14.
Tôi nhanh chóng cởi áo choàng tắm rồi ngâm mình trong hồ nước nóng, thoải mái thở ra một hơi dài.
Đúng là tư bản biết hưởng thụ.
Còn chưa kịp thở dài xong, niềm vui trong nháy mắt đã trở thành nỗi kinh hãi.
"Khụ khụ khụ!"
Một cái đầu đột nhiên nhô lên từ hồ nước nóng, làm tôi sợ c.h.ế.t khiếp.
Nhìn rõ người trước mặt rồi, tiếng hét chợt tắc nghẹn nơi cổ họng.
Giang Trì vuốt mặt, đôi mắt đen láy sâu hun hút nhìn tôi chằm chằm.
Tôi muốn khóc tới nơi luôn rồi.
Trương Linh c.h.ế.t tiệt!
Quả nhiên tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là truyện trộm cắp.
Cô ta lại đưa tôi vào phòng của Giang Trì.
Mà cũng tại tôi bị cái xa hoa của tư bản làm cho mờ mắt.
Không nhận ra cả hồ nước nóng rất yên tĩnh, ngoài tôi ra chẳng có ai.
"Sếp, sếp Giang… Tôi, tôi vào nhầm mất!"
"Tôi, tôi sẽ đi ngay đây."
Giang Trì thản nhiên nói:
"Trợ lý Tống đến thì cũng đến rồi, vậy cứ ngâm ở đây đi."
Tôi đứng khựng lại, khóc không ra nước mắt, rút người vào một góc, cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình, đáp:
"Vâng, sếp Giang."
Hơi nước mờ ảo, đôi mắt lạnh lùng của Giang Trì dưới ánh nến bỗng trở nên đầy vẻ quyến rũ.
Giống như yêu hồ trong những câu chuyện cổ xưa đã tu luyện thành tinh vậy.
Lời nói của Trương Linh lại vang lên bên tai tôi.
"Giang tổng đẹp trai thế này, mỗi ngày đối diện với gương mặt như thế, mà chị Tống Khê thật sự không động lòng sao?"
15.
Tim bắt đầu đập loạn xạ.
Tôi hoảng loạn dời tầm mắt, chỉ muốn chui đầu xuống nước cho xong.
Tôi nghĩ chắc là do tôi căng thẳng quá thôi.
Dù sao thì cả công ty, ai đã từng thấy Giang Trì không mặc đồ đâu.
Không biết do nhiệt độ nước quá cao hay bầu không khí quá mê hoặc.
Tim tôi đập ngày càng nhanh, như muốn nhảy ra khỏi cổ họng luôn rồi.
Tôi ngẩng đầu lén nhìn Giang Trì, định bụng sẽ chuồn ngay lập tức.
Ủa?
Giang Trì đâu rồi?
"Ọc ọc ọc~"
Một loạt bong bóng bỗng nổi lên trên bề mặt hồ nước nóng.
Tôi vội lao ra, vừa la vừa mò dưới nước.
"Sếp Giang! Sếp Giang!"
Giang Trì để tóc kiểu húi cua, vừa đẹp trai vừa gọn gàng.
Nhưng mà tóc ngắn quá, túm không được.
Tôi chỉ có thể cúi người vòng lấy người anh, dựa vào lực nổi của nước để nâng anh lên.
Giang Trì đã bất tỉnh, hai mắt nhắm nghiền.
Cả người anh dựa vào tôi, da nóng như lửa đốt.
Tôi dồn hết sức kéo anh đến bờ hồ, tay mỏi muốn chuột rút.
Nhưng thật không ngờ dáng người Giang Trì lại đẹp đến vậy.
Bờ vai rộng, n.g.ự.c rắn chắc.
Hơn nữa là cơ bụng, đường nào ra đường đó, dáng chuẩn như một tác phẩm điêu khắc vậy.
16.
Nhưng bây giờ không phải là lúc ngắm trai đẹp.
Tôi quỳ bên cạnh Giang Trì, hít một hơi sâu, bóp mũi anh rồi bắt đầu hô hấp nhân tạo.
Không biết có phải là ảo giác của tôi không.
Khi đôi môi chạm vào nhau, tôi cảm giác như Giang Trì hơi mím môi lại.
"Khụ khụ khụ!"
Giang Trì cuối cùng cũng mở mắt ra.
Hai mắt đen sâu thăm nhìn chầm chầm vào tôi không chớp mắt, giọng khàn khàn:
"Chuyện hôm nay, không được nói với ai."
Tôi hiểu chứ.
Ngâm suối nước nóng đến ngất đi thì đúng là mất mặt muốn chết.
"Đỡ tôi một cái."
Giang Trì đưa tay ra ôm lấy vai tôi.
Khoảnh khắc da chạm da, cả hai chúng tôi đều đều cứng đờ người.
Tôi đỏ mặt, cắn răng ôm lấy nửa vòng eo gầy săn chắc của anh.
Vòng eo này cũng thật thon quá đi…
Tôi nín thở, đỡ Giang Trì ngồi xuống ghế sofa rồi mới dám thở phào một hơi.
Giang Trì nhếch môi, ánh mắt chứa hàm ý sâu xa nhìn tôi một lượt, lên tiếng:
"Trợ lý Tống về sớm đi, đừng để chồng chưa cưới của em hiểu lầm."
Nghĩ đến chuyện Lục Tu nói tháng sau sẽ mời Giang Trì dự đám cưới, tôi vừa ngượng vừa xấu hổ.
"Sếp Giang, anh ấy chỉ là bạn trai tôi, không phải chồng chưa cưới."
Giải thích xong, tôi lại thấy cứ không ổn thế nào.
Giống như tôi cố tình muốn phủi sạch quan hệ với Lục Tu trước mặt Giang Trì vậy.
Trương Linh tẩy não ghê thật.
Ngày nào cũng nói đi nói lại, đến nỗi chính tôi cũng nghi ngờ bản thân có thật sự có ý đồ xấu với Giang Trì không.