Hổ Béo, người cũng giống tên, to như một núi thịt, là con trai của bách hộ trưởng thôn Đông Lưu, tên đầy đủ là Quách Đông Hổ.
Thôn dân trên núi Tề Vân này không ai không biết thôn bá* của thôn Đông Lưu – Hổ Béo, nghe nói năm 10 tuổi cậu ta đã đánh chết một đứa trẻ trong một trận đánh nhau.
(*thôn bá: bá chủ của thôn)
Đứa nhỏ kia là con nhà lưu dân vô quyền vô thế, cha Hổ Béo bồi thường cho cha mẹ đối phương hai lượng bạc, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, việc này nhanh chóng bị đè xuống.
Sau đó Quách Đông Hổ càng hoành hành ngang ngược, tuổi còn nhỏ nhưng chỉ cần nghe tên đã khiến thôn dân biến sắc.
Lưu Trạm cũng có hiểu biết sơ sơ về đứa trẻ này. Vì thôn Thiên Thương và thôn Đông Lưu cách nhau bởi thôn Thượng Kiều và thôn Hạ Kiều nên ngày thường gần như không có qua lại gì, bởi vậy hắn cũng không để bụng, không ngờ lại có một ngày đối phương tìm tới tận cửa.
Chuyện Quách Đông Hổ dẫn người tới khiêu khích rất nhanh đã truyền tới tai các thiếu niên của thôn Thiên Thương. Lúc Lưu Trạm dẫn đàn em của mình tới, ở bãi đất trống đã đứng sẵn không ít thiếu niên cùng thôn, nhìn thấy Lưu Trạm tới, mọi người tự giác đứng về phía trận doanh của Lưu Trạm.
Từ lúc tới thôn Thiên Thương, mấy năm nay Lưu Trạm duy trì thói quen rèn luyện cơ thể mỗi ngày, một thiếu niên vốn dĩ gầy gò yếu ớt đã cao to lên không ít, Lưu Trạm tự đánh giá mình có lẽ đã được 1m7, qua thêm hai, ba năm nữa cao trên 1m8 không phải là vấn đề.
Hắn rất hài lòng với bản thân mình, nhưng đến lúc giáp mặt với Quách Đông Hổ, Lưu Trạm sâu sắc cảm thấy bên phía đối diện chính là một núi thịt!
Quách Đông Hổ khoanh tay khinh thường nhìn Lưu Trạm: “Mày chính là Lưu Trạm? Là Lưu Trạm giết được lợn rừng? Sao trông như một viên đậu thế? Chuyện giết lợn rừng là nói bừa à? Ha ha ha…”
Người của thôn Đông Lưu được dẫn tới cũng cười phụ họa.
Lưu Trạm lười cãi nhau với bọn nhãi ranh này, “Đánh ba trận thắng hai, thế nào?”
Mục đích chuyến đi này của Quách Đông Hổ chính là khiêu khích chế nhạo, tốt nhất là chọc giận rồi đánh nhau một trận để Lưu Trạm biết uy danh của Hổ Béo không phải giả, không ngờ Lưu Trạm lại là người đưa ra đề nghị trước.
“Đánh thế nào?” Quách Đông Hổ hứng thú hỏi lại.
“Bên mày đứng ra ba người, bên tao ba người, ba trận thắng hai, đánh một chọi một. Mày ít nhiều gì cũng là lão đại một phương, tự mình động thủ, không có đàn em sai bảo mà không thấy xấu hổ à?”
Quách Đông Hổ gây chuyện khắp nơi, từ trước đến nay toàn thích tự mình động thủ, bị Lưu Trạm nói như vậy, cậu ta đột nhiên cảm thấy chuyện lão đại tự mình ra tay đúng là quá mất mặt!
Lão đại là phải sai sử thuộc hạ đi đánh nhau mới đúng, giống như cha hắn dẫn quân ra trận giết địch vậy!
“Được! Nếu bọn mày thua thì phải quỳ xuống dập đầu với tao!” Quách Đông Hổ tràn đầy tự tin.
Lưu Trạm cười lạnh trong lòng. Lúc mới đến hắn đã quan sát đám người mà Quách Đông Hổ dẫn đến, toàn binh tôm tướng cua, anh em nhà họ Tào dễ dàng quật được hết, Lưu Trạm chỉ kiêng kỵ một mình Quách Đông Hổ thôi, nhưng cứ ra đòn phủ đầu để làm giảm uy phong của địch cái đã.
“Thủ lĩnh, đệ lên trước cho!” Chưa cần Lưu Trạm phải mở miệng, Tào Tráng là người đầu tiên xung phong.
Tào Tráng tuy không béo như Quách Đông Hổ nhưng hình thể cũng không nhỏ, hơn nữa thịt trên người chắc như cơ bắp chứ không tràn lan thịt thừa như Quách Đông Hổ.
Nhóm đàn em Quách Đông Hổ mang đến vừa nhìn thấy Tào Đại Tráng bước ra đã hơi luống cuống, yên lặng lùi dần về sau, Quách Đông Hổ tiện tay tóm một đứa đẩy lên trước: “Mày lên đi.”
Thằng nhóc nọ chỉ có thể căng da đầu đối chiến với Tào Tráng, không có gì bất ngờ, đánh chưa được ba đòn thằng nhỏ đã nằm sấp.
Sắc mặt Quách Đông Hổ đương nhiên rất khó coi, lại đẩy ra thêm một người đánh với Tào Tráng, lần này mới một đòn đã nằm lăn rồi, Quách Đông Hổ không cam lòng, đẩy lên hai đứa, đều bị hai anh em nhà họ Tào đánh trở về hết.
“Quách lão đại, dựa theo quy tắc đấu võ mà chúng ta giao ước, mày thua rồi.” Lưu Trạm khoanh tay, cười như không cười.
Khuôn mặt Quách Đông Hổ sưng lên, đỏ bừng, chẳng muốn màng quy tắc đấu võ gì nữa cả, chỉ muốn lập tức xông tới đánh Lưu Trạm.
Lưu Trạm đoán được chuyện này sẽ xảy ra, vừa rồi lúc Tào Minh lên chiến đấu, hắn đã trao đổi ánh mắt với Tào Tráng, lát nữa hai người bọn họ hợp sức nhau đánh Quách Đông Hổ, chỉ có tên ngốc mới đi đánh một chọi một.
Nhất thời hiện trường lâm vào hỗn loạn, toàn bộ đàn em mà Lưu Trạm thu được cùng xúm lại đánh, hai bên đánh đến đất trời mù mịt bụi.
Người Quách Đông Hổ toàn thịt là thịt, dùng tay không đánh vào người nó căn bản không đau không ngứa, Lưu Trạm đành phải thay đổi sách lược, dùng kỹ thuật đấu vật, vật nó ngã lên ngã xuống.
Dân phương bắc tính tình hung hăng, thôn dân ở đây hồi còn trẻ ai mà chẳng từng đánh nhau một lần? Mọi người nhìn quen rồi nên không thèm để ý, nhưng mà trận đánh lần này hơi to, rất nhanh đã có người chạy đi báo tin cho Lưu Học Uyên biết.
“Lưu tiên sinh, thằng nhóc nhà ông lại dẫn người đi đánh nhau kìa, ở chỗ sân phơi lúa bên kia đó.”
Lưu Học Uyên đen mặt từ trong nhà đi ra.
Trận chiến này không kéo dài quá lâu, Lưu Trạm cố tình xuống nước trước để cục diện hai bên rơi vào thế bất phân thắng bại, Quách Đông Hổ chửi bậy mấy câu, nói ngày khác lại đến rồi đùng đùng nổi giận dẫn người rời đi.
Cha của Quách Đông Hổ năm ngoái được gọi tới doanh trại, là bách hộ trưởng có thực quyền duy nhất ở núi Tề Vân, Lưu Trạm không muốn đắc tội với người này.
Lúc Lưu Trạm về đến nhà, Lưu Học Uyên đang ngồi ở ngay trước cửa chờ hắn, nhóm thiếu niên vừa đánh thắng trận đang hào hứng tám chuyện, ngay lập tức im bặt.
Năm tên nhóc bị phạt quỳ quay mặt vào tường, hai tay giơ lên cao.
“Quách Đông Hổ chẳng qua cũng chỉ có thế mà thôi.” Tào Tráng đánh thắng trận, cực kỳ đắc ý.
“Võ công của mày cao hơn nó, nhưng người nó to hơn.” Trương Tiểu Mãn nói.
“Tao ăn nhiều thêm chút nữa cũng sẽ to được như vậy.” Tào Tráng không phục.
Tuy đang bị phạt quỳ nhưng mấy tên nhóc vẫn hưng phấn tán gẫu, hoàn toàn không phát hiện Lưu Học Uyên đi rồi quay lại, kết quả mỗi người bị phạt thêm nửa canh giờ.
Tới khoảng giữa hè, Lý thị lâm bồn, là một bé gái, Lưu Học Dật đặt tên cho con gái là Lam, con gái nhà họ Lưu đời này lấy tên lót là Duyệt, tên đầy đủ là Lưu Duyệt Lam.
Sau khi Lam Nhi được sinh ra, Lưu Học Uyên và Lưu Học Dật đi cùng Lữ Thụ Sinh xuống huyện thành đi thi, đây là học sinh đầu tiên của Lưu Học Uyên tham gia dự thi nên ông cực kỳ coi trọng.
Kì thi ở Đại Sở thường thi hai vòng, một bài thi chính một bài thi phụ, ba ngày sau có kết quả những người đỗ tú tài.
Tú tài của Đại Sở cũng chẳng có thêm đặc quyền giai cấp gì, nếu như là gặp quan không quỳ, miễn thuế thì chỉ có người từ cử nhân trở lên mới được hưởng, nhưng có ít công danh cũng đủ sức ra oai với bá tánh thường dân rồi, với lại thi đỗ tú tài cũng có cơ hội làm quan, mấy chức quan nhỏ hàng cửu phẩm không phải là không thể.
Thiên hạ này từ lúc hình thành đã có truyền thống thừa kế, chức quan cũng vậy, chỉ cần tốn ít tiền là có thể cha truyền con nối, chỉ cần được làm quan thì dù làm chức nhỏ nhất cũng có thể trở thành cường hào, quan niệm này đã ăn sâu vào tiềm thức của bá tánh Đại Sở, bởi vậy mọi người đều rất coi trọng những kì thi như thế này.
Ba ngày sau công bố kết quả thi, Lữ Thụ Sinh đã đậu tú tài!
Việc này đối với làng trên xóm dưới ở Thông Thiên Phong chính là một chấn động không nhỏ. Lữ Thụ Sinh là con trai của một nhà phú hộ vô danh, trong nháy mắt đều được mọi người biết đến.
Cha con Lữ Thủy Kiều kéo theo một xe lễ vật, khua chiêng gõ trống mang đến nhà họ Lưu khấu tạ ân sư, lễ vật ngoại trừ vải vóc lương thực thịt thà ra thì còn có hai mươi lượng bạc, Lưu Học Uyên vốn định uyển chuyển từ chối, nhưng nói thế nào cha con Lữ Thủy Kiều cũng không chịu nhận lại.
Sau khi Lữ Thụ Sinh thi đậu tú tài, thanh danh của Lưu Học Uyên cũng vang xa, gần như cách ngày lại có người nghe danh tới cầu học, ai nhìn thấy Lưu Học Uyên cũng gọi một tiếng tiên sinh, nhìn thấy lão thái thái gọi lão phu nhân, gần như nâng nhà họ Lưu lên tận trời.
Ban đầu Lưu Học Uyên đều uyển chuyển phủ nhận hết, dù sao ông cũng là người mang tội, cảm thấy thẹn với chính mình, không đủ tư cách làm thầy kẻ khác.
Nhưng Lưu Trạm lại có suy nghĩ khác, bây giờ Lưu Học Uyên đã có danh tiếng tốt, mở trường dạy học cũng là một cách kiếm tiền.
Người tới cầu học chủ yếu toàn là dân chúng ở tầng thấp nhất, không sợ sẽ khiến hoàng đế chú ý, chưa kể hoàng đế còn đang phải lo đánh giặc, rảnh đâu mà để ý tới bọn họ?
Bản thân Lưu Học Uyên cũng hoàn toàn không phải là không có mong muốn mở trường, cộng thêm sự tẩy não của Lưu Trạm và lão thái thái, rồi cả nhà xúi giục, cuối cùng Lưu Học Uyên cũng gật đầu đồng ý, lý do lại là bởi vì Lưu Học Dật.
Đừng nhìn Lưu Học Dật bây giờ sa ngã như vậy, thực ra ông ta cũng có công danh tú tài.
Nhà họ Lưu lại bắt đầu bận rộn.
Đầu tiên là bỏ bốn lượng bạc mua thêm một khu đất trống ở gần nhà, bởi vì nhà họ Lưu là quân hộ, gian nhà mà bọn họ đang ở được tính là tài sản công, nhưng nếu tự mình tiêu tiền mua thêm thì là tài sản riêng, về sau mua bán xử trí thế nào tùy ý.
Mua đất xong lại tới xây nhà, xây nhà trên núi không cần tốn quá nhiều tiền mua nguyên vật liệu, chỉ cần cung cấp đủ một ngày ba bữa cơm cho thôn dân là được.
Lưu Học Uyên thiết kế theo hình thức tứ hợp viện, mặt tường dùng bùn đất, mái nhà dùng rơm rạ, tuy đơn sơ nhưng tổng thể vẫn đàng hoàng ra dáng.
tu-hop-vien
Ảnh minh họa tứ hợp viện
Nhà chính là Chân Tri Đường, dành cho những học sinh học để đi thi. Khu nhà phía đông là Bàng Học Đường, mục đích cũng như tên, là nơi dành cho bọn nhỏ học vỡ lòng. Khu nhà phía tây làm dãy phòng kí túc xá, trong mỗi phòng là một cái giường lớn, ở được mười người. Góc bên trái là phòng bếp, góc bên phải là phòng đọc sách chung.
Lưu Học Uyên đặt tên cho thư viện mới mở là Vân Trung, khi bảng hiệu khắc tên được treo lên ở cổng lớn, thôn dân ở nơi thâm sơn cùng cốc này cảm thấy rất có khí thế.
Nhà họ Lưu chọn một ngày hoàng đạo tế bái thiên địa.
Cùng ngày đó, các thôn dân ở thôn Thiên Thương và những thôn gần đó đều tới chúc mừng, đây là thư viện đầu tiên được mở ở núi Tề Vân, đến cả bách hộ trưởng cũng tự mình cầm theo lễ vật tới chúc mừng, thậm chí đến cả Phái huyện lệnh cũng sai người mang lễ vật tới.
Trong ngày này, ba anh em Lưu Học Uyên mặc bộ đồ mới, là kiểu áo màu trắng có viền tay màu đen, trên đầu đội khăn đen, là trang phục dạy học tiêu chuẩn của thầy giáo.
Tuy chỉ là những bộ đồ may bằng chất vải bình thường nhưng khí chất toàn thân của ba người đã thuyết phục được mọi người, trên mặt Lưu Học Uyên cũng đã xuất hiện lại sự tự tin biến mất đã lâu.
Đợt tuyển sinh đầu tiên, thư viện Vân Trung nhận vào 24 người, bởi vì người tới cầu học toàn là bá tánh bình dân nên Lưu Học Uyên cũng không ra yêu cầu quá cao, học phí đưa tiền hay đưa lương thực đều được.
Lưu Học Uyên cũng đặt ra một loạt quy định cho thư viện Vân Trung, những học sinh trong thôn hoặc thôn bên cạnh có thể học ngoại trú, mỗi ngày đúng giờ tới học là được, tự chuẩn bị lương khô.
Học sinh ở lại kí túc xá, thư viện thu mỗi tháng 50 đồng tiền phí giường ngủ và 300 đồng tiền cơm.
Học sinh tự chuẩn bị giấy và bút, học sinh của Bàng Học Đường không cần giấy bút.
So với các thư viện khác trong huyện, phí nhập học của thư viện Vân Trung tương đối thấp, mặc dù đã khai giảng nhưng sau đó vẫn lục tục có không ít nhà phú hộ dẫn con tới cầu học.
Lưu Trạm tính cho thư viện Vân Trung một bản dự toán. Mua đất, xây nhà, làm bàn ghế, mua sách và tài liệu giảng dạy mất tổng cộng 15 lượng bạc, thu vào ở tiền học phí, Bàng Học Đường tuy nhân số nhiều nhưng lượng quà rất thấp, cũng may bên Chân Tri Đường dư ra.
Trong một năm, lượng học phí thu vào trừ đi phí thêm mua giấy bút, dư được khoảng tầm 10 lượng bạc lãi ròng, coi như không tồi.