Bà Mai Trà Xanh

Chương 3




5.

"Trợ lý Tống đặt cơm nhé, tối nay ở lại tăng ca."

Tôi dời tầm nhìn từ máy tính, ngơ ngác ngẩng đầu lên, thế mới phát hiện không biết mọi người về hết từ lúc nào.

Giang Trì dựa vào ghế, đưa tay xoa xoa trán, gương mặt đầy vẻ mệt mỏi.

Anh vốn là người cuồng công việc.

Dự án lần này là dự án trọng điểm của công ty trong năm nay, cũng vì nó mà rất lâu rồi Giang Trì không nghỉ ngơi đầy đủ.

Nhưng may mắn thay, hôm nay đã là ngày cuối cùng rồi.

Chờ đến ngày mai ký hợp đồng với bên A nữa thôi là dự án sẽ thuận lợi triển khai.

Thấy tôi ngồi ngơ ra, Giang Trì hé bờ môi mỏng, cười nhàn nhạt. 

Nét mặt của anh rất lạnh lùng, cả người luôn mang đến cho người khác cảm giác căng thẳng. 

Cứ như thanh kiếm không vỏ vậy.

Loại khí chất này, tôi thấy cũng phù hợp để đóng vai tướng quân lạnh lùng trong phim cổ trang lắm.

Tôi rất ít khi thấy anh cười.

Không ngờ cười lên lại đẹp đến vậy.

Thật giống mặt trời xuyên qua đám mây mù sau những ngày mưa dầm.

Nhìn mà lòng xuyến xao.

"Thời gian qua em đã vất vả rồi, bữa tối đặt ở Hòa Uyển Tửu Gia nhé."

Hóa Uyển Tửu Gia là nhà hàng tư nhân đắt nhất ở đây.

Nhà hàng của bọn họ cũng có dịch vụ giao hàng tận nơi, một phần suất ăn cá nhân giá cũng phải 1988 tệ.

Hai mắt tôi bỗng sáng lên, như muốn phát ra hai tia sáng luôn rồi.

"Ực~"

Vừa mở miếng, vốn định đáp lại một tiếng "được" hết sức tao nhã và điềm tĩnh.

Vậy mà kết quả lại là, tôi đã không nhịn được mà vô thức nuốt nước miếng cái ực.

Giang Trì khẽ cười, ánh mắt cong như trăng lưỡi liềm, sáng bừng cả căn phòng.

6.

Vì vừa ăn một bữa thịnh soạn mà tâm trạng tôi tốt lên hẳn.

Tâm trạng của Giang Trì cũng có vẻ rất tốt.

Anh chăm chú đọc đến tận chữ cuối cùng của hợp đồng, cơ thể căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng.

"Được rồi."

Cuối cùng cũng được tan làm rồi!

Tôi xoa lưng đau nhức, kính cẩn đi theo sau anh ra cửa công ty.

Giang Trì là ông chủ hào phóng nhất mà tôi từng gặp.

Ba tháng này hầu như ngày nào tôi cũng làm thêm giờ, anh sẽ thưởng cho tôi bao nhiêu tiền nhỉ?

Nghĩ đến dãy số 0 trên thẻ lương, tôi suýt bật cười ra tiếng.

Nhưng nháy mắt nụ cười đã đông cứng nơi khóe môi.

Có một người lao về phía cửa công ty.

Cả ánh mắt và vẻ mặt đều vô cùng u ám.

Anh ta nhìn chằm chằm vào mặt Giang Trì, như muốn dùng ánh nhìn của mình đ.â.m thủng hai lỗ trên người anh vậy.

Lục Tu?

Anh ta làm gì ở đây!

Giang Trì dừng bước, lạnh nhạt liếc nhìn Lục Tu..

Tôi bước vài bước lên phía trước, nắm lấy tay anh ta:

"Anh đến đây làm gì?"

Ánh mắt của Lục Tu vẫn dán chặt trên mặt Giang Trì.

Anh ta nhìn Giang Trì với vẻ đầy khiêu khích, bỗng đưa tay ôm lấy vai tôi, nói:

"Tất nhiên là đến đón vợ anh tan làm rồi."

Nói xong, anh ta bóp mạnh eo tôi, lực mạnh đến mức giống như muốn bẻ gãy nó.

Tôi đau đớn kêu lên một tiếng, Lục Tu thừa cơ cúi đầu, cắn mạnh lên môi tôi.

7.

Tôi dùng hết sức đẩy anh ta ra, vừa xấu hổ vừa tức giận, hoàn toàn không dám nhìn phản ứng của Giang Trì.

Tôi là người khá truyền thống, không thích làm những hành động thân mật trước mặt người khác.

Lúc mới yêu Lục Tu, hai người chúng tôi cũng vì chuyện này mà không ít lần cãi nhau.

Tính anh ta rất nhiệt tình và phóng khoáng, lúc phấn khích thì hoàn toàn không để ý đến ánh mắt người khác nữa.

Nhưng tôi thì để ý.

Đặc biệt là trước mặt người quen, tôi càng cảm thấy xấu hổ hơn, không thoải mái chút nào.

Thấy tôi như vậy, Lục Tu âu yếm cọ nhẹ vào mũi tôi:

"Em sao vậy, ngại à?"

Giang Trì nhìn tôi khó hiểu:

"Trợ lý Tống và bạn trai mặn nồng thật đấy."

Giọng điệu lạnh lùng, không nghe ra được là vui hay buồn.

Lục Tu siết chặt eo tôi rồi nói:

"Đám cưới của chúng tôi dự tính sẽ tổ chức vào tháng sau, lúc đó mời sếp Giang đến uống ly rượu mừng nhé."

Giang Trì dừng một chút, rồi lại nhướng mày đáp:

"Nhất định sẽ đến."

Mãi đến năm tư đại học, tôi và Lục Tư mới ở bên nhau.

Người ta thường nói mùa tốt nghiệp là mùa chia tay, nhưng đó lại là mùa yêu của chúng tôi.

Anh ta kiên trì theo đuổi tôi suốt bốn năm học.

Cứ sáng sớm là đưa tôi đồ ăn sáng, ngày lễ thì sẽ tặng hoa.

Trời mưa thì che ô, mùa đông lại đưa túi sưởi.

Thậm chí anh ta còn nhớ cả chu kỳ kinh nguyệt của tôi.

Lúc tôi ôm cái bụng khó chịu nằm dài ra bàn, cũng sẽ kịp thời được phục vụ cho một cốc trà gừng đỏ nóng hổi.