh mình: “Đệ cứ nói tiếp đi.”

May mà Trương Tiểu Mãn không quên chính sự: “À đúng rồi, Tống tiên sinh bảo đệ chuyển lời, quân binh họ Nhan tới thủ lĩnh cũng không cần xuống núi cứu viện, Tống tiên sinh sẽ tìm cách cầm chân bọn chúng, hết thảy cứ hành sự theo kế hoạch.”

Chuyện Tống Phượng Lâm tự mình thủ huyện Sơn Âm đã vượt ra ngoài tưởng tượng của Lưu Trạm, không phải vui mừng mà là kinh hãi, tuy hắn tin tưởng năng lực của Tống Phượng Lâm nhưng trong lòng thì vô cùng lo lắng.

Cùng ngày sau khi khống chế xong toàn bộ huyện Sơn Âm, Tống Phượng Lâm tự tay viết bố cáo trấn an bá tánh trong thành, bọn họ là quân đội chính quy của Sầm Châu.

Vì Nhan huyện lệnh thông đồng với kẻ địch nên bọn họ tới bắt gian tế, binh lính cũng chỉ tấn công tiêu diệt nanh vuốt của Nhan Hồng Cát chứ không gây thương tổn gì tới bá tánh vô tội, chẳng mấy chốc dân chúng cũng chấp nhận tình hình này.

Cùng lúc đó, người mà Tống Phượng Lâm bố trí về phủ tướng quân ở Tấn Dương trước một bước báo tin đã tiến vào địa giới Tấn Dương.

Giữa trưa, phủ tướng quân mở tiệc, Chu Thiền đang chiêu đãi những mưu sĩ dưới trướng mình.

“Đại tướng quân, Sầm Châu úy Lưu Trạm gửi thư!” Hạ nhân trình phong thư lên.

Chu Thiền mở thư đọc ngay tại chỗ, yến hội đang vô cùng náo nhiệt chợt yên tĩnh lại.

Ánh mắt của nhóm mưu sĩ tập trung hết lên khuôn mặt của Chu Thiền, chỉ thấy Chu Thiền mỉm cười rồi nhíu chặt lông mày.

Tin tức trong thư đại khái là Lưu Trạm tìm được mỏ bạc nhưng bị họ Nhan phát hiện, hai bên xảy ra xung đột, Lưu Trạm đã giết huyện lệnh huyện Sơn Âm, tình thế có hơi mất khống chế nên khẩn cầu đại tướng quân phái binh đi chi viện.

Chu Thiền chậm rãi ném thư vào lư hương, đốt thành tro.

“Có một chuyện ta muốn tham khảo ý kiến của chư vị.” Chu Thiền thuật lại đại ý với nhóm mưu sĩ nhưng không đề cập tới mỏ bạc, chỉ nói là tư khố của họ Nhan.

Nhóm mưu sĩ nghe xong nổ tung.

“Huyện lệnh là mệnh quan triều đình, một châu úy nhỏ nhoi nói giết là giết?”

“Người này cả gan làm loạn, đề nghị đại tướng quân cách chức điều tra!”

“Thật không có vương pháp, không có kỷ luật!”

“Đại tướng quân không nên phái binh, người này tự làm tự chịu, chắc chắn sẽ bị xử trí theo quân pháp, làm gì có chuyện lỡ nhảy vào sọt rồi gọi đại tướng quân tới xử lý hậu quả cơ chứ!?”

Chu Thiền suy tư: “Nhưng hắn đã tìm được tư khố của họ Nhan.”

Có mưu sĩ nói: “Lúc này đại tướng quân nên sống chết mặc bay, để im cho kẻ kia và họ Nhan đấu nhau, đấu đến khi lưỡng bại câu thương, trai cò đánh nhau, đại tướng quân sẽ là ngư ông đắc lợi, cùng lắm thì sau khi xong việc, nể công lao của hắn tha cho hắn một mạng là được rồi.”

Đối với Chu Thiền mà nói, Lưu Trạm tìm được mỏ bạc tức là hoàn thành nhiệm vụ mà lão giao, sống hay chết không quan trọng, còn vị trí cụ thể của mỏ bạc, chờ mọi thứ ổn định lại phái người đi điều tra là xong.

Chu Thiền không hề rối rắm thêm, làm theo ý kiến của các mưu sĩ đúng y như dự đoán của Tống Phượng Lâm.

Yến hội tiếp tục, tiếng ca múa kéo dài cho đến tối muộn mới chấm dứt.

Sáng sớm hôm sau, quân họ Nhan có động tĩnh khác thường, thị vệ vội vàng tới báo.

“Báo cáo đại tướng quân, Nhan Khải Vanh đích thân dẫn theo tám ngàn binh lính ra khỏi thành.”

Chu Thiền lập tức nhớ tới bức thư ngày hôm qua Lưu Trạm gửi, trực giác bỗng nhiên hơi bất an.

Tại sao chỉ vì cái mỏ bạc kia mà họ Nhan sẵn sàng điều động đi tám ngàn binh lính ngay trong thời khắc mấu chốt này? Không sợ trong thành không còn ai, bị mình tấn công ư?

Mỏ bạc kia quan trọng vậy sao? Họ Nhan thiếu ít bạc đó à?



Càng nghĩ càng lo lắng, Chu Thiền hỏi người bên cạnh: “Công Ly trở về chưa?”

Thị vệ đáp: “Chưa ạ, dự tính mấy ngày nữa mới về.”

Trong lòng Chu Thiền càng thêm bất an, sao bỗng dưng mình lại nhất thời hứng khởi phái Phái Công Ly đi tới thành Thụy Xương? Bây giờ thì hay rồi, có việc gấp muốn ra quyết định nhanh chóng mà bên người không có nổi một ai sáng suốt phân tích lợi và hại.

Hết cách, Chu Thiền đành phái người gọi vài mưu sĩ đến.

Ý kiến của đám mưu sĩ vẫn nhất trí với ngày hôm qua, hơn nữa bọn họ còn vô cùng khinh thường họ Nhan, cho rằng họ Nhan đã xuống dốc đến mức sẵn sàng huy động nhân lực chỉ vì một tư khố nhỏ.

Thậm chí còn có mưu sĩ khuyến khích Chu Thiền nhân cơ hội này phái binh tiếp quản thành Tấn Dương, may mà Chu Thiền vẫn giữ lại được một tia lý trí, không tùy tiện hành động.

Từ thành Tấn Dương phi ngựa nước đại tới huyện Sơn Âm chỉ mất một ngày, buổi chiều quân binh họ Nhan đã tới huyện thành Sơn Âm.

Nhan Khải Vanh vốn định tới tập hợp với Nhan Hồng Cát, lại không ngờ rằng huyện Sơn Âm đổi chủ rồi.

Tống Phượng Lâm đứng ở một góc cổng thành, nói vài câu, Tào Tráng lớn tiếng thuật lại: “Nơi này thuộc quyền quản lý của Sầm Châu, gia chủ họ Nhan lại mang binh tới, chẳng lẽ quân họ Nhan muốn tạo phản sao?”

Nhan Khải Vanh tức đến suýt ngã ngửa: “Huyện lệnh huyện Sơn Âm là đường thúc của bản quan, bản quan có việc tới tìm, các ngươi bảo huyện lệnh Sơn Âm ra đây.”

Tào Tráng hô lại: “Huyện lệnh Sơn Âm thông đồng với kẻ địch, chứng cứ vô cùng xác thực, đã bị bắt giam, gia chủ họ Nhan sao lại muốn tìm một kẻ có tội thông đồng với địch? Chẳng lẽ gia chủ họ Nhan muốn bảo vệ một tên phản tặc?”

“Ngươi nói hươu nói vượn! Họ Nhan chúng ta xương cốt cứng rắn, sao có thể phạm tội tư thông với địch!?” Nhan Khải Vanh càng thêm tức giận.

Gia thần* vội khuyên: “Gia chủ chớ có để ý, chuyện trên núi quan trọng hơn, sau này chúng ta về xử lý bọn họ cũng không muộn!”

(*Gia thần: bề tôi của gia chủ, những người làm việc cho gia tộc đó)

Tào Tráng lại nói: “Quân họ Nhan nếu dám bước vào địa giới Sầm Châu nửa bước, đừng trách bọn ta xử trí theo tội phản nghịch!”

Nhan Khải Vanh: “Các ngươi đang một lòng muốn đối đầu với họ Nhan đúng không!?”

“Thiên hạ này là thiên hạ Đại Sở, là thiên hạ của đương kim hoàng đế, hạ quan bảo vệ quốc thổ cho thiên tử, là Nhan thái thú vô cớ mang binh tấn công, nếu có bẩm báo lên bệ hạ thì hạ quan cũng không sợ.” Tào Tráng nói.

Sầm Châu thuộc quản lý của quận thành Thụy Xương, Nhan Khải Vanh là thái thú Tấn Dương, đúng là không thể nhúng tay vào Sầm Châu, nếu dụng binh vượt quyền rất có khả năng sẽ bị người có tâm loan truyền ác ý.

Gia thần thấy Nhan Khải Vanh bị dọa, sốt ruột nói: “Gia chủ! Họ Nhan không thể mất núi bạc!”

“Không có núi bảo vật thì họ Nhan dựa vào cái gì để dừng chân ở Bắc Cương? Dựa vào cái gì để chấn hưng lần nữa? Nếu mất đi núi bảo vật, bạc để duy trì nhân mạch trong triều lấy từ đâu ra? Gia chủ, không thể chần chừ được!”

Phải biết rằng họ Nhan nhiều lần tìm được đường sống trong chỗ chết, đều là nhờ chỗ bạc này, bọn họ không thể mất bạc!

Nhan Khải Vanh siết chặt nắm tay, trong nhà có một lão thái quân mạnh mẽ và một huynh trưởng được coi trọng, giống như hai ngọn núi lớn đè trên đầu, từ nhỏ tính cách của ông ta đã yếu đuối, muốn ông ta dùng miệng so đo thì còn được, bảo ông ta giơ kiếm lên múa thì không được rồi.

Những lời khuyên chân thành của gia thần khiến Nhan Khải Vanh nghe lọt, ông ta bối rối hỏi lại: “Ngươi nói xem chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Gia thần liền đáp: “Chia binh thành hai đường, một đường tấn công huyện Sơn Âm, lấy lại huyện Sơn Âm về dưới trướng, một đường khác lên núi đoạt lại núi bảo vật!”

Nhan Khải Vanh hỏi: “Sau đó phải giải thích với bệ hạ như thế nào? Giải thích với đại tướng quân và Duệ Vương như thế nào?”

“Cứ nói huyện Sơn Âm có phản tặc, giết sạch hết bọn chúng, chết vô đối chứng, bỏ thêm một số bạc lớn mua họ Trần và họ Lữ hỗ trợ hòa giải, làm vậy thì họ Nhan mới có một con đường sống.” Cuối cùng gia thần cũng thuyết phục được Nhan Khải Vanh.

Tống Phượng Lâm ở trên thành nhìn thấy họ Nhan chia quân, hạ lệnh: “Đại Tráng, chuẩn bị thủ thành!”

Tào Tráng giơ tay: “Cung tiễn thủ chuẩn bị!”

Chiều tối, đứng từ trên núi, xa xa nhìn thấy ở phía huyện thành Sơn Âm có khói xám bốc lên, sắc mặt Lưu Trạm trầm xuống.

“Thủ lĩnh, quân họ Nhan đang lên núi!” Trương Tiểu Mãn tới báo.

“Tới đúng lúc lắm.” Lưu Trạm hừ một tiếng, “Dám leo lên thì ông đây sẽ cho các ngươi biết thế nào là có đến mà không có về.”

Ở núi Tề Vân trời tối rất nhanh, quân họ Nhan leo lên được một nửa thì ánh mặt trời biến mất, màn đêm bao trùm, Lưu Trạm đã đào sẵn không ít bẫy rập, chỉ chờ đám người này tự mình tới cửa nữa thôi.

Chiến hỏa ở huyện Sơn Âm giằng co hết cả đêm, ngày hôm sau khi cổng thành Tấn Dương vừa mở, Lý Tiểu Liên cầm ấn tín hiệu úy chạy tới phủ tướng quân, có việc muốn cấp báo.

Cả đêm Chu Thiền ngủ không ngon, chuyện họ Nhan xuất binh lão nghĩ kiểu gì cũng thấy không đúng, Chu Thiền đang định phái người đi tìm hiểu thì đã có cấp báo truyền tới.

Chu Thiền phủ thêm áo ngoài đi ra: “Mau, mau cho người vào.”

Chỉ thấy toàn thân Lý Tiểu Liên đầy máu, vừa vào đã quỳ rạp xuống: “Cầu xin đại tướng quân mau phái viện binh, núi bảo vật không thể thủ được nữa!”

Núi bảo vật gì? Chu Thiền sửng sốt, dự cảm không tốt của lão càng thêm mãnh liệt.

Lý Tiểu Liên móc từ trong áo ra mấy quyển sổ sách cũng dính đầy máu: “Lưu đại nhân nói đại tướng quân xem xong sẽ hiểu.”

Chu Thiền giật lấy sổ sách, lật ra xem, càng lật tay lão càng run, đầu óc ong lên, tinh thần suýt chết lặng.

“Ngươi! Ngươi!” Chu Thiền nổi giận, phút chốc chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, rống: “Sao bây giờ các ngươi mới trình sổ sách lên!”

Lý Tiểu Liên sợ tới mức phủ phục dưới mặt đất: “Là, là đêm qua mới có sổ sách, Lưu đại nhân bắt được Nhan Khải Tu, gã vì muốn giữ mạng nên đã dâng sổ sách lên.”

Giờ khắc này Chu Thiền không rảnh để quan tâm Nhan Khải Tu là ai, lão lao ra khỏi thư phòng, hô to: “Tức tốc triệu tập năm ngàn kỵ binh, à không, mười ngàn kỵ binh, chuẩn bị theo bản tướng quân xuất phát!”

Chợt nhớ ra gì đó, Chu Thiền tức muốn hộc máu, mắng: “Hủ nho* làm hại ta! Lôi hết mấy tên hủ nho đó ra ngoài, đánh mỗi người hai mươi quân côn, đuổi ra khỏi Bắc Cương!”

(*hủ nho: hủ là hủ lậu, cổ hủ, nho là nho gia, tức là những kẻ đi học, ở đây đang nói đến những mưu sĩ kém cỏi, cổ hủ, đề xuất ý kiến sai)

Chẳng trách họ Nhan không tiếc mạo hiểm xuất binh, mỏ bạc khổng lồ như vậy thì khác gì núi bảo vật đâu!

Chu Thiền vô cùng hối hận, dù thế nào lão cũng không ngờ lại tồn tại một mỏ bạc khổng lồ như thế, số lượng cũng vượt qua cả tưởng tượng của Chu Thiền, lão nào biết đâu trên đời này thật sự tồn tại một núi bảo vật cơ chứ!