Ba Ngàn Dặm Lưu Đày

Chương 16: Quên đi




Sau khi xong vụ mùa thu hoạch, cảnh tượng ầm ĩ hai bên đồng ruộng cuối cùng cũng kết thúc, cả thôn yên tĩnh trở lại, nhóm thiếu niên tinh lực dư thừa mỗi ngày lại bắt đầu trèo đèo lội suối khắp nơi, lăn lộn săn thú hoang.

Săn lợn rừng đối với Lưu Trạm đã trở thành việc xe nhẹ đường quen, mùa thu là lúc lợn rừng béo nhất, không tranh thủ săn thêm mấy con thì đợi đến khi nào?

Huống chi mấy ngày này Lưu Học Uyên quyết tâm không cho Tống Phượng Lâm đi theo Lưu Trạm lên núi phá phách, Lưu Trạm đành phải trút toàn bộ oán khí của mình lên đàn lợn rừng.

Vì vậy thịt lợn rừng của nhà họ Lưu nhiều đến độ ăn mãi không hết, không chỉ nhà họ Lưu mà ba nhà Tào Trương Văn cũng tương tự, trong nhà treo đầy thịt khô, đủ ăn tới tận mùa xuân năm sau.

Lưu Trạm và nhóm Tào Tráng bàn nhau, quyết định mang lợn rừng xuống núi bán kiếm tiền.

Nhà Tào Tráng có xe bò, một xe kéo được hai con to hai con nhỏ, tổng cộng bốn con hoàn chỉnh, trước khi lên đường, Lưu Trạm rẽ xe ngang qua nhà mình, nhìn thử vào bên trong.

Lúc này trời mới tờ mờ sáng, Tống Phượng Lâm đã dậy, đang rửa mặt chải đầu ở bệ cửa sổ.

Thời gian trước Tống Phượng Lâm đi theo Lưu Trạm dậy sớm tập thể dục hoặc lên núi săn thú thành thói quen, bây giờ Lưu Học Uyên không cho Tống Phượng Lâm đi theo Lưu Trạm nữa nhưng Tống Phượng Lâm vẫn dậy sớm đọc sách.

"Bọn ta chuẩn bị xuống núi, đệ có muốn đi cùng không?" Lưu Trạm cầm một cọng rơm trong tay, dựa vào khung cửa sổ hỏi.

Tống Phượng Lâm ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú ướt đẫm. Lưu Trạm nhìn mà đáy lòng nhộn nhạo, Tống Phượng Lâm dùng ánh mắt hỏi hắn xuống núi làm gì.

Lưu Trạm vội nói: "Hôm qua săn được bốn con lợn rừng, thịt khô trong nhà vẫn còn, ăn chưa hết nên bọn ta định mang lợn xuống núi bán, nhà Đại Tráng có xe bò nên không cần đi bộ, bọn ta bán đệ đứng bên cạnh xem là được, bán xong rồi rẽ sang Lâm Ký ăn một bữa."

Tuy rằng Lưu Học Uyên không cho Tống Phượng Lâm đi theo Lưu Trạm nhưng cũng chưa đến mức cấm, mỗi ngày ở nhà đúng là rất nhàm chán, Tống Phượng Lâm không nghĩ nhiều, gật đầu đáp ứng.

Bốn con lợn được rửa ráy sạch sẽ đặt lên xe bò, Lưu Trạm dùng rơm rạ lót một chỗ ở đầu xe cho Tống Phượng Lâm ngồi, Tào Tráng đánh xe, Lưu Trạm ngồi cạnh Tống Phượng Lâm, Tào Minh, Lý Tiểu Liên, Văn Thanh Sơn, Trương Tiểu Mãn bốn người ngồi ở cuối xe giữ lợn.

Hôm nay đúng ngày họp chợ, con đường lát đá của huyện Võ Nguyên người đi qua đi lại đông đúc, sáu thiếu niên mang theo bốn con lợn rừng xuống núi bán đã thu hút được không ít ánh nhìn.

Tuy thịt lợn rừng ở huyện thành cũng không đến mức thuộc hàng quý hiếm nhưng bán nguyên con thì không nhiều lắm, huống chi còn tận bốn con.

Lưu Trạm tính cả rồi, hắn mang bốn con nguyên vẹn xuống núi rồi mới mổ bụng xẻ thịt, trong mắt người mua chính là thịt lợn tươi mới bắt được, muốn mua chỗ nào cắt chỗ đó, không lo chẳng có mống nào mua.

Lưu Trạm bày tư thế, đứng bên đường chống nạnh rao hàng.

"Các vị hương thân phụ lão, đây là lợn rừng của thợ săn dạn dày kinh nghiệm trên núi chúng tôi săn được, con lớn khoảng tầm bảy tám tháng, thịt đảm bảo tươi ngon, thơm hơn thịt heo nhà nuôi, giá bán chỉ hai mươi lăm văn tiền một cân, muốn mua thì mau mau xếp hàng, hôm nay ở huyện thành các vị không tìm được tiệm nào bán thịt lợn ngon như thế này nữa đâu!"

Thịt heo nhà bình thường bán hai mươi văn tiền một cân, đây là thịt lợn rừng, ít thấy hơn nên đắt hơn năm văn tiền, rất nhiều người chấp nhận mức giá này.

Lưu Trạm đứng giữa chủ trì đại cục.

"Vị đại nương này, cô mua phần thịt lưng đúng không? Tiểu Liên, một cân thịt lưng!"

"Cô nói gì? Thế này mà còn không tươi á? Cô nhìn màu sắc này đi, lợn rừng hung hãn thế nào cô cũng biết, cháu đâu thể kéo nguyên một con vẫn còn sống xuống núi được?"

"Được rồi, vị thúc thúc này lấy ba cân thịt ba chỉ!"

Tào Tráng phụ trách mổ bụng, Lý Tiểu Liên và Tào Minh phụ trách xẻ thịt, Trương Tiểu Mãn phụ trách cân và đóng gói, Văn Thanh Sơn phụ trách thu tiền, một mình Lưu Trạm vừa rao hàng vừa trả giá vừa khẩu chiến với quần hùng.

Tống Phượng Lâm đứng bên cạnh xem, há hốc miệng vì kinh ngạc. Y là con vợ cả nhà quan, cuộc sống trước giờ đề cao sự nhã nhặn trang trọng, mười lăm tuổi nhưng chưa từng được tiếp xúc với khói lửa dầu muối dưới bếp, càng đừng nói tiếp xúc với sinh hoạt của dân chúng ở tầng chót nhất trong xã hội.

"Nhường đường! Nhường đường! Ta muốn lấy hết nguyên một con lợn nhỏ này." Người mới đến là ông chủ của khách điếm lớn nhất huyện Võ Nguyên – Duyệt Lai Lâu – ông chủ Phương.

Lưu Trạm đang hỗ trợ thu tiền, nhiều việc quá không lo được hết, nghe nói có người muốn mua nguyên con, Lưu Trạm lập tức nhét tiền vào tay Tống Phượng Lâm, vội vàng sang hỗ trợ Trương Tiểu Mãn cân lợn. Lưu Trạm làm chủ bỏ đi phần số lẻ, tính tròn tám mươi cân, bán được hai ngàn văn tiền.

Ông chủ Phương hài lòng thanh toán hai lượng bạc, sau đó bảo tiểu nhị khiêng lợn trở về.

Có ông chủ Phương đứng ra mua nguyên một con, càng nhiều người qua đường xung quanh tò mò tụ lại, cũng muốn mua một hai cân về nếm thử thịt lợn rừng tươi.

"Cháu nói thật, lợn này hoàn toàn là mới săn được, mang về hầm hoặc xào đều ngon, bảo đảm không tanh không hôi."

"Lần trước cô ăn bị tanh á? Vậy nhất định là lợn già rồi, không tin cô cứ mua nửa cân lợn này về ăn thử, nửa cân mất bao nhiêu tiền đâu chứ? Cháu không thèm lừa cô ít tiền đó."

Lưu Trạm tiếp tục khua môi múa mép đẩy mạnh tiêu thụ.

Năm thiếu niên còn lại xẻ lợn cân thịt bận tối tăm mặt mũi, không biết từ khi nào toàn bộ tiền đều giao cho Tống Phượng Lâm, Lưu Trạm và Văn Thanh Sơn thu tiền xong đều đưa hết cho Tống Phượng Lâm.

Chưa tới trưa bốn con lợn đã được bán sạch sẽ, tổng cộng kiếm được chín ngàn hai trăm văn tiền, chia làm bảy phần, theo quy củ ngày thường, Lưu Trạm lấy hai phần, còn lại mỗi người một phần.

Tống Phượng Lâm cũng được chia một ngàn văn tiền, vốn định từ chối đưa lại cho Lưu Trạm thì nghe hắn nói: "Đệ phụ trách quản lý tiền bạc sổ sách, lần khác đi bán chúng ta lại đi cùng nhau."

Tào Tráng kiếm được một ngàn văn tiền trong một buổi sáng, vui đến mức đi đường cũng nhảy chân sáo.

"Được mấy đồng đâu chứ?" Lưu Trạm nhíu mày nhìn thằng nhỏ không có tiền đồ kia.

Trương Tiểu Mãn cười hớn hở nói: "Lão đại, thịt lợn rừng dễ bán thật, sau này chúng ta thường xuyên xuống núi bán đi!"

"Thường xuyên bán thì sẽ không dễ bán nữa, hôm nay mọi người mua nhiều vì thịt tươi hiếm có, thỉnh thoảng bán còn được, lần sau các đệ tự đi đi, ta không tham gia nữa." Lưu Trạm lấy vải bọc tiền lại rồi nhét vào vạt áo, càng nhiều người tiền càng bị chia nhỏ, hắn không ham hố chút tiền này.

Lưu Trạm nói hoàn toàn là có ý tốt nhưng bọn Tào Tráng vừa nghe xong lập tức héo rũ.

Thịt lợn rừng bán nhanh hết như vậy một phần cũng là nhờ cái miệng biết ăn nói của Lưu Trạm, nhiều người không định mua nhưng cũng bị hắn thuyết phục, mua nửa cân về ăn thử thịt lợn tươi.

Lưu Trạm nhìn dáng vẻ cả đám nhụt chí khi biết lần sau hắn không đi nữa, tức giận đá mỗi đứa một cái: "Thật vô dụng! Ta nhiều lắm chỉ đi cùng các đệ hai lần nữa thôi, sau này phải tự dựa vào bản lĩnh của mình."

Văn Thanh Sơn cười he he nói: "Thủ lĩnh, bọn đệ đi theo huynh thành quen rồi, không có huynh ở đây bọn đệ không làm được gì cả."

Lưu Trạm kéo Tống Phượng Lâm lên xe bò, "Đi, tới Lâm Ký, hôm nay ông đây mời khách, muốn ăn cái gì gọi cái đó."

Ở trong góc của Lâm Ký, bảy thiếu niên ngồi vây lại thành một bàn tròn ăn uống. Một tô thịt kho to, mỗi người thêm một bát mì và mấy cái bánh, tuổi mười lăm mười sáu là khoảng thời gian có thể càn quét mọi thứ, chủ quán cực kỳ vui mừng, còn khuyến mãi cho bọn họ một đĩa thịt xào.

Đối diện Lâm Ký chính là huyện nha, hôm nay lại có xe chở tù đưa phạm nhân lưu đày tới, Tống Phượng Lâm vô thức nhìn theo, trong đầu đủ loại hồi ức xẹt qua.

"Nhìn gì thế?" Lưu Trạm giữ cằm Tống Phượng Lâm, quay mặt đối phương trở về, "Chuyện đã qua rồi đừng nghĩ nữa, mau ăn đi, mì để lâu trương hết."

Tống Phượng Lâm không nói gì, chỉ cúi đầu ngoan ngoãn ăn tiếp bát mì.

Phía đối diện, Tào Tráng và Tào Minh đang tranh nhau miếng thịt kho cuối cùng trên đĩa, Lưu Trạm mặc kệ bọn chúng ồn ào, quay sang hỏi Tống Phượng Lâm: "Có mấy cây táo ở sau núi chín rồi, ngày mai bọn ta đi hái táo, đệ muốn đi cùng không?"

"Có." Tống Phượng Lâm lập tức gật đầu đồng ý.

Lưu Trạm lại hỏi: "Có gì muốn mua không?"

"Tiết kiệm bạc đi, trong nhà cần chi tiêu nhiều." Tống Phượng Lâm lắc đầu, đáp.

Lưu Trạm nói: "Phần của đệ đệ cứ giữ, phần của ta nộp lên cho mẹ ta là được."

Tống Phượng Lâm lắc đầu, thái độ rất rõ ràng là sẽ không giữ bạc riêng, Lưu Trạm không nói gì nữa, ánh mắt dừng ở búi tóc của Tống Phượng Lâm.

Tống Phượng Lâm dùng một sợi dây vải thô buộc tóc, mấy ngày trước Triệu thị mua thêm vải về, cùng với các phu nhân may thêm mấy bộ đồ mới cho mùa đông, không bao lâu nữa Tống Phượng Lâm cũng sẽ có đồ mới mặc, không phải mặc lại đồ cũ nữa.

Cả đám ăn uống no nê leo lên xe về nhà, xe bò đi chậm rì rì, Tào Minh và Trương Tiểu Mãn nghêu ngao mấy câu hát dân gian không tên, hóa thân thành chim sơn ca trên núi, không ít lá vàng rụng xuống đường đất, báo hiệu sắp tới mùa đông.

Giờ Ngọ ngày hôm sau, bảy thiếu niên lại tụ tập, mỗi người cõng một cái sọt lên núi.

Phần sườn núi này đất đai cằn cỗi, toàn đá vụn nên không thể làm ruộng bậc thang. Ở nơi cây cối thưa thớt, cỏ dại mọc đầy ít có người biết này, vào sâu bên trong một chút lại có không ít táo rừng.

Cuối thu đầu đông là mùa táo chín, từng quả táo đỏ thẫm treo dày đặc trên cành, chỉ cần dùng gậy gõ gõ mấy cái là táo rụng đầy đất.

Lưu Trạm hái được hai quả rất to, đưa một quả cho Tống Phượng Lâm, một quả ném vào miệng mình, nói: "Thử xem ngon không."

Tống Phượng Lâm dùng tay áo lau qua, cắn thử một miếng, vị ngọt lập tức ngập tràn khoang miệng.

Lưu Trạm nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Tống Phượng Lâm, cười ha ha không ngừng, "Không ngờ đúng không? Đây là bí mật của bọn ta đó."

Văn Thanh Sơn vừa ăn vừa nhặt vừa nói: "Năm ngoái nhặt được hai sọt đầy, mẹ đệ bán một nửa, còn một nửa phơi khô tích trữ, thỉnh thoảng mới lấy một quả ra ăn, còn phải ăn lén lút, sợ bị người khác nhìn thấy."

Trương Tiểu Mãn nhét đầy táo trong miệng, "Cha đệ đi hỏi rồi, y quán của Lý đại phu mua năm mươi văn tiền một cân táo này đó, rất đắt."

Cây ăn quả ở núi Tề Vân không nhiều, mấy loại quả dại chua lòm không đáng bao nhiêu tiền, còn giống táo này vừa ăn được cũng vừa làm thuốc được, đương nhiên giá bán rất cao.

Đất đai trên núi Tề Vân đa số được khai khẩn làm ruộng, trồng lương thực đủ bận bịu rồi nên ít ai nghĩ đến chuyện trồng cây ăn quả, cũng nhờ Lưu Trạm sau khi phát hiện ra mấy cây táo này, âm thầm chăm sóc thêm mới thu hoạch được nhiều như vậy.

Táo và lá khô rụng lẫn lộn với nhau, Lý Tiểu Liên và Tào Minh phụ trách gạt bớt lá đi, những người khác nhặt táo, Lưu Trạm ngồi bệt hẳn xuống đất.

Ban đầu Tống Phượng Lâm còn rụt rè ngồi xổm, sau đó mỏi chân quá nên cũng ngồi hẳn xuống luôn.

"Ngồi bệt thực ra cũng chẳng khác gì đúng không?" Lưu Trạm cười hỏi.

Tống Phượng Lâm không trả lời, động tác nhặt táo nhanh nhẹn, ánh mắt lóe lên ý cười nhàn nhạt.

Rừng táo này ai cũng có công chăm sóc, thu hoạch mỗi năm chia đều cho các nhà, hái liên tục trong hai ngày, mỗi nhà được hai sọt đầy.

Nhà họ Lưu vẫn giống các năm trước, bán một nửa giữ lại một nửa bồi bổ sức khỏe cho các thành viên trong nhà, hai ngày sau cha của Tào Tráng lấy xe bò chở táo, các nhà cùng nhau mang xuống núi bán cho y quán của Lý đại phu.

Bán táo là chuyện của người lớn, Lưu Trạm không tham gia, tranh thủ trước khi núi Tề Vân có tuyết rơi, Lưu Trạm dẫn nhóm thiếu niên lên núi tỉa cành bón phân cho mấy cây táo.

Đời trước Lưu Trạm lớn lên ở nông thôn, ông bà nội có mười mấy mẫu cây ăn quả, hắn cũng theo ông bà chăm sóc cho vườn cây này.

Bọn họ tỉa cành sửa cây, Tống Phượng Lâm tìm một chỗ râm mát ngồi đọc sách, y cũng muốn hỗ trợ nhưng Lưu Trạm nói đây là kỹ thuật khó, không thể dạy xong trong chốc lát nên đành từ bỏ.

Thực ra chỉ là lấy cớ thôi, trước nay Lưu Trạm đều không muốn Tống Phượng Lâm làm những việc nặng nhọc.

Chiều hoàng hôn phủ xuống sườn núi, nhóm Tào Tráng ồn ào đi trước, Lưu Trạm và Tống Phượng Lâm đi sau cùng.

Bỗng nhiên Lưu Trạm giữ tay Tống Phượng Lâm, ý bảo dừng lại chờ một chút, chẳng mấy chốc nhóm thiếu niên kia đi đã trước một khoảng khá xa.

"Cho đệ này." Lưu Trạm móc từ trong ngực áo ra một sợi dây buộc tóc mới tinh.

Tống Phượng Lâm kinh ngạc.

Lưu Trạm nói: "Lần trước đi bán lợn rừng, tiện đường nhìn thấy nên mua luôn, lẽ ra nên cho đệ một bộ đồ mới từ sớm nhưng trước vụ thu hoạch trong nhà không dư tiền nên mới kéo dài tới hiện tại, mẹ ta và các thím đang may rồi, mấy ngày nữa là xong thôi."

Trước đó chữa bệnh cho Tống Nghi Quân tốn mất mấy lượng bạc, không chỉ tiêu hết vốn riêng của nhà họ Lưu mà còn thâm vào chi phí của thư viện Vân Trung, những chuyện này Tống Phượng Lâm đều biết.

Lần này nhà họ Lưu mua vải mới may quần áo cũng không phải loại tốt nhất, mà cái dây buộc tóc này của Lưu Trạm chất lượng rất tốt, hẳn là đã tốn rất nhiều tiền.

"Ngươi... không cần phải như vậy..." Tống Phượng Lâm cảm thấy như có gì đó nghẹn lại ở cổ họng.

Có lẽ là do xuất thân từ thế gia hàng đầu, từ nhỏ đã cậy tài khinh người, lãnh đạm với tình cảm, mặc dù từ trời cao ngã xuống cũng không thể thay đổi sự kiêu ngạo được nuôi dưỡng từ trong xương cốt, Tống Phượng Lâm thực sự cảm thấy Lưu Trạm không cần phải làm thế.

Tống Phượng Lâm cũng không ham muốn tìm thêm thứ gì đó tô điểm cho trái tim lạnh lẽo của mình, quan hệ giữa người quân tử với nhau nhạt như nước là chuyện thường tình.

Lưu Trạm bật cười, tỏa ra anh khí, cũng là sự tự tin của hắn, "Cuộc sống về sau sẽ càng ngày càng tốt hơn, tin tưởng ta."

Lưu Trạm đặt sợi dây buộc tóc vào lòng bàn tay Tống Phượng Lâm, "Ta sẽ không để người ta thích phải sống khổ cực."

Cái, cái gì!? Tống Phượng Lâm ngẩn người.

Lưu Trạm từ chối giải thích, nói sang chuyện khác: "Đi thôi, sáng nay ta thấy mẹ ta lấy thịt khô xuống, cách xa vậy mà đã ngửi thấy mùi thơm rồi."

Đôi mắt phượng xinh đẹp của Tống Phượng Lâm ngập tràn bối rối nhưng nhìn Lưu Trạm tỏ ra thản nhiên như không có gì, Tống Phượng Lâm lại cảm thấy hình như mình đang lo lắng nhiều rồi.

Con cháu thế gia với nhau cũng thường dùng đồ vật gửi gắm tình cảm, chỉ cần cảm thấy hợp nhau là có thể trở thành huynh đệ tri kỷ.

Ở triều đại trước, thú vui nam phong bị cấm trên toàn bộ vùng Trung Nguyên nhưng tới thời Đại Sở thì nam phong đã trở nên khá phổ biến, trong nhà cưới vợ bên ngoài có thêm vài vị huynh đệ tri kỷ không phải là chuyện hiếm.

Con cháu thế gia ít nhiều còn lén lút, nhưng bá tánh thường dân thì trực tiếp hơn, chỉ cần nhìn nhau vừa mắt kéo vào bụi cây là xong việc.

Nhóm thiếu niên trong thôn cũng thường tụ tập tám chuyện hóng hớt, đặc biệt là về những chủ đề người lớn, thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi cũng đang ở thời điểm khai trai, nói với nhau càng không kiêng kỵ gì.

Cũng chỉ khi nào có mặt Tống Phượng Lâm nhóm thiếu niên mới không dám nhắc tới nửa câu.

Lưu Trạm không biết sao? Lưu Trạm không nóng ruột sao? Sao có thể chứ!? Nhưng hắn hiểu nóng vội sẽ không ăn được đồ ngon, phải từ từ ủ mưu mới là thượng sách.

Về đến nhà, ở nhà chính đã bày hai mâm đồ ăn phong phú, Triệu thị giục hai người chuẩn bị ăn cơm, mùi thịt hầm thơm mê mẩn, cả hai vội vàng về phòng tắm rửa, tẩy hết bùn đất trên người.

Sắp tới lúc núi Tề Vân đổ trận tuyết đầu tiên, thư viện Vân Trung nghỉ học, nhà họ Lưu vội vàng làm công việc tích trữ cho mùa đông.

Trước khi đông tới không có ngày nào Lưu Trạm nhàn rỗi. Đốn củi, sửa lại cửa sổ, thu hoạch đợt củ cải trắng cuối cùng trong đất, cho đến khi trên các hành lang chất đầy củi gỗ, trong nhà kho chất đầy đồ ăn, sân nhà họ Lưu mới trở về yên tĩnh.

Cuối cùng cũng có thời gian rảnh rỗi, Lưu Trạm gấp gáp muốn đi tìm Tống Phượng Lâm nhưng bước chân vừa thò ra đã thu lại.

Mấy ngày nay hắn bận bịu, lười tắm rửa gội đầu kỹ càng, nghĩ đến Tống Phượng Lâm, hắn vội vàng lăn xuống bếp nấu nước chuẩn bị đi tắm.

Qua một năm sống chung, Lưu Trạm biết Tống Phượng Lâm cực kỳ thích sạch sẽ, muốn tới gần đối phương nhất thiết phải sạch sẽ, nếu trên người có mùi lạ sẽ rất khó bước vào phòng của y.

Nhà họ Lưu sau khi cuộc sống tốt lên đã xây thêm ở bên cạnh nhà bếp một gian nhà tắm, bên trong đặt một cái thùng gỗ to, Lưu Trạm đun đầy một thùng nước ấm, tắm kỹ một lượt từ trên xuống dưới, tóc cũng dùng bồ kết gội hai lần.

Lúc Lưu Trạm bước từ nhà tắm ra đụng phải Triệu thị, Triệu thị thấy người hắn còn ướt, vội vàng giữ hắn lại ngồi bên cạnh bếp lò sưởi ấm.

Đợi đến lúc Lưu Trạm sửa soạn xong xuôi thì đã qua giờ Ngọ.

Mùa đông ở núi Tề Vân nước kết thành băng, thời điểm đầu mùa hôm nay đổ tuyết nhỏ ngày mai đổ tuyết lớn, trên mái hiên toàn là băng tuyết, mặc nhiều quần áo mấy cũng không chịu được, chỉ có chui vào chăn bông nằm trên giường đất đốt lò sưởi mới sống sót qua được mùa đông.

Tống Phượng Lâm đang ngồi trên giường đọc sách, trong người khó chịu, một cơn gió to vừa thổi qua, chui qua khe cửa sổ vào phòng, y có cảm giác mình đang bị cảm lạnh nhưng lại có vẻ không giống.

Khi Lưu Trạm tới, sắc mặt Tống Phượng Lâm vô cùng uể oải.

"Đệ làm sao vậy? Khó chịu ở đâu à?" Lưu Trạm muốn sờ trán Tống Phượng Lâm nhưng bị y tránh đi.

"Không sao, từ nhỏ ta đã hay sợ lạnh." Tống Phượng Lâm đáp.

Bởi vì bình thường Tống Phượng Lâm cũng khó gần gũi nên Lưu Trạm quen rồi, hắn không đi mà leo lên giường đất.

"Giường có đủ ấm không?" Lưu Trạm sờ thử, nhiệt độ này hoàn toàn không có vấn đề, xem ra thật sự là Tống Phượng Lâm sợ lạnh.

"Nóng đến mức ta sắp bị thiêu chín rồi." Tống Phượng Lâm hơi mỉm cười.

Lưu Trạm nghiêm túc nói: "Phải đốt to thế này mới đủ, qua thêm một thời gian nữa tuyết còn rơi dày tới tận thắt lưng."

Tống Phượng Lâm bị dọa sợ.

Lưu Trạm cười nói: "Nếu không thì sao phải ở trong nhà cả mùa đông chứ?"

Nửa tháng nữa trôi qua, núi Tề Vân bắt đầu nghênh đón những trận tuyết lớn, mỗi ngày ba anh em nhà họ Lưu và Lưu Trạm phải dậy quét tuyết.

Chỉ một ngày không dọn mà tuyết đã làm sập một đoạn mái hành lang, tuyết trên nóc nhà cũng phải dọn mấy ngày một lần, nếu không sợ là mái nhà cũng không chịu được.

Mặc dù đang là mùa đông nhưng Lưu Trạm cũng không muốn nằm nhác trong phòng, mấy ngày nay Lưu Học Dật nói mình bị cảm lạnh, Lưu Học Lễ lười ra khỏi giường, Lưu Học Uyên leo lên mái nhà dọn tuyết, một mình Lưu Trạm phụ trách quét hành lang.

Núi Tề Vân được mệnh danh là nơi rét nhất phía bắc không phải là điều vô lý. Gió bắc cứ như lưỡi dao xẹt qua da thịt, Tống Phượng Lâm bước ra khỏi phòng, nhìn thấy xung quanh toàn tuyết là tuyết, hoảng hồn sững người mất một lúc.

"Trời đang lạnh đệ ra đây làm gì?" Lưu Trạm bất ngờ, nhìn sắc mặt Tống Phượng Lâm còn trắng hơn mấy ngày trước, "Sao trông khí sắc của đệ kém thế?"

Tống Phượng Lâm lấy lại bình tĩnh, kiếm cây chổi đi quét tuyết, đáp: "Không sao."

Trong mắt Lưu Trạm, Tống Phượng Lâm lúc này chính là một con mèo tự cao tự đại hếch cằm lên trời, nếu hắn đụng vào nhất định "mèo" sẽ xù lông, đồng thời Lưu Trạm cũng dám chắc Tống Phượng Lâm đang giấu giếm điều gì đó.

Lưu Trạm nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của Tống Phượng Lâm, nói: "Động tác quét tuyết của đệ không đúng."

Tay Tống Phượng Lâm khựng lại.

"Ta dạy cho đệ." Lưu Trạm dựng chổi của mình qua một bên, đi sang nắm lấy tay Tống Phượng Lâm, nhiệt độ nóng đến mức khiến hắn giật mình.

Tống Phượng Lâm muốn rút tay ra nhưng Lưu Trạm không cho, y tức giận trừng mắt với Lưu Trạm: "Bỏ ra!"

Giỏi lắm, còn biết trừng người.

Lưu Trạm cướp cây chổi của Tống Phượng Lâm, không nói hai lời túm người về phòng, đóng cửa sầm một phát, một tay Lưu Trạm ấn người ngồi xuống giường, một tay kiểm tra nhiệt độ trên trán Tống Phượng Lâm.

"Đệ không muốn sống nữa à!?"

Tống Phượng Lâm tránh mặt đi, không nói lời nào.

Lưu Trạm tức giận nói: "Ta dẫn đệ tới nhà đại phu!"

"Không cần." Tống Phượng Lâm lúng túng.

"Không tới nhà đại phu kiểm tra, sốt cao thế này bao giờ mới bớt?" Lưu Trạm vô thức cao giọng.

Hắn đã sớm nhìn ra trạng thái của Tống Phượng Lâm không đúng, nhưng mà Tống Phượng Lâm cứ liên tục tránh né nên hắn không có cơ hội lại gần.

Tống Phượng Lâm ảo não, "Ta đã khá hơn nhiều rồi."

Lưu Trạm lười cãi nhau với y, "Hôm nay vừa lúc có thể xuống núi, để ta đưa đệ đi!"

Nói xong Lưu Trạm ra khỏi phòng đi tìm Lưu Học Uyên, nhất thời kinh động cả nhà từ trên xuống dưới, có lẽ bệnh tình đã bị bại lộ nên Tống Phượng Lâm không gắng gượng nữa, Lưu Trạm vừa đi y đã rơi vào trạng thái mơ hồ, nghiêm trọng hơn chút nữa sợ là sẽ bị sốc.

"Phải làm gì bây giờ?!" Tống Nghi Quân lo lắng.

Người nhà họ Lưu cũng bị dọa sợ, chưa ai quên năm đó con trưởng của Lưu Học Dật đã qua đời như thế nào.

"Để ta đi mời Trương đại phu." Lưu Học Uyên nói.

Lúc này Lưu Trạm dẫn theo hai anh em Tào Tráng Tào Minh quay trở lại, ba thiếu niên trên người đầy tuyết.

Lưu Trạm nói: "Mấy phương thuốc dân gian đó của Trương đại phu chữa bệnh nhỏ còn được, sốt cao nghiêm trọng như thế này không trị được đâu, để con cõng Phượng Lâm xuống núi tìm Lý đại phu, có Tào Tráng và Tào Minh đi cùng con rồi, mọi người đừng lo lắng."

"Tuyết lớn thế này thì xuống núi thế nào được?!" Lưu Học Uyên trừng mắt.

"Bọn con đi săn mùa đông cũng lên núi như thế này mà, vậy thì sao không thể xuống núi chứ?" Lưu Trạm không muốn dài dòng thêm, hắn nâng Tống Phượng Lâm dậy, bảo Tào Tráng Tào Minh đỡ y lên lưng mình, sau đó dùng một sợi dây buộc cố định cả hai lại với nhau, tránh để người trên lưng bị ngã.

"Để cha đi theo mấy đứa một đoạn." Lưu Học Uyên sốt ruột nói.

"Cha, ban nãy cha của Đại Tráng cũng muốn đi, con từ chối rồi, bọn con làm được, cha đừng lo lắng." Lưu Trạm kéo chăn bông phủ thêm lên người Tống Phượng Lâm, bọc kín mít.

Tào Tráng nói: "Viện trưởng yên tâm, bọn cháu có kinh nghiệm, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

Tào Minh bổ sung: "Năm ngoái tuyết lớn hơn năm nay mà bọn cháu vẫn lên núi bắt được lợn rừng, đường hôm nay không hề khó đi."

Ba người đều mặc áo da dê dày giữ ấm, không lo bị lạnh, điều duy nhất cần lo chỉ là đường sá tiềm tàng nhiều nguy hiểm, tuyết lớn phong kín núi không phải chuyện đùa.

Ra đến cửa thì Triệu thị dúi thêm cho Lưu Trạm ba lượng bạc, Lưu Trạm cầm tay Triệu thị, nói: "Mẹ đừng lo, hôm nay chưa chắc con về ngay được, mai nhất định sẽ về."

Dứt lời, Lưu Trạm và anh em nhà họ Tào đạp tuyết rời đi.

Tuyết trên đường chưa ngập đến đùi, ra khỏi thôn mới càng khó đi, tuyết lớn phủ kín mất đường, chỉ có thể dựa vào ký ức phân biệt đâu là đường đâu là ruộng, để an toàn hơn, Tào Tráng còn cầm một cây gậy dò đường, tránh dẫm nhầm rồi trượt chân ngã.

Tống Phượng Lâm biết xung quanh đang xảy ra chuyện gì nhưng không mở được mắt, mí mắt nặng tựa ngàn cân, y gối đầu lên vai Lưu Trạm, nghe tiếng thở nặng nề bên tai, cảm nhận mỗi bước đi cực kỳ cẩn thận của Lưu Trạm.

Bỗng Tào Tráng la lên: "Thủ lĩnh! Con đường phía trước bị tuyết làm ngập một lớp dày rồi!"

Con đường xuống núi ngắn nhất mà bọn họ thường đi đã bị tuyết phủ dày, muốn đi xuyên qua đống tuyết này là chuyện không thể.

Lưu Trạm trầm giọng nói: "Đổi đường! Đi vòng qua thôn Đông Lưu!"

Lưu Trạm nghe hơi thở của Tống Phượng Lâm càng thêm đứt quãng, mặc dù cách một lớp áo nhưng hắn vẫn cảm nhận được nhiệt độ không bình thường của người nằm trên lưng mình, điều này khiến hắn càng nóng lòng hơn.

Tống Phượng Lâm mơ mơ màng màng, hình như nghe thấy Lưu Trạm mắng mình là đồ ngốc, nhưng y thật sự không thể chống đỡ được nữa, rơi vào hôn mê, một lần nữa lấy lại tri giác là nghe được giọng của Lý đại phu.

"Mau cởi bớt áo ra đặt người lên giường đất."

"Mau pha thuốc hạ nhiệt vào nước đút cho bệnh nhân."

"Để cháu." Lưu Trạm nhận thuốc, Tống Phượng Lâm cũng rất phối hợp, uống hết bát thuốc.

Lý đại phu trầm mặt bắt mạch, "Khí lạnh ngấm tận xương, cộng thêm bệnh cũ, nhìn mạch tượng này bệnh ít nhất cũng đã một năm, thật không dễ dàng gì..."

Lưu Trạm khẩn thiết nói: "Cầu xin Lý đại phu cứu mạng!"

Lý đại phu gật đầu, "Lão phu hiểu, chỉ là nếu muốn dứt điểm càng sớm càng tốt để giữ mạng thì phải dùng thuốc rất mạnh, haiz, họa vô đơn chí, nếu dùng thuốc đó thì không thể sinh hoạt phòng the được nữa."

"Tuổi vẫn còn trẻ như vậy, thật đáng tiếc."

Lưu Trạm sững sờ.

Tống Nghi Quân bị thương rất nặng, Tống Phượng Lâm sao có thể không bị gì, chỉ là những lúc cảm thấy trong người không khỏe y gắng gượng che giấu, đến lúc vào mùa đông toàn bộ mới phát tác, không thể giấu được nữa, bị Lưu Trạm nhìn ra.

Lúc này trong đầu óc Lưu Trạm chỉ còn một suy nghĩ duy nhất là giữ mạng, hắn kiên trì cầu xin Lý đại phu giữ mạng cho Tống Phượng Lâm.

Lý đại phu lập tức kê đơn, bảo dược đồng* đi bốc thuốc, lại châm cứu cho Tống Phượng Lâm, trung y bác đại tinh thâm, mấy cái này Lưu Trạm xem không hiểu, chỉ biết sau khi châm cứu xong biểu cảm của Tống Phượng Lâm thả lỏng hơn nhiều, hắn thở phào một hơi nhẹ nhõm.

(*dược đồng: những cậu bé làm việc lặt vặt như bốc thuốc, sắc thuốc, dọn dẹp... trong y quán)

Không lâu sau dược đồng bưng tới một chén thuốc đã sắc xong, Lưu Trạm tự mình đút thuốc cho Tống Phượng Lâm, sau khi Tống Phượng Lâm uống xong bát thuốc đen đặc kia, cả người bắt đầu đổ mồ hôi liên tục, Lưu Trạm hoảng sợ nhìn về phía Lý đại phu.

Lý đại phu rút cây châm cuối cùng ra, bình tĩnh nói: "Đổ mồ hôi được là tốt, hàn độc sẽ phát ra ngoài cùng với cơn sốt."

"Cảm ơn Lý đại phu." Lưu Trạm cũng không dám nghi ngờ, thầm nghĩ nếu cứ sốt thế này rất dễ bị sốc, thời cổ đại không thiếu nước, hắn chỉ có thể đút cho Tống Phượng Lâm uống nhiều nước hơn.

Lý đại phu đứng lên, "Phòng bệnh bình thường kín chỗ nhưng vào đông lại không có ai, mấy đứa ngủ lại đây một đêm đi, để lão phu bảo hạ nhân mang ít thức ăn qua, ngày mai trở về cũng được."

Lưu Trạm chắp tay nói lời cảm tạ.

Lý đại phu cười nói: "Cháu ngoại của lão phu là học sinh của Lưu viện trưởng, không cần khách khí."

Thì ra là thế, bảo sao nhóm bọn họ nhận được đãi ngộ cực tốt, Lưu Trạm liên tục nói lời cảm tạ Lý đại phu.

Lát sau dược đồng bưng tới một khay đồ ăn vẫn còn nóng hổi, ba thiếu niên cũng không khách khí, Lưu Trạm ăn xong lại nhờ dược đồng nấu một chén cháo cho Tống Phượng Lâm.

Sắc trời đã tối đen, sau khi ăn no hai anh em Tào Tráng Tào Minh nằm lăn ra giường đất ngủ, lúc Lưu Trạm quay lại hai người đã ngáy to như sấm rồi.

Lưu Trạm bó tay lắc đầu, hắn ngồi xuống cạnh giường đất nâng đầu Tống Phượng Lâm dậy, dịu dàng dỗ dành: "Nào, uống ít cháo đi, cơ thể đệ đang yếu, không ăn được đồ ăn bình thường."

Tống Phượng Lâm thật sự rất khó chịu, chỉ nuốt được mấy miếng, Lưu Trạm đành đặt bát cháo gần chậu than, chờ ban đêm Tống Phượng Lâm đỡ hơn rồi ăn tiếp.

Lưu Trạm ngồi canh Tống Phượng Lâm, liên tục đút nước và lau mồ hôi cho y, nhìn thấy Tống Phượng Lâm ra mồ hôi thực sự quá nhiều, hắn vội chạy đi tìm dược đồng xin một ít đường đỏ hòa vào nước đút cho y uống.

Có lẽ Lý đại phu đã dặn dò, đêm nay dược đồng cũng thức canh ở phòng bệnh.

Ban đêm yên ắng, Lưu Trạm ngồi cạnh giường ngủ gật, dược đồng giật mình tỉnh giấc, đi kiểm tra nồi thuốc, nói: "Suýt nữa thì quên, chuẩn bị uống thêm một bát thuốc nữa đi."

Thuốc này thực sự quá mạnh, Tống Phượng Lâm uống xong lại càng ra mồ hôi nhiều hơn, Lưu Trạm lo lắng cả một đêm, mãi đến sáng sớm cơn sốt cao của Tống Phượng Lâm cuối cùng cũng có dấu hiệu hạ bớt, lúc này Lưu Trạm mới yên tâm đi ngủ.

Sáng hôm sau tỉnh lại, Tống Phượng Lâm chỉ cảm thấy cơ thể nặng bất động, y mấp máy đôi môi khô khốc, muốn nói gì đó nhưng cổ họng nghẹn ứ.

"Tỉnh rồi à?" Tống Phượng Lâm vừa dậy Lưu Trạm cũng lập tức bừng tỉnh.

"Muốn uống nước không?" Lưu Trạm bưng tới một bát nước ấm, đút từng thìa nhỏ cho Tống Phượng Lâm.

Bỏ bát thuốc qua một bên, quay lại thì thấy Tống Phượng Lâm đang nhìn hắn chằm chằm, đôi mắt phượng mà Lưu Trạm yêu thích đang thâm trầm chất vấn, Lưu Trạm đau lòng khôn xiết, hắn biết Tống Phượng Lâm đang trách hắn tại sao lại cứu sống y.

Lưu Trạm thầm nói: "Cha mẹ vẫn còn trên đời, sao đệ lại có suy nghĩ đó?"

Tống Phượng Lâm mệt mỏi nhắm mắt lại.

Lưu Trạm biết y vẫn đang nghe mình nói: "Có ta ở đây ngày nào thì đệ sẽ không phải vất vả ngày đó, cái gì của ta cũng là của đệ, hiểu chưa?"

Mí mắt Tống Phượng Lâm run rẩy.

"Cháo vẫn còn nóng, ăn một ít nhé?" Lưu Trạm dịu dàng nói.

Tống Phượng Lâm gật đầu bằng một biên độ cực kỳ nhỏ.

Lưu Trạm đút từng thìa cho Tống Phượng Lâm, nói: "Ăn xong chúng ta về nhà, Lý đại phu kê đơn rồi, về nhà đúng hạn uống nốt thuốc là được."

Ba thiếu niên lại một lần nữa chuẩn bị xuất phát, Lưu Trạm khom lưng, bảo Tào Tráng và Tào Minh đỡ Tống Phượng Lâm lên.

Tào Tráng thật thà nói: "Thủ lĩnh, đêm qua huynh không ngủ được nhiều, hay là để đệ cõng cho?"

Lưu Trạm trừng mắt ý bảo đừng nói nhảm nữa, Tào Minh nhanh nhẹn đỡ Tống Phượng Lâm dậy.

Hôm qua Tống Phượng Lâm sốt đến hồ đồ, hôm nay tỉnh táo hơn không ít, lúc này nằm trên lưng Lưu Trạm chỉ cảm thấy xấu hổ, đường núi vừa xa vừa đầy tuyết, Lưu Trạm lại cõng thêm y, khó đi biết chừng nào.

"Hay là để ta..." Tống Phượng Lâm khó xử nói.

Lưu Trạm giả vờ không nghe thấy gì, dùng sợi dây hôm qua buộc hai vòng, sau đó phủ thêm chăn bông lên, bước đi vững vàng cõng Tống Phượng Lâm ra khỏi y quán.

Rất may hôm nay trời khá đẹp, bầu trời trong xanh không một gợn mây.

Nhiều con đường lên núi đã bị tuyết vùi lấp, ba người đi theo đường hôm qua trở về.

Vì đêm qua không có tuyết rơi nên vẫn còn khá nhiều dấu vết, dù vậy ba người vẫn đi rất cẩn thận, đủ hiểu hôm qua lúc xuống núi gian nan cỡ nào.

Tống Phượng Lâm cảm thấy trái tim mình đột nhiên đập rất nhanh, nhất thời run rẩy hoảng sợ.

Lưu Trạm bỗng ngây người, hắn cảm nhận được Tống Phượng Lâm đang dụi mặt vào cổ mình, đây là lần đầu tiên đối phương chủ động đến gần hắn, Lưu Trạm khẽ cong khóe môi, trong lòng cực kỳ vui vẻ, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.