Ba Năm Rồi Lại Ba Năm

Chương 16




Có lẽ là xuất phát từ nguyên nhân này nên Khâu Hành mới luôn cố gắng hỗ trợ Lâm Dĩ Nhiên, đưa cô bước ra khỏi mọi hoàn cảnh khó khăn, để bây giờ cô vẫn có thể ngồi ở trên xe anh, chẳng bao lâu nữa cô sẽ đến trường học, bắt đầu cuộc sống mới của cô.

Khâu Hành đã ngã khỏi quỹ đạo của mình, không quay về được nữa.

Lâm Dĩ Nhiên gặp anh vào thời điểm mình bất lực nhất. Anh vẫn luôn hỗ trợ Lâm Dĩ Nhiên, đưa cô quay trở về cuộc sống vốn có của mình.

*

Khâu Hành nói những lời này, vô hình trung đã khiến khoảng cách giữa anh và Lâm Dĩ Nhiên lại một lần nữa kéo dài ra. Lâm Dĩ Nhiên nghe ra nghĩa bóng từ trong lời nói của anh, Khâu Hành đang từ chối sự tiếp cận của cô. Bọn họ đều là người đang bị treo lơ lửng trên một sợi dây thừng, Khâu Hành muốn để cho Lâm Dĩ Nhiên bước qua một cuộc đời khác, mà không phải sống một cuộc sống treo mình trên dây thừng giống như anh.

Khâu Hành trông thì lạnh lùng, anh khước từ sự thân mật mơ hồ giữa anh và Lâm Dĩ Nhiên, nhưng đồng thời lại dễ bị mềm lòng. 

Sự lạnh lùng cứng rắn và mềm mại của anh, Lâm Dĩ Nhiên chấp nhận hết tất cả. 

Họ giữ khoảng cách với nhau trong suốt thời gian sau đó, Lâm Dĩ Nhiên lại một lần nữa lễ phép và khách sáo với anh. Cô sẽ nói “Cảm ơn” với Khâu Hành, cũng không biểu hiện ra sự ỷ lại của cô đối với Khâu Hành.

Dựa theo sự phát triển như vậy, qua mấy ngày cuối cùng này, cho đến khi Lâm Dĩ Nhiên đi học, họ sẽ không còn vướng mắc gì với nhau nữa, hơn nữa còn cách nhau càng ngày càng xa.

Mùa hè này cuối cùng rồi sẽ biến thành một phần ký ức, mỗi khi nhớ tới sẽ khiến Lâm Dĩ Nhiên cảm thấy dịu dàng và cảm kích.

Không phải tất cả mọi chuyện đều có thể khống chế được, cảm xúc và tình cảm của con người là thứ khó kiềm chế nhất.

Nỗi đau khổ, sợ hãi và hỗn loạn của Lâm Dĩ Nhiên trong suốt mùa hè này, đối với một cô gái mười chín tuổi mà nói, khoảng thời gian này sâu sắc không thể xóa nhòa. Trong những tháng ngày mà cả đời này không quên được, Khâu Hành vẫn vững vàng ở đây, giống như chiếc xe này của anh, để Lâm Dĩ Nhiên có thể trú ẩn bên trong, trộm đi một chút an toàn.  

Khâu Hành là điểm đến của tất cả những cảm xúc tích cực của cô. Bởi vì Khâu Hành, thậm chí sau này khi Lâm Dĩ Nhiên nhớ tới mấy ngày này, điều đầu tiên cô nghĩ đến không phải là hoàn cảnh tựa như ác mộng của cô, mà là tự do và thoải mái, là tất cả những gì Khâu Hành mang lại cho cô. 

Và Khâu Hành, anh lý trí bình tĩnh, bị cuộc sống giày vò đến mất hết cảm giác.

— Dù sao thì anh vẫn còn rất trẻ.

*

Lâm Dĩ Nhiên lấy móc quần áo của Khâu Hành xếp lại, để ở một bên. Lúc này trời vẫn mưa, quần áo không khô nhanh đến vậy được.

Khâu Hành đã lái xe liên tục mấy tiếng, Lâm Dĩ Nhiên lấy bộ quần áo chưa giặt của Khâu Hành gói lại thành một cuộn vừa đủ, đưa cho anh.

Khâu Hành liếc nhìn, cầm lấy đệm ở sau lưng.

Ngồi lâu lái xe dễ bị đau thắt lưng, Lâm Dĩ Nhiên lấy điện thoại của Khâu Hành đặt mua một cái đệm tựa lưng gửi đến xưởng của anh Lâm, vẫn còn chưa đi lấy.

Lâm Dĩ Nhiên trở lại ghế phụ, nói: “Anh nhớ đi lấy, lần sau phải mang theo.”

Khâu Hành “Ừ” một tiếng.

Lâm Dĩ Nhiên vẫn có thể quay về lần cuối với anh, đi thăm dì Phương lần nữa, rồi sau đó Khâu Hành sẽ thả cô xuống ở một thành phố gần trường học, lần này Lâm Dĩ Nhiên thật sự phải xuống xe.

Kỳ nghỉ của Lâm Dĩ Nhiên sắp kết thúc, giai đoạn trốn chạy này của cô cũng sắp đến đích rồi.

Khâu Hành hắng giọng, mở miệng: “Thẻ học phí của em…”

Lâm Dĩ Nhiên lập tức nói: “Không không, không cần đâu ạ.”

Khâu Hành bị phản ứng của cô chọc cười, nói: “Em không cái gì cơ? Tôi nói gì nào?”

Lâm Dĩ Nhiên nói: “Khâu Hành, anh không cần phải cho em tiền đâu.”

Nụ cười trên mặt Khâu Hành còn chưa tắt, anh nói với cô: “Tôi gửi tiền vào thẻ học phí của em, trừ đi tiền học phí, phần còn lại em giữ đi.”

Lâm Dĩ Nhiên nhíu mày, hỏi: “Hồi nào?”

“Mấy ngày trước.” Khâu Hành nói.

Thẻ học phí và mấy thứ khác cùng giấu ở trong xe, bỏ chung một chỗ với tiền của Khâu Hành.

Lâm Dĩ Nhiên hỏi tiếp: “Anh gửi bao nhiêu?”

Khâu Hành nói mười nghìn tệ.

Lâm Dĩ Nhiên lắc đầu nói: “Em không cần tiền của anh.”

“Trước khi đi học, chứng minh thư và thẻ ngân hàng của em tạm thời đừng dùng.” Khâu Hành nói với cô: “Xuống xe đi thẳng đến trường, cố gắng đừng đi ra ngoài, bình thường đừng ở một mình, nếu muốn đi thì đi với bạn cùng phòng hoặc là bạn học của em.”

Bình thường Khâu Hành nói chuyện với cô, Lâm Dĩ Nhiên nhất định sẽ gật đầu nói “Dạ”, nhưng lần này cô không lên tiếng.

Khâu Hành quay đầu nhìn cô, hỏi cô: “Biết chưa?”

Lâm Dĩ Nhiên mím môi nói: “Biết rồi.”

Từ trước đến giờ Lâm Dĩ Nhiên luôn nghe lời Khâu Hành, nhưng lần này lại thể hiện rõ thái độ bướng bỉnh.

Hai ngày sau, Khâu Hành dừng xe ở trong xưởng để lấy hàng, Lâm Dĩ Nhiên đi ra ngoài một lúc. Buổi tối hôm đó, Khâu Hành phát hiện trong xe có thêm xấp tiền mặt.

Khâu Hành khựng lại, nhướng mày, quay đầu nhìn Lâm Dĩ Nhiên.

Lâm Dĩ Nhiên nghiêng đầu nhìn cửa sổ xe, Khâu Hành chỉ thấy gò má và đường viền hàm của cô.

“Ý gì?” Khâu Hành hỏi.

Lâm Dĩ Nhiên thấp giọng nói: “Em không cần tiền của anh.”

Khâu Hành nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi có nói với em là tạm thời đừng dùng chứng minh thư và thẻ ngân hàng chưa?”

Lúc này anh hơi hung dữ, Lâm Dĩ Nhiên không nhìn anh, nhưng cũng không tranh luận.

Khâu Hành đang tức giận, gò má căng chặt thành một đường viền lạnh lẽo cứng rắn, trong xe rơi vào bầu không khí ngột ngạt. Khâu Hành lái xe đi, không hỏi cô nữa. 

Hai người đều im lặng, một lát sau Lâm Dĩ Nhiên mới nhỏ giọng giải thích với anh: “Tại vì chúng ta sắp đi khỏi đó rồi nên em mới dám đi lấy tiền.”

Khâu Hành không nói gì, cũng không nhìn cô, không biết có nghe thấy hay không.

Lâm Dĩ Nhiên nói tiếp: “Mẹ em có để lại cho em một ít, đủ để em dùng đi học. Em không thể lấy số tiền này trả nợ cho ba em, em không biết ông ấy thiếu nợ bao nhiêu, em sợ lần này em trả thì sẽ còn lần sau nữa. Ông ấy mà biết mẹ em để tiền lại thì sẽ không bỏ đi như vậy đâu.”

Cho dù Khâu Hành không trả lời, Lâm Dĩ Nhiên vẫn nhỏ giọng kiên trì giải thích với anh: “Thậm chí ông ấy còn chưa hỏi gì em mà đã thẳng thừng ném em cho mấy người đòi nợ. Nếu đã thế thì em càng không thể trả nợ thay ông ấy.”

Trước khi mẹ Lâm Dĩ Nhiên đi, bà đã cẩn thận dặn dò Lâm Dĩ Nhiên rất nhiều. Là một người mẹ thật sự không yên lòng về con gái của mình nhưng lại không còn cách nào khác. Một khi đã sắp chết dù có ở lại thêm một ngày cũng sẽ rất gượng ép. Số tiền này là niềm hy vọng và an ủi duy nhất của mẹ lúc hấp hối, ít nhất bà đã để lại cho con gái chút gì đó, để cô có thể bình yên mà trưởng thành.

Lúc đó mẹ nắm tay cô, bảo cô dùng số tiền đó đi học cho giỏi, nếu như muốn xuất ngoại thì chắc sẽ không đủ, phải xin ba thêm một ít nữa.

Lúc đó Lâm Dĩ Nhiên hoàn toàn không nói nên lời, vùi mặt vào lòng mẹ, khóc nhiều đến nỗi đau mắt.

“Em cũng không muốn xài tiền của mẹ, sau này em muốn kiếm thêm chút tiền nữa, rồi dùng nó mua một căn nhà nho nhỏ, đây là cách mà em có thể nghĩ để số tiền kia ở lại với em lâu nhất, khi em ở trong ngôi nhà đó, cũng giống như mẹ đang bảo vệ em vậy.” Lâm Dĩ Nhiên cúi đầu, giọng nói bình tĩnh nhẹ nhàng, tay phải vô thức xoa giữa ngón cái và ngón trỏ bên tay trái.

Khâu Hành nói tiếng “Ừ”. Anh nhìn Lâm Dĩ Nhiên, cuối cùng cũng lên tiếng có lẽ là vì sợ cô khóc.

Nhưng Lâm Dĩ Nhiên không khóc, chỉ là rất lạc lõng, trông rất cô đơn.

“Vậy nên em có tiền rồi, em không cần tiền của anh đâu.” Lâm Dĩ Nhiên ngẩng đầu nhìn Khâu Hành, nói: “Em làm phiền anh nhiều lắm rồi, hai tháng nay em cứ đi theo anh, thật ra cũng đã tiêu tiền của anh rồi mà.”

Khâu Hành đánh gãy lời cô, nói: “Đừng nói với tôi mấy chuyện này.”

“Nếu em còn lấy tiền của anh nữa thì em sẽ trở thành…” Lâm Dĩ Nhiên dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Trở thành người không biết xấu hổ mà cứ dựa dẫm vào anh.” 

Khâu Hành nghe thấy “Không biết xấu hổ” thì lập tức nhíu mày.

“Vậy thì tính là gì đây nhỉ…” Lâm Dĩ Nhiên nghiêm túc nói với Khâu Hành: “Anh giúp em nhiều rồi, ngoại trừ mẹ em, em…”

“Em” như thế nào, cô không nói tiếp nữa. Cô nhìn Khâu Hành mấy giây, tầm mắt mang theo nhiệt độ mềm mại, rồi lại quay người qua, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

*

Xấp tiền vẫn để trong xe, Khâu Hành không đụng vào nó, cũng không nhắc lại chuyện này với Lâm Dĩ Nhiên.

Dường như Khâu Hành vẫn còn hơi tức giận, Lâm Dĩ Nhiên không chắc lắm. Bình thường Khâu Hành cũng không có biểu cảm tươi cười gì, khiến người ta không đoán ra được có phải anh đang khó chịu hay không.

Họ vẫn không nói chuyện nhiều, trong bầu không khí hơi nặng nề này, giữa hai người tồn tại chút gượng gạo và xa cách. 

Nếu như trong suốt quá trình mà họ ở chung với nhau lại kết thúc trong tình trạng như thế này thì thật sự rất đáng tiếc.  

Nhưng kỳ nghỉ kết hợp giữa cuộc trốn chạy đầy hỗn loạn và tự do theo mây đuổi trăng, nhiệt độ mùa hè khi thì nắng gắt khi thì mưa rào này, nhất định sẽ không kết thúc như vậy.

Buồng lái xe tải cũng khá rộng rãi, nhưng so với ruộng đồng rộng lớn và phía chân trời không có điểm cuối thì nó lại rất chật chội.

Nó ầm ầm chạy qua ruộng nương, chạy qua vùng hoang dã, chạy qua đường hầm xuyên núi, chạy qua bờ biển. Vào ban ngày nó mang theo đầy hàng hóa chạy tới phương xa, vào ban đêm lại bao bọc lấy giấc mộng của hai người.

Nó cũ nát nhưng lại an toàn, thô kệch mà lại lãng mạn.

Từng con đường cao tốc giống như mạch máu của Trái Đất, như tĩnh mạch của thế giới. Xe tải rong ruổi ở trên đường tiếp nhận mạch đập của đất trời, nó cổ vũ dây thần kinh của con người, phá tan mọi gông cùm xiềng xích.

Trời đất cho phép mình kích động, bao dung tất cả những bản chất nguyên thủy, bao gồm cả tình yêu và khát vọng.