Ba Ngàn Dặm Lưu Đày

Chương 29: Gió Bão Nổi Lên




Già không đi trẻ không tới được, Lưu Trạm dùng dao sắc chặt đay rối, chặt sạch hết vây cánh của Triệu thiên hộ, đề bạt một nhóm người nhà của mình lên.

Ba người Tào Minh, Vi Thành Quý, Lý Tiểu Liên làm bách hộ trưởng. Trương Tiểu Mãn, Lý Phúc Điền và mười người nữa làm tổng kỳ, Quách Đông Hổ cũng đủ thực lực để đảm nhiệm một chức tổng kỳ nhưng Lưu Trạm vẫn muốn mài mòn mũi nhọn của thằng nhóc này thêm một chút nữa.

Chức thiên hộ vạn người để ý cũng không thể trì hoãn được, Tào Tráng được thăng nhiệm. Thiên hộ chỉ thuộc hàng cửu phẩm, là một chức quan nhỏ tí như hạt mè nhưng vẫn là một chức quan có phẩm cấp đàng hoàng, được ghi tên lại ở nha môn.

Chuyện Tào Tráng lên làm thiên hộ trưởng đã oanh động cả thôn Thiên Thương, ngày Tào Tráng thăng quan nhà họ Tào bày tiệc rượu mừng mời toàn bộ dân làng, tiếng pháo nổ vang mãi không dứt, nổ suốt cả ngày từ sáng đến tối.

Nghe nói ngày ấy số lượng bà mối tới nhà họ Tào nhiều vô kể, tất cả những nhà giàu có trong huyện đều mời bà mối tới thay. Đừng tưởng cha của Tào Tráng là Tào Thiết dốt đặc cán mai, trong lòng ông ta rất rõ ràng, ông ta từ chối hết những bà mối đến từ các nhà phú hộ, chỉ giữ lại duy nhất bà mối của Chu chưởng quầy bán sách ở huyện thành.

Tào Đại Tráng lên làm thiên hộ đã giúp nhà họ Tào nở mày nở mặt, Tào Thiết chướng mắt mấy nhà phú hộ ỷ mình lắm tiền lúc này ngửi thấy mùi thơm mới tranh thủ tìm cách kết thân, chỉ có những nhà dòng dõi thư hương mới lọt vào mắt ông ta.

Chu chưởng quầy là người huyện Võ Nguyên, là tú tài trong thời kỳ tiên đế còn trị vì, ông nội của Chu chưởng quầy cũng là tú tài, bốn đời đều làm tú tài ở huyện Võ Nguyên, coi như cũng thuộc dòng dõi thư hương.

Con gái của Chu chưởng quầy năm nay vừa mới mười bảy, ở huyện Võ Nguyên cũng có chút tài danh. Từ lúc Chu chưởng quầy nói muốn tìm cho con gái một mối hôn sự, những người đến cầu thân gần như đạp hỏng ngạch cửa của quầy sách, Chu chưởng quầy vẫn chưa vừa mắt được ai, không hiểu sao bây giờ ông ta lại coi trọng một thằng nhóc xuất thân nông dân.

Con trai trưởng của Chu chưởng quầy cũng cảm thấy khó hiểu, Lưu huyện úy kia cũng đã lập gia đình đâu, sao không gả em gái cho người đó?

Chu chưởng quầy lắc đầu nhìn thằng con ngốc nhà mình, nếu không phải vì thằng con này quá lười biếng, vụng về chỉ biết ăn chơi trác táng thì ông đã liều mạng nhét nó vào bên cạnh Lưu Trạm rồi.

“Nhà họ Lưu là dòng dõi trâm anh thế gia, sao có thể nhìn trúng em gái của con? Mấy năm nay không thiếu nhà phú hộ tới nhà họ Lưu cầu thân nhưng toàn bị từ chối hết, con còn chưa hiểu ra à? Mấu chốt là nhà họ Lưu chướng mắt tầng lớp bình dân, chúng ta tới chỉ tổ tự rước lấy nhục mà thôi. Cha thấy con trai nhà họ Tào cũng được, còn đi theo họ Lưu, sự nghiệp ngày sau nhất định sẽ càng rực rỡ.”

Chu chưởng quầy nhìn con nhà người ta, hết đứa này tới đứa khác toàn người xuất sắc, nhìn lại thằng con nhà mình, đầu gỗ bẩm sinh thi đồng sinh cũng không đậu nổi. Cái mỹ danh bốn đời tú tài của nhà họ Chu e là bị chấm dứt ở đời thằng con ngốc này rồi, nếu không nhân cơ hội này bám vào con thuyền lớn nhà họ Lưu kia thì sợ là mấy thế hệ sau của nhà họ Chu không ngóc đầu lên nổi mất.

Việc cưới xin của Tào Tráng được quyết định rất nhanh, chọn ngày Hạ Chí. Không chỉ riêng Tào Tráng, tất cả những người mới được Lưu Trạm đề bạt đều trở thành rể hiền nóng bỏng tay, hôn sự lục tục định ra liên tục, toàn là những nhà phú hộ giàu có trong huyện Võ Nguyên. Chỉ riêng Lý Tiểu Liên, mẫu thân Lý thị nghe lời Triệu thị nói từ trước, không vội vàng làm mai cho con trai mình.

Sau khi nhổ sạch vây cánh của Triệu thiên hộ, Lưu Trạm bắt đầu thực hiện những cải cách lớn đối với binh doanh huyện Võ Nguyên. Tất cả chế độ hủ bại cũ bị hủy bỏ toàn bộ, bắt đầu tiến hành huấn luyện theo lịch làm việc và nghỉ ngơi giống binh lính ở Thông Thiên Quan.

Đồng thời, chuyện trưng binh cũng được chuẩn bị.

Mọi sự đã thành, Lưu Trạm dẫn theo mười đàn em thân tín tới Lâm Ký uống rượu. Những người này hoặc là đã thành thân hoặc là chuẩn bị thành thân, nói mười câu thì chín câu không thoát ra khỏi chủ đề vợ nhà mình.

“Thủ lĩnh, huynh tính khi nào thì thành thân?” Bỗng có người đặt câu hỏi.

“Thủ lĩnh, con gái trong huyện chúng ta nếu có ai lọt được vào mắt huynh, các huynh đệ nhất định sẽ giúp huynh bắt về làm vợ.”

Lưu Trạm chưa kịp trả lời thì Tào Tráng đã đập vào gáy người vừa nói một cái, “Mày nghĩ lại xem xuất thân của thủ lĩnh chúng ta là gì? Sau này chắc chắn phải cưới con gái của nhà đại thế gia, gái trong huyện làm sao đủ xứng với huynh ấy.”

Các tiểu đệ liên tục gật đầu nói phải.

Lưu Trạm chỉ cười không nói, cảm thấy thời gian trôi thật là nhanh, những tên nhóc năm đó theo hắn lên núi bắt lợn rừng đều đã chuẩn bị thành thân hết rồi.

Bỗng nhiên động tác uống rượu của Lưu Trạm khựng lại, muộn màng nhớ tới một vấn đề rất quan trọng. Bản thân hắn chắc chắn sẽ không thành thân, tránh mang tai họa đến cho các cô nương khác, nhưng mà Tống Phượng Lâm thì sao?

“Các đệ ăn đi, ta có việc đi trước, lát nữa nhớ trả tiền dưới tên ta.” Lưu Trạm không ngồi yên được, trong lòng nóng như lửa đốt.

Hắn vội vàng trở về căn nhà ở huyện thành của mình, Lưu Thành và vợ vừa quét tước dọn dẹp xong xuôi, đang chuẩn bị rời đi, bọn họ sống ở một nhà khác.

“Thiếu gia, cậu ăn cơm chưa?”

Lưu Trạm không dừng lại, vừa đi vừa đáp: “Ta ăn rồi, hai người cứ về đi.”

Lúc này đang là hoàng hôn, ráng đỏ trên trời nhuộm tiểu viện nhà Lưu huyện úy thành màu vỏ quýt.

“Phượng Lâm?” Lưu Trạm không tìm thấy người ở thư phòng, lập tức đi sang phòng ngủ cách vách. Lúc hắn vào Tống Phượng Lâm mới tắm xong, còn đang mặc quần áo, trên người y chỉ có một cái áo lót trắng mỏng trong cùng, tóc ướt rượt xõa tung trên vai.

Tống Phượng Lâm quay đầu lại, chưa kịp phản ứng thì bị ai đó hung hăng ôm lấy.

“Huynh lại phát điên cái gì đó!?” Tống Phượng Lâm bực bội.

Lưu Trạm gặm lên cổ đối phương một miếng, “Ta không cho phép đệ thành thân.”

“Cái gì cơ?” Tống Phượng Lâm chưa nghe rõ, muốn đẩy ra nhưng làm thế nào cũng không đẩy được.

Lưu Trạm vùi đầu vào hõm vai y, lẩm bẩm: “Đệ là người của ta, đời này chỉ thuộc về ta, ta không thành thân, đệ cũng không được thành thân.”



Tống Phượng Lâm sửng sốt, thật lâu sau mới nói: “Tự nhiên lại nói những lời mê sảng gì thế?”

“Ta không nói bậy đâu!” Trong lòng Lưu Trạm thầm nghĩ, dù sao thì Tống Phượng Lâm cũng ở ngay dưới mí mắt của mình, ai dám đánh chủ ý lên người y, hắn nhất định sẽ đánh cho tàn phế rồi ném ra khỏi cửa.

Còn về phía Tống Phượng Lâm, y chưa bao giờ nghĩ tới chuyện thành thân kia cả.

Lưu Trạm ôm người trong lòng không chịu buông, nói: “Phượng Lâm, ta vừa nghĩ ra một trò chơi mới, có muốn thử...”

“Không muốn!”

Tống Phượng Lâm kiên quyết cự tuyệt, chỉ cần nghĩ tới những chuyện vô cùng xấu hổ mà người nào đó đã làm, cả người y lập tức cảm thấy không ổn!

“Đệ sẽ thích...”

“Không thích!”

Những ràng buộc lễ giáo nghiêm ngặt của thời đại này trong mắt Lưu Trạm chỉ là không khí, ý đồ xấu của hắn lại nhiều, mỗi lần như vậy toàn là Tống Phượng Lâm bại trận.

Sau đó binh doanh huyện bắt đầu tiến hành trưng binh, vô cùng thuận lợi, người hưởng ứng lệnh triệu tập chủ yếu thuộc mấy thôn xóm gần quanh thôn Thiên Thương. Chuyện trưng binh có nhóm Tào Tráng và Lý Tiểu Liên bận rộn, Lưu Trạm nhàn nhã làm một chủ tiệm không tay, ngày thường rảnh rỗi ăn không ngồi rồi, lại mon men tới thư phòng tìm Tống Phượng Lâm.

“Có bọn họ bận rộn chuyện trưng binh và đón tiếp tân binh rồi, hôm nay không phải huấn luyện, ta rảnh rỗi nên tới chỗ đệ uống ké ít trà.” Lưu Trạm cười nói.

“Vẫn còn đang tức giận à?”

Sắc mặt Tống Phượng Lâm không tốt lắm nhưng vẫn đứng dậy đi đun nước pha trà, Lưu Trạm ngồi trên ghế thái sư chống cằm nhìn theo, chỉ chốc lát trong phòng ngập tràn mùi thơm của trà.

Lưu Trạm nhìn Tống Phượng Lâm thuần thục pha trà, nói: “Lần này trưng binh người tới khá nhiều, hẳn là sẽ chiêu được đủ một nghìn người. Ta cũng không ngờ lại có nhiều người tới như vậy, ban đầu còn tưởng chỉ triệu tập được khoảng ba, bốn trăm thôi.”

Tống Phượng Lâm vừa pha trà vừa nói, ngữ điệu lạnh nhạt như đang xử lý việc công: “Lần này trưng binh thuận lợi phần nào cũng có quan hệ với chuyện cướp lương thảo. Theo quy định, binh lính bình thường mỗi tháng được nhận ba trăm văn tiền, trừ đi số bị quan trên cắt xén, chỗ còn lại chưa đủ mua một đấu thô lương, còn chuyện cướp lương thảo của huynh tiến hành thành công, luận công ban thưởng liên tục, mỗi tháng ít nhất cũng kiếm được một lượng bạc.”

Chưa tính đến nhà Tào Tráng, chỉ cần nhìn nhà Vi Thành Quý là biết, ban đầu nghèo đến ăn không đủ no, bây giờ trong nhà đã có thêm phòng mới, nghe nói tháng sau Vi Thành Quý sẽ thành thân, tân nương tử là con gái một gia đình phú hộ ở huyện thành. Một truyền mười mười truyền trăm, đương nhiên sẽ có càng nhiều người tới cậy nhờ.

Tống Phượng Lâm nghĩ đến chuyện gì đó, lại nói: “Ta còn cho rằng chuyện cướp lương thảo của huynh có thể giấu giếm thêm ít thời gian nữa, bây giờ xem ra mọi người đều rõ cả rồi, chỉ giữ trong lòng không nói toạc ra mà thôi, đối với nước Yến bên kia e là cũng không giấu lâu được.”

Lưu Trạm gật đầu: “Ta cũng không hi vọng sẽ giấu nước Yến được lâu, bởi vậy nên ta mới nóng ruột trưng binh và gia cố quan ải, tuy địa thế của Thông Thiên Quan hiểm yếu, dễ thủ khó công nhưng cứ chuẩn bị trước càng sớm càng tốt.”

Tống Phượng Lâm nghiêm túc nói: “Ta cho rằng trong khoảng thời gian ngắn tới nước Yến sẽ không mất công tấn công Thông Thiên Quan. Trong mắt nước Yến mà nói chẳng qua chỉ là bá tánh ở biên cương tổn thất một ít lương thực và tài sản mà thôi, bây giờ trọng tâm của bọn họ đang đặt vào việc phải chiếm được bình nguyên Thương Hà, bọn họ sẽ không hao phí tinh lực đối phó với huynh, suy ra bọn họ chủ yếu sẽ tập trung xua đuổi hoặc phục kích giữa đường, bây giờ chúng ta phải suy xét xem nên làm thế nào để lần cướp lương thảo tiếp theo có thể rút lui an toàn.”

Lưu Trạm ngồi thẳng người, nghe cực kỳ nghiêm túc, gật gù: “Tư tưởng lớn gặp nhau, trên con đường rút lui ta đã chuẩn bị một vài phương án, đấu pháp cụ thể thế nào chờ lần sau đi nghiên cứu địa hình ta dẫn đệ đi xem.”

Tống Phượng Lâm nhấp một ngụm trà, “Ta không hiểu chiến thuật, cũng không nghiên cứu binh pháp.”

Lưu Trạm cười nói: “Thế Khanh đừng tự coi nhẹ bản thân mình.”

Tống Phượng Lâm cứng đờ.

“Hôm qua ta nhìn thấy lạc khoản ở góc bức tranh đệ vẽ ghi là Thế Khanh, là tên tự của đệ đúng không?”

“Ừm...” Tống Phượng Lâm không nói thêm gì nữa.

Con cháu thế gia với nhau có một ước định, chính là chỉ có những người cực kỳ cực kỳ thân thiết mới gọi tên tự của nhau.

Lưu Trạm cười nói: “Ta cũng có tên tự, năm mười lăm tuổi cha đặt cho ta, gọi là Đông Lâm, đại loại là kỳ vọng ta có thể trở về chốn cũ.”

Tống Phượng Lâm bưng chén trà, hơi mất tập trung.

“À đúng rồi, có một chuyện muốn bàn với đệ.” Không biết từ khi nào, Lưu Trạm hình thành thói quen mỗi lần có việc là sẽ tìm Tống Phượng Lâm thảo luận, nếu Tống Phượng Lâm không đồng ý thì hắn cũng không kiên quyết làm.

“Ta muốn rút từ trong khố phòng ra ba ngàn lượng bạc, đích thân tới đưa cho Phái tri châu, một là để chúc mừng ông ấy thăng chức, hai là để quan hệ với chúng ta gắn bó hơn.”

Tống Phượng Lâm nói: “Là sơ sót của ta, việc này nên làm, cho dù Phái tri châu đã nhận nhà họ Lưu làm chủ nhưng trước sau gì ông ấy cũng là quan trên của huynh.”

Lưu Trạm nhân cơ hội nói: “Chúng ta cùng đi đi, bây giờ ở doanh cũng không còn nhiều việc nữa, từ lúc đến đây tới giờ chúng ta chưa từng đi ra khỏi huyện Võ Nguyên.”

Tống Phượng Lâm vẫn chưa hết giận Lưu Trạm nhưng đúng là y cũng muốn ra khỏi huyện Võ Nguyện xem thử ngoài kia thế nào, được Lưu Trạm dỗ dành vài câu cuối cùng cũng mềm lòng.

Sầm Châu nằm ở mạn phía tây nhất của núi Tề Vân, ra khỏi huyện Võ Nguyên, đi xuyên qua huyện Định Biên và huyện Vĩnh Ninh, ra khỏi Sầm Châu coi như ra khỏi địa giới núi Tề Vân. Chuyến đi này Lưu Trạm mặc quần áo bình thường nhẹ nhàng, chỉ dẫn theo ba người là Lưu Thành, Trương Tiểu Mãn và Tào Minh, bọn Tào Tráng và Lý Tiểu Liên phải ở nhà tiếp tục phụ trách công việc trưng binh.

Một đoàn năm người cưỡi ngựa xuất phát. Lưu Trạm mặc bộ đồ màu xanh nhạt, thắt lưng đeo trường đao, Tống Phượng Lâm mặc bộ đồ màu trắng, sau lưng đeo cung tiễn, tuy vải vóc chất liệu bình thường nhưng vẫn toát lên khí chất riêng biệt.

Huyện Định Biên nằm ở bên bờ sông Hoàng, nguồn của sông Hoàng là núi Tề Vân, chia núi Tề Vân ra làm hai. Sông Hoàng chảy dọc theo khe núi từ hướng đông ra biển Bắc, từ xưa đến này được biết đến như là nơi hiểm yếu nhất.

Muốn tới huyện Định Biên chỉ có thể đi qua một cái cầu treo dây xích vắt ngang khe núi, ở hai đầu cầu có thủ vệ canh giữ, qua cầu là tới địa giới huyện thành Định Biên.

Binh lính thủ vệ từ xa đã trông thấy đoàn người ngựa của Lưu Trạm, không dám quát mắng như hay làm với dân thường mà nơm nớp lo sợ chào hỏi.



Vi Thành Quý từ trên cao nhìn xuống, đưa thẻ bài chứng minh thân phận. Binh lính thủ vệ nhìn thấy hai chữ huyện úy, vội vàng hành lễ rồi cho qua.

Phạm vi giữa hai dây xích không lớn lắm, chỉ đủ cho một chiếc xe ngựa đi qua. Trên cầu người đi đường tới tới lui lui, thỉnh thoảng còn có một chiếc xe ngựa đi rất thong thả, chỉ cần có động tĩnh gì là dây xích lại lay động, bên dưới là sông Hoàng Xuyên chảy xiết, nếu như bị rơi xuống nước thì mất mạng là điều chắc chắn. Ở ngay đầu cầu còn có một tấm bảng viết mấy chữ “xuống ngựa đi bộ, không được chạy nhanh“.

Lưu Trạm và Tống Phượng Lâm đi sóng vai nhau, “Ta nhớ khi đó vào núi không qua cái cầu này, hình như là ngồi thuyền.”

Tống Phượng Lâm nói: “Chúng ta vào núi Tề Vân theo đường Lộc Minh, ngồi thuyền từ Thụy Xương đi qua sông Hoàng vào bình nguyên Thương Hà, sau đó lại theo tuyến đường Tấn Dương để vào núi Tề Vân.”

“Nếu có cơ hội ta muốn đi xem thử.” Lưu Trạm suy tư.

Đêm đó, đoàn người của Lưu Trạm nghỉ ngơi tại một trạm dịch. Loại trạm dịch bố trí cho quan viên này đương nhiên có phòng đẹp cho các đại nhân nghỉ lại, điều kiện tốt hơn khách điếm bình thường rất nhiều. Sáng sớm hôm sau mọi người lại xuất phát, lộ trình từ huyện Định Biên cưỡi ngựa tới huyện Vĩnh Ninh tốn mất một ngày, đi tới nơi thì trời cũng đã tối.

Huyện Vĩnh Ninh còn phồn hoa hơn cả huyện Định Biên, cái huyện thành chỉ có một con đường lát đá của huyện Võ Nguyên thật mất mặt, chẳng trách ai cũng nói huyện Võ Nguyên là huyện nghèo nhất ở núi Tề Vân.

Nghỉ ngơi ở trạm dịch của huyện Vĩnh Ninh một đêm, sáng sớm hôm sau năm người lại xuất phát đi tiếp.

Có lẽ do sắp tới trung tâm Sầm Châu, đường núi càng ngày càng mở rộng và bằng phẳng, đường đi dễ dàng thông thuận, trên đường nườm nượp người qua lại và lái buôn, từ xa bọn họ đã nhìn thấy cánh cửa thành cao ngất ngưởng.

Khi vào thành Sầm Châu, hai tên nhóc chưa hiểu sự đời là Tào Minh và Trương Tiểu Mãn khiếp sợ đến mức há hốc miệng.

Trong thành Sầm Châu người xe như nước, hai bên đường là cửa hàng san sát. Những kiến trúc cao hai, ba tầng được xây dựng rất đẹp và sang, thể hiện sự giàu có. Nhiều mái nhà cong vút hình đại bàng giương cánh trông rất khí phách.

Quy mô của thành Sầm Châu khéo phải lớn hơn gấp mười lần huyện Võ Nguyên, làm tri châu quản lý thành Sầm Châu này đủ thấy uy phong cỡ nào.

Lần nữa gặp lại Phái Vạn Thiện, Lưu Trạm suýt chút nữa không nhận ra. Phái tri châu đại nhân tiền hô hậu ủng xuất hiện, trên mặt đầy gió xuân đắc ý và hình như còn béo hơn cả hồi còn ở huyện Võ Nguyên.

“Hạ quan bái kiến Phái đại nhân.” Lưu Trạm chắp tay cúi người hành lễ.

“Hiền chất không cần đa lễ.” Phái Vạn Thiện tươi cười rạng rỡ, hòa ái dễ gần, đằng sau có Mã sư gia là người đi theo ông ta lâu nhất, mời hai người Lưu Trạm và Tống Phượng Lâm tiến vào.

Sau màn chào hỏi khách sáo, Lưu Trạm bảo Lưu Thành dâng lễ vật lên. Phái Vạn Thiện cực kỳ hài lòng khi nhìn thấy số bạc kia, càng tỏ ra nhiệt tình và thân thiết hơn trước.

Hai người tán gẫu một ít việc lặt vặt, Phái Vạn Thiện hỏi thăm tình hình sức khỏe của Lưu Học Uyên và lão phu nhân, Lưu Trạm đáp người nhà đều khỏe mạnh, sau đó đề tài kéo đến chuyện binh lính ở binh doanh huyện tạo phản, Lưu Trạm giải quyết tên cầm đầu Triệu thiên hộ và tên tỷ phu trong miệng Triệu thiên hộ.

Nói đến việc này sắc mặt của Phái Vạn Thiện có vài phần giận dữ, “Khi ta vừa mới tới Sầm Châu, những người cũ trong nha môn bằng mặt mà không bằng lòng, khinh thường xuất thân của ta nghèo nàn không có chỗ dựa, tỷ phu của Triệu thiên hộ kia cũng là một trong số đó, lúc ấy ta lấy tội danh bao che để xử lý gã, vừa cách chức vừa xét nhà, mượn việc này giết gà dọa khỉ, cuối cùng cũng thu phục được hết đám người kia.”

Lưu Trạm xem như chó ngáp phải ruồi giúp đỡ Phái Vạn Thiện, hỗ trợ ông ta ngồi yên ổn trên cái ghế tri châu Sầm Châu, tiếp đó Phái Vạn Thiện nói đến một số tin tức truyền từ kinh thành tới.

Nửa năm này, trong triều xảy ra rất nhiều chuyện không lường được, nằm ngoài dự kiến của mọi người.

Một là dân tị nạn của Bắc Cương ồ ạt kéo vào Trung Nguyên.

Năm ngoái thiết kỵ của nước Yến liên tục kéo vào bình nguyên Thương Hà đốt giết đánh cướp, giết hại vô số lương dân vô tội, hủy hoại vô số cánh đồng, chỉ trong một năm ngắn ngủi mà dân chúng lầm than, vùng biên giới hoang tàn đổ nát, bá tánh Bắc Cương trôi dạt khắp nơi, bắt đầu vào mùa đông, những lưu dân rách rưới nghèo đói chỉ có thể di chuyển về phía nam.

Quản lý bình nguyên Thương Hà là Định Quốc tướng quân Nhan Khải Lượng, ông ta vẫn luôn giấu giếm tình hình ở Bắc Cương, không chịu bẩm báo lên trên, mãi cho đến mùa đông, khi mà dân tị nạn ồ ạt kéo vào Trung Nguyên mới bại lộ. Tuyên Đế muốn xử tội chết Nhan Khải Lượng nhưng e ngại gốc rễ của nhà họ Nhan đã cắm quá sâu ở bình nguyên Thương Hà, sợ họ phản bội đầu quân cho nước Yến nên không thể làm gì, chỉ có thể cách chức, đề bạt một người là đường đệ của Nhan Khải Lượng là Nhan Khải Vanh lên làm Định Quốc tướng quân, tiếp quản bình nguyên Thương Hà.

Thứ hai là gia tộc họ Trần - nhà mẹ đẻ của tam hoàng tử suy tàn, gia tộc họ Chu nhà mẹ đẻ của đại hoàng tử tiếp tục nắm mọi quyền hành, Tuyên Đế càng ngày càng lực bất tòng tâm với chuyện triều chính.

Thứ ba là tình hình Bắc Cương có biến lớn. Nước Yến điều hai mươi vạn binh tấn công Phạm Dương Quan, đại quân đang đóng ở thành Cô Trúc của nước Yến, cách bình nguyên Thương Hà gần nhất, nhìn tư thế này có lẽ đã định ra mục tiêu nhất định phải chiếm được bình nguyên Thương Hà.

Phái Vạn Thiện lại nói: “Nhan tướng quân tân nhiệm thỉnh cầu bệ hạ phái quân chi viện nhưng lại bị Chu Tương bác bỏ, Chu Tương kia là ông ngoại của đại hoàng tử, quyền thế ngập trời. Bệ hạ vốn có ý định trợ giúp họ Nhan nhưng lại bị Chu Tương phản đối nên đành từ bỏ. Họ Nhan tuyên bố với bên ngoài là đang có đại quân mười lăm vạn binh, bình nguyên Thương Hà còn là mảnh đất gốc rễ của họ Nhan, chỉ xem xét bề ngoài thì đương nhiên là không cần trợ giúp, kỳ thực cả ta và ngươi đều rõ, quân họ Nhan làm gì đủ được mười lăm vạn người, cùng lắm chỉ có mấy vạn mà thôi.”

Mấy năm nay quân Yến nhiều lần xâm phạm biên giới, giày xéo vùng bình nguyên Thương Hà. Gia tộc họ Nhan thế hệ sau thua kém thế hệ trước, từ lâu bọn họ đã không còn giàu có cường thịnh như thời tổ tiên nữa rồi, chỉ là một túi da miệng cọp gan thỏ mà thôi, nhưng mà kinh thành ở xa nên không thể biết được, bởi vậy triều thần nghiêng về phía phản đối xuất binh chi viện cho họ Nhan là điều hoàn toàn hợp lý.

Phái Vạn Thiện trịnh trọng dặn dò Lưu Trạm phải sớm làm chuẩn bị, một khi đại quân tiếp cận, các châu huyện quanh núi Tề Vân nhất định sẽ chịu ảnh hưởng. Lưu Trạm nhìn về phía Tống Phượng Lâm, sắc mặt của đối phương cũng đang rất nặng nề.

Căn cứ vào hiểu biết đối với binh doanh huyện mấy ngày nay, họ Nhan kia tuyên bố với bên ngoài là đang có đại quân mười lăm vạn binh, vậy trong đó ít nhất phải đến một nửa là báo khống, đây chính là hiện tượng tồn tại phổ biến ở Bắc Cương, nếu quân Yến thực sự có một đại quân hai mươi vạn binh đang tiếp cận thì họ Nhan căn bản không thể chống cự được.

Vẫn còn một tin tức nữa, đó là câu chuyện cười Đại Sở trợ giúp đại quân của Trần Lưu, Binh bộ xin Hộ bộ cấp thêm lương thảo, kết quả Hộ bộ chậm chạp gom mãi không đủ. Việc này náo loạn tới trước mặt Tuyên Đế, bấy giờ Tuyên Đế mới biết hóa ra quốc khố hết sạch tiền rồi.

Sở Thái Tổ cực kỳ hiếu chiến, quốc khố hàng năm vẫn luôn thiếu hụt, tới thời Sở Nhân Đế dốc hết sức lực mới vất vả vá được cái lỗ thủng này, nhưng tới thời Sở Tuyên Đế tiếp theo, vì đã quen làm vương gia sống trong thái bình nên không biết đến sự vất vả đó, vừa đăng cơ đã tỏ ra chán ghét cung điện xưa cũ, tu sửa khắp bốn phía, không chỉ vậy còn tuyển tú hằng năm, chi phí sinh hoạt hằng ngày cực kỳ xa hoa. Quốc khố vốn đã không nhiều, hoang phí như thế thì sao mà còn được?

Quốc khố không có tiền, đại quân lại đang trên đường thì phải làm sao bây giờ? Cũng đâu thể bảo đại quân quay về để người trong thiên hạ nhạo báng được. Tuyên Đế không còn cách nào khác, chỉ có thể hạ chỉ yêu cầu các châu huyện ở phía tây và nam nộp lương thảo, xuất binh trợ giúp Trần Lưu, trở thành một câu chuyện khôi hài khiến Tuyên Đế mất sạch mặt mũi.

Tối hôm đó Phái Vạn Thiện mở tiệc khoản đãi Lưu Trạm và Tống Phượng Lâm, còn tưởng hai người sẽ ở lại thêm mấy ngày nhưng sau khi biết chuyện hai mươi vạn binh Yến đang đóng quân gần bình nguyên Thương Hà, Lưu Trạm nào còn tâm tình chơi bời hưởng lạc nữa, ngay ngày hôm sau lập tức cáo biệt Phái Vạn Thiện.