An An chơi một ngày cũng mệt rồi, Hạ Hề đưa thằng bé đi nghỉ ngơi, trước khi An An đi ngủ đều hôn mỗi người một cái: “Chúc ông cố ngủ ngon, chúc ông nội bà nội ngủ ngon, chúc ông ngoại bà ngoại ngủ ngon.”
Đôi môi mềm mại và giọng nói non nớt, khiến sắc mặt đen xịt của ông cụ tạm thời dịu đi một chút.
Hạ Hề đưa An An về phòng ngủ, tắm cho thằng bé rồi đặt lên giường, rất nhanh An An đã ngủ rồi.
Phó Nam Cẩm sắp xếp phòng cho ba mẹ Hạ, sau đó đi tới phòng ngủ của Hạ Hề.
An An đã ngủ rồi, Hạ Hề nằm nghiêng bên cạnh thằng bé, đèn lớn trong phòng đã tắt, chỉ còn đèn đầu giường là sáng.
Phó Nam Cẩm cúi người hôn lên trán An An, sau đó lấy tay đặt lên trán Hạ Hề một chút.
Cảm nhận được bàn tay ấm áp của anh, Hạ Hề khẽ giật mình.
Phó Nam Cẩm tắt đèn đầu giường, đắp chăn đàng hoàng cho hai người, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Hạ Hề nghe tiếng đóng cửa, mở to mắt, khẽ hừ nhẹ một tiếng.
Không bao lâu sau cửa phòng lại bị người ta mở ra, Hạ Hề vội nhắm mắt giả vờ ngủ, người tới cởi giày lên giường, nằm nghiêng phía bên kia An An.
Hơi thở quen thuộc, khóe miệng Hạ Hề không nhịn được cong lên.
“Buổi sáng em đến bệnh viện à?” Đột nhiên Phó Nam Cẩm hỏi.
Hạ Hề mở to mắt, trong bóng đêm chỉ có thể nhìn thấy chút ánh sáng qua khe hở của bức màn.
Nếu anh đã hỏi thì tất nhiên cũng đã biết.
“Sao anh biết được?”
“Bác sĩ gọi điện cho anh.’’ Phó Nam Cẩm cũng không giấu giếm.
“Chà, anh còn có nội gián trong bệnh viện sao?” Hạ Hề trêu đùa.
Phó Nam Cẩm không trả lời, trong bóng đêm chỉ còn lại hơi thở ổn định của anh.
Một lát sau, Phó Nam Cẩm mới lên tiếng: “Em đã nhớ lại chuyện trước kia à?”
“Vẫn chưa nhớ hết, thỉnh thoảng là vài ký ức linh tinh, nhưng đã nhớ ra rất nhiều, hơn nữa em cảm thấy mấy ngày nay càng nhớ lại nhiều hơn, có thể sắp nhớ được hết.”
“Ừ.’’ Phó Nam Cẩm trả lời.
“Anh…” Hạ Hề dừng một chút, cân nhắc tìm từ, “Lần này là thật sự mất trí nhớ sao?”
Bỗng nhiên tay Phó Nam Cẩm siết chặt, trong bóng đêm con ngươi lập tức phóng lớn, bên tai chỉ nghe thấy hai chữ ‘lần này’ của Hạ Hề, tuy hôm nay bác sĩ chỉ thuận miệng kể lại chuyện Hạ Hề hỏi về anh, trong lòng anh đã có sự chuẩn bị, nhưng trái tim vẫn đập nhanh hơn vài nhịp.
Anh vẫn luôn biết Hạ Hề rất thông minh.
Yết hầu Phó Nam Cẩm chuyển động, hồi lâu mới tìm được giọng nói của mình: “Đúng vậy, giống như em, khi mới bắt đầu chỉ có những ký ức ngắt quãng thôi, nhưng đã nhanh chóng khôi phục.”
“Khôi phục từ khi nào?” Hạ Hề hỏi.
“Cụ thể lúc nào thì không rõ, vì…’’ Giọng nói của Phó Nam Cẩm hơi khó nghe, “Vì lúc trước thật sự cho rằng Giang Nam là… Cho nên anh vẫn luôn không tin vào những đoạn ký ức đó, cứ nghĩ là ký ức bị hỗn loạn, sau đó mới từ từ cảm nhận được ký ức trước kia khôi phục.”
“Ừ.” Thật ra cô cũng không định hỏi kỹ anh, cho nên dùng cách nói nước đôi, tuy Phó Nam Cẩm không nói rõ, nhưng nếu ý nghĩa trong lời nói của Hạ Hề không giống suy nghĩ của anh thì những lời anh nói chỉ là một câu trả lời thông thường, nếu Hạ Hề đã đoán như thế, vậy những lời nói kia của anh chính là gián tiếp khẳng định ‘Giang Nam’ không tồn tại.
Cáo già, đến bây giờ còn chơi trò tâm lý.
Nhưng cũng đã chứng thực suy đoán trong lòng cô.
“Tiểu Hề…” Con ngươi Phó Nam Cẩm co rút, trước khi Phó Văn Đào và Kiều Văn Ngộ đến đây, anh chưa từng có suy nghĩ muốn kể thân thế của mình cho Hạ Hề nghe, vẫn luôn muốn giấu giếm, dùng thân phận Giang Nam sống cả đời, nhưng khi Kiều Văn Ngộ và Phó Văn Đào đến, anh không thể không đối mặt, hơn nữa phải đề phòng nguy cơ Hạ Hề và ba mẹ có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Lúc ấy anh đã nghĩ sẽ thẳng thắn với Hạ Hề, nhưng sau đó anh lại nghĩ nếu có thể âm thầm giải quyết mọi việc, không nên để Hạ Hề biết thì không cần nói cho cô biết, đây là kết quả tốt nhất, nhưng khi gặp tai nạn giao thông, anh đã thật sự mất trí nhớ.
Sau khi mất trí nhớ mọi việc đều vượt ra khỏi dự đoán của anh, tuy thời gian mất trí nhớ không dài lắm, nhưng bởi vì thông tin về Giang Nam do ba mẹ Hạ cung cấp khiến anh nghĩ anh đã thật sự từng mất trí nhớ, cho nên tạo thành sự hỗn loạn trong ký ức của anh. Vì thế khi nhìn thấy những đoạn ký ức xuất hiện trong đầu Phó Nam Cẩm, anh vẫn luôn không thể phân biệt rõ ràng ký ức lúc giả mất trí nhớ và ký ức bây giờ, mãi cho đến khi phần lớn ký ức đã khôi phục.
Lần này sau khi khôi phục ký ức, anh vẫn luôn muốn tìm cơ hội nói rõ với Hạ Hề, nhưng dường như vẫn chưa chọn được thời điểm thích hợp, cuối cùng anh tự đặt bản thân vào một vị thế khó xử.
“Anh muốn nói thật với em một chuyện.’’ Cuối cùng Phó Nam Cẩm cũng nói thành lời, “Về chuyện Giang Nam trước kia.”
Hạ Hề trở mình, trong bóng đêm, đầu gối lên cánh tay, lướt qua An An nhìn Phó Nam Cẩm: “Thật ra, vì sao lúc ấy anh lại muốn thay đổi thân phận?”
Quả nhiên, Hạ Hề đã biết mọi chuyện.
“Lúc đó ca nô gặp tai nạn, anh được trưởng thôn cứu, thật ra định ở nhờ một khoảng thời gian sẽ rời đi.”
“Vậy vì sao không đi?” Giọng nói Hạ Hề lắp bắp, trong lòng đã sớm có đáp án, nhưng vẫn hy vọng có thể nghe chính miệng anh nói ra.
“Bởi vì…” Dường như Phó Nam Cẩm lại nhìn thấy thôn nhỏ năm đó, ở đó có một cô gái trẻ, chiếu sáng toàn bộ thế giới màu đen của anh, “Vì gặp được em, muốn giữ em lại bên anh cả đời.”
Tình yêu vô cùng sâu đậm, muốn nói rõ cho cô biết, anh yêu cô bao nhiêu, yêu đến mức toàn bộ thế giới chỉ có cô.
Nhịn nhiều năm không nói như vậy, cuối cùng đã có thể trải lòng nói ra.
Trong lòng Phó Nam Cẩm thở phào nhẹ nhõm một hơi đồng thời cũng có chút lo lắng, đời này anh chưa từng hồi hộp, vậy mà sự hồi hộp này đều vì cô, vì anh đã lừa cô nhiều năm như vậy.
Làm quen với bóng tối, gần như Hạ Hề có thể xuyên qua màn đêm để nhìn thấu được nội tâm của Phó Nam Cẩm, cũng nhìn thấu được suy nghĩ lo âu trong lòng anh.
Hạ Hề nằm ngửa trên giường, ký ức của cô chưa trọn vẹn, chỉ là những đoạn đứt quãng, đứng ở góc độ người xem mà nói, sẽ nhìn thấy rất nhiều điều cô từng không để tâm, ví dụ như Phó Nam Cẩm cố tình che giấu tài năng của bản thân, rõ ràng rất lạnh lùng lại ép bản thân phải thích ứng với sự nhiệt tình của ba mẹ Hạ, Phó Nam Cẩm gắng hết sức làm mềm những góc cạnh của bản thân trở nên giống với người bình thường trong xã hội.
Dường như anh che giấu không được thành công lắm, Phó Nam Cẩm che giấu chính mình khiến Hạ Hề yêu mến, trong lúc vô tình để lộ ra một chút khiến Hạ Hề càng yêu anh, mỗi giây mỗi phút đều yêu anh.
Qua lúc lâu, Phó Nam Cẩm thấy Hạ Hề vẫn chưa trả lời, cười khổ, cảm giác bị người mình yêu lừa gạt tất nhiên không dễ chịu.
“Thật ra…” Cuối cùng Hạ Hề cũng lên tiếng, “Có thể cách em nhìn mọi việc không giống người khác, điều em quan tâm nhất là anh vì em mà trả giá rất nhiều, anh giấu giếm vì không muốn em bị tổn thương, ngược lại cho em…”
Hạ Hề ngồi dậy, lướt qua An An, nhào lên người Phó Nam Cẩm.
Phó Nam Cẩm vẫn luôn chú tâm lắng nghe cô nói chuyện, nhất thời lơ là cảnh giác, cũng không nhận ra hành động của cô, mãi cho đến khi cô ngồi trên người anh, mới bị cô làm giật mình vô thức ôm eo cô.
Hạ Hề ghé sát vào tai anh, vừa thở vừa nói: “Cho em con người anh, thế giới hoàn hảo nhất của anh.”
Phó Nam Cẩm chợt xoay người, đè cô dưới thân, đôi mắt đen nhìn thẳng cô.
Hạ Hề ôm cổ anh, ngón tay dịu dàng vuốt ve lông mày anh: “Phó Nam Cẩm, về sau đừng che giấu nữa, đừng khiến bản thân phải mệt mỏi như vậy, vì nếu làm thế sẽ có người đau lòng.”
“Sẽ đau lòng sao?” Phó Nam Cẩm cúi đầu, vùi đầu vào cổ cô, “Người đó là em ư?”
Hạ Hề vỗ về sau lưng: “Không phải em vậy anh nghĩ là ai?”
Phó Nam Cẩm nằm nghiêng trên giường, ôm cả người Hạ Hề vào lòng ngực, ôm rất chặt, dường như chỉ sợ nói lỏng tay thì Hạ Hề sẽ biến mất không còn tung tích.
“Ngày mưa hôm đó, anh cố tình đợi em ở bờ sông sao?” Hạ Hề bị anh ôm không thở được, rầu rĩ nói.
“Thật ra ngày đó vốn định rời đi, sau lại thấy trời mưa to, nhớ đến việc em sẽ đưa học sinh về nhà, thì lại đến xem, sợ em gặp nguy hiểm.”
“Trước đó anh đã thích em rồi à?” Hạ Hề cảm thấy khó tin: “Hai ta còn chưa quen biết nhau mà.”
“Không thể nói là thích hay không thích, chỉ biết rất thích ngắm em.”
Hạ Hề đỏ mặt, trong lòng không nhịn được ngây ngất, thầm nói giá trị nhan sắc của cô vẫn còn dùng được.
“Mỗi ngày vui vẻ giống như cô ngốc.” Phó Nam Cẩm lại nói thêm một câu.
Hạ Hề: “…”
Hạ Hề khó khăn lắm mới ngẩng đầu lên từ ngực anh, hít một hơi thật sâu.
“Phó Nam Cẩm, anh nhìn trộm em?” Hạ Hề đưa tay nhéo má anh.
Phó Nam Cẩm nghiêng đầu hôn lên tay cô một cái: “Mỗi ngày em đều đưa học sinh qua bờ kia sông, thật ra anh cũng ở bên kia chờ đón con trai trưởng thôn tan học, mỗi ngày em đều dạy bọn nhỏ ca hát.”
“Không thể tin được, tổng giám đốc Giang lại là một người lén lút theo dõi, si tình.” Hạ Hề trêu chọc anh.
“Sau khi quen biết em, thật sự đã không bỏ đi được nữa rồi.” Một cô gái tốt đẹp như vậy, dù cho quá khứ anh chưa từng muốn yêu đương cuồng nhiệt gì, nhưng cảm giác rất mới mẻ, không phải thứ những cô gái bị ông cụ lột s@ch ném lên giường có thể mang đến cho anh.
Cũng là Hạ Hề cho anh biết, hóa ra không phải toàn bộ phụ nữ đều đáng ghét.
Khi bàn tay Phó Nam Cẩm định thăm dò, thì Hạ Hề đột nhiên ngồi dậy, kéo tay anh: “Đi nào, em mời anh uống bia.”
“Hả?”
Phó Nam Cẩm bế An An ra khỏi phòng ngủ, đụng phải mẹ Phó đi rót nước ngoài hành lang, nghe Phó Nam Cẩm nói hai người muốn đi ra ngoài, nên đưa thằng bé đến chỗ ba mẹ Hạ, trong ánh mắt có chút chờ mong, nhưng do dự mãi vẫn không lên tiếng, mỗi bước đều lưu luyến trở về phòng ngủ của mình.
Phó Nam Cẩm lướt qua bà đi về phía phòng ba mẹ Hạ, lại bị Hạ Hề kéo góc áo: “Chắc ba mẹ em đã ngủ rồi, hay là…”
“Hay là đưa đến chỗ chúng ta đi, hai bác cũng chăm sóc trẻ con được.” Giọng nói của mẹ Phó vừa vội vàng vừa run rẩy.
Phó Nam Cẩm khẽ dừng bước chân, phần lưng rõ ràng thẳng hơn một chút.
Mẹ Phó xoa xoa đôi tay, nụ cười có chút cứng đờ: “Nếu không được cũng không sao, mẹ cũng chưa từng chăm sóc trẻ con, vẫn nên để mẹ Hạ nhiều kinh nghiệm chăm…”
Mẹ Phó còn chưa nói xong, Phó Nam Cẩm đã xoay người đi lướt qua người bà đi về phía phòng ngủ ba Phó.
Vừa rồi ba Phó nghe tiếng trò chuyện, đang đứng ở cửa xem động tĩnh.
Thấy Phó Nam Cẩm tiến đến khiến ông hoảng sợ, vội vàng đi trải chăn đệm: “Đặt ở giữa là được.”
Phó Nam Cẩm rất cẩn thận đặt An An xuống, sau đó mở miệng: “Buổi tối thằng bé uống nước trái cây, có thể nửa đêm sẽ đi vệ sinh, hai người chú ý một chút, nếu không sẽ đái dầm. Thằng bé không quá sợ người lạ, nhưng cũng không đảm bảo khi nhìn thấy hai người sẽ không khóc, đôi khi dỗ dành một chút là được, thỉnh thoảng khi cáu gắt thì ngoại trừ bà ngoại ra không ai dỗ được, nếu thật sự không ổn, ba mẹ cứ đi tìm mẹ vợ con.”
Từ sau lần gặp mặt, đây là lần đầu tiên Phó Nam Cẩm nói với họ nhiều như thế.
Ba mẹ Phó vội đáp lời: “Ba mẹ biết rồi, sẽ chăm sóc tốt An An.”
Phó Nam Cẩm hôn lên trán An An một cái, mới xoay người rời đi. Đọc Full Tại Đọc Truyện
Hạ Hề chờ anh ở cửa, thấy anh đi ra thì mỉm cười, kéo tay anh: “Đi thôi, bạn nhỏ Phó Nam Cẩm, chị dẫn cưng đi uống bia.”
Phó Nam Cẩm lái xe đưa Hạ Hề đến một khu phố BBQ nướng, nói là khu phố BBQ nướng chi bằng nói tất cả cửa hàng đều là BBQ nướng. Đang là mùa hè, khách trong quán lẩu nướng khá đông, liếc mắt nhìn qua một lượt, cả con đường giống như một chuỗi liên kết.
Tuy đã đầu thu, nhưng sức hấp dẫn của việc ăn BBQ nướng vẫn chưa hạ nhiệt, dù đã gần nửa đêm, nhưng còn rất nhiều người ăn.
“Sao anh lại biết em muốn đến đây?” Hạ Hề xuống xe đã ngửi thấy vị cay của ớt đập vào mặt, vẻ mặt tươi cười.
“Trước đây em đã từng đưa anh đến ăn.” Phó Nam Cẩm khóa xe, đến bên cạnh cô, cầm một chiếc áo khoác trên xe mặc vào cho cô.
Buổi tối đầu thu hơi lạnh.
“Giang Nam?”
Phó Nam Cẩm lơ đãng ừ một tiếng.
Lần đầu tiên Hạ Hề nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng của Phó Nam Cẩm như vậy, cảm thấy hơi buồn cười, nhưng cũng không tiếp tục trêu chọc anh.
Hai người đến quán quen, mua tôm hùm đất, vài que nướng, còn có mấy chai bia.
Trong khi đợi que nướng dọn lên, Phó Nam Cẩm hỏi Hạ Hề: “Sao em lại đoán được?”
“Từng việc một.” Hạ Hề rót bia cho hai người, mỉm cười: “Thật ra chỉ là suy đoán của em, vì em từng nằm mơ, giấc mơ rất kỳ lạ.”
“Mơ thấy gì?” Phó Nam Cẩm nhìn cô.
Hạ Hề bưng cốc bia: “Anh tên là gì?”
Phó Nam Cẩm nhướng mày.
“Ngày mưa đó, tuy em không nghe rõ, nghe nhầm từ ‘Phó’ thành ‘Hồ’, nhưng từ ‘Giang’ lại khác xa từ ‘Hồ’, nói tên mình cũng không đến mức nói sai cả họ chứ?”
Phó Nam Cẩm cười một cái, lúc đó anh mở miệng định nói tên thật của mình, nhưng sau lại thôi, có một giọng nói nhắc nhở anh rằng, nếu anh nói ra ba chữ ‘Phó Nam Cẩm’, anh và cô gái trước mặt này có thể sẽ không bao giờ ở cạnh nhau được.
“Còn nữa không?”
“Còn chứ, ngay cả ông nội anh cũng không biết anh biết nấu cơm, anh còn làm thành thạo như vậy, chắc không phải luyện tập được từ chỗ ông nội anh chứ?”
Phó Nam Cẩm: “Thật ra sau khi anh trưởng thành đã không ở cùng ông nội nữa, biết nấu cơm chẳng có gì lạ.”
“Từ nhỏ anh đã lớn lên ở nước ngoài, sao lại biết làm đồ ăn Trung Quốc?” Hạ Hề cảm thấy mình suy luận cũng không tồi.
Phó Nam Cẩm bất đắc dĩ: “Em nói đúng, quả thật sau khi kết hôn với em, em không nấu cơm, cho nên anh mới bị ép học đấy.”
“Em mới không thèm ép anh.” Hạ Hề không thừa nhận.
Phó Nam Cẩm đưa tay gõ lên đầu cô một cái: “Thật ra cũng có thể là anh đã khôi phục ký ức trước kia của Giang Nam.’’
“Không thể nào.” Hạ Hề khẳng định chắc chắn, nhăn mũi nhìn anh, “Ngày anh trở về từ bệnh viện đã biết nấu cơm, không đúng…”
Hạ Hề cau mày lại: “Khi đó không phải anh nói mất trí nhớ ư? Sao lại biết nấu ăn? Có phải anh lại gạt em không?”
Cuối cùng Phó Nam Cẩm không nhịn được, ôm eo cô giam cầm cô vào ngực, cằm tựa lên đầu cô: “Hạ Hề, đừng dùng từ ‘lại’, đời này chuyện anh gạt em chỉ có một, không còn gì khác, đừng bắt anh gánh tội danh ‘lại’ chứ.”
“Chuyện anh biết nấu cơm thật ra đã học được từ trước, khi anh còn nhỏ vẫn sống trong nước, ba mẹ bận rộn công việc, không có thời gian nấu cơm, cho nên nhiều khi anh tự mình nấu, sau này ở một mình, ăn cơm Tây không quen, tự mình nấu cũng là chuyện bình thường.”
Hạ Hề hình dung anh chỉ là một đứa trẻ lại tự mình nấu cơm, cũng có chút đau lòng, đưa tay xoa mặt anh, nhỏ giọng nói: “Biết rồi.”
Phó Nam Cẩm cúi đầu hôn lên trán cô. Đọc Full Tại Đọc Truyện
“Còn nữa, chính là vấn đề thân phận Giang Nam của anh, Giang Nam đã mất trí nhớ, sao lại có bản lĩnh lớn lấy được đống giấy chứng nhận như vậy, chỉ có Phó Nam Cẩm không mất đi ký ức mới có thể làm được.”
Cuối cùng Phó Nam Cẩm không nhịn được cười nhẹ một tiếng.
“Làm sao vậy?” Hạ Hề cảm thấy mình suy đoán rất đúng, ngồi dậy từ trong lòng anh, cau mày nhìn anh: “Em sai ở đâu?”
“Trước kia đã chuẩn bị xong giấy tờ chứng nhận, đề phòng bất kỳ trường hợp nào, không ngờ tới lúc đó lại có tác dụng.’’
Hạ Hề: “…”
“Em dựa vào những suy luận đó mà đưa ra kết luận sao?” Phó Nam Cẩm thân thiết nhéo má cô.
Hạ Hề cảm thấy chỉ số thông minh của cô bị sỉ nhục, gạt tay anh ra, tức giận nói: “Thế đấy thì làm sao, chứng tỏ em vừa đẹp vừa có đầu óc, em gọi đó là đầu óc thám tử, anh biết chưa hả?”
“Được, được, đầu óc thám tử.’’ Phó Nam Cẩm xoa đầu vuốt lại tóc cho cô.
Đúng lúc que nướng đưa lên, Hạ Hề cầm lấy que nướng cắn một cái, đảo mắt, thật ra cô cũng rất thông minh, biết đi thăm dò, nhưng cũng may tính tình Phó Nam Cẩm thẳng thắn, chỉ cần cô hỏi anh sẽ trả lời.
Hạ Hề nhấc cốc bia, cười nhìn về phía Phó Nam Cẩm: “Này, anh tên là gì?”
Gió đêm thổi qua, khiến mái tóc Hạ Hề rối loạn, Phó Nam Cẩm đưa tay vén sợi tóc trên mặt cô ra sau tai, để lộ ra khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn, đôi mắt giảo hoạt đầy sức sống, giống hệt cô gái anh nhìn thấy trong đêm mưa kia.
“Này, anh tên là gì?” Dường như giọng nói khi đó xuyên qua tầng tầng lớp lớp bầu trời đêm một lần nữa lọt vào tai anh.
“Giới thiệu một lần nữa vậy, anh tên là Phó Nam Cẩm.” Lúc này không còn gì phải dấu diếm, không còn lừa gạt, anh ở trước mặt cô, không có gánh nặng gia thế, không có vết sẹo không thể phơi bày, không có sự thấp thỏm, cũng không có sự bất an.
“Chào anh, em tên Hạ Hề, ‘Hề’ trong bộ chữ ‘chi, hồ, giả, dã’.”
Phó Nam Cẩm nhấc cốc bia chạm cốc với cô một cái: “Anh biết.’’
“Có mỹ nhân này, gặp rồi không quên.”