1.
Tôi lê một thân mệt mỏi đẩy cửa vào nhà, quả nhiên lại thấy cảnh tượng quen thuộc.
Trương Linh và Lục Tu đang ngồi trên sofa xem phim, hai người vai kề vai, đầu tựa đầu.
Lục Tu lơ đãng nói gì đó, làm Trương Linh cười khúc khích, vặn tay anh ta.
Trông thân mật đến độ ai không biết còn tưởng hai người họ mới là người yêu cơ.
Tôi đặt mạnh túi xuống, cả hai người cùng quay đầu nhìn tôi.
Lục Tu lập tức thu lại nụ cười trên môi.
Anh ta nhíu mày, giọng điệu rõ là không vui.
"Sao em về muộn vậy?"
Tôi cúi người tháo giày cao gót, thoải mái thở ra một hơi.
"Em phải tăng ca, công ty đang có một dự án lớn."
Trương Linh ngồi thẳng dậy, chớp chớp đôi mắt to tròn, khuôn mặt trong sáng đầy vẻ ngây thơ hồn nhiên.
"Chị Tống Khê lại ở lại tăng ca với sếp Giang một mình hả?"
Hai từ "một mình" được cô ta nhấn mạnh cực kỳ.
Tôi mím môi nhìn cô ta, trong lòng bỗng nhiên thấy hơi khó chịu.
Trương Linh là cô em gái nhà hàng xóm của Lục Tu, vừa tốt nghiệp đại học năm nay.
Lục Tu không những giúp cô ta tìm một cơ hội thực tập tại công ty của tôi đang làm, lại còn sắp xếp cho cô ta ở nhà của tôi.
Ban đầu tôi không muốn.
Nhưng Lục Tu nói là anh ta không yên tâm để Trương Linh thuê nhà một mình bên ngoài.
Nếu ở nhà tôi không được, thì anh ta chỉ còn cách đưa Trương Linh về nhà mình nữa thôi.
Nhưng có người phụ nữ nào lại muốn người yêu mình sống chung với cô gái trẻ khác chứ.
Tôi đành phải miễn cưỡng đồng ý.
Sau khi Trương Linh dọn vào, cô ta cũng khá chăm chỉ.
Cũng rất tự giác dọn dẹp nhà cửa, mồm miệng lại ngọt ngào.
Chỉ có một điều không ổn.
Có vẻ như cô ta rất thích ám chỉ trước mặt Lục Tu rằng tôi và sếp Giang có mối quan hệ thân mật với nhau.
2.
Hiển nhiên Lục Tu có hơi không vui.
Anh ta tắt tivi rồi đứng dậy, đi thẳng đến trước mặt tôi.
Nhíu mày lạnh lùng, thân hình cao lớn lại có chút áp lực.
"Sếp của các em không tìm được ai khác làm thêm à, sao cứ luôn tìm em vậy?"
Dạo này tôi bận đến mức đầu óc quay cuồng, mỗi ngày dù là mở mắt hay nhắm mắt cũng toàn là các con số và tài liệu chi chít.
Khi người ta mệt mỏi, rất dễ không kiềm được cơn giận của mình.
Tôi bực bội đẩy anh ta sang một bên, rót cho mình một ly nước nóng.
"Nhưng em là trợ lý của sếp Giang. Lục Tu, anh đừng kiếm chuyện vô cớ có được không?"
"Em đang thực sự rất mệt, không muốn tranh luận với anh về những chuyện vô lý như này đâu."
Trương Linh thấy Lục Tu tức giận, vội chạy lại kéo tay anh ta giải thích.
"Ôi chao, anh Lục Tu, anh nghĩ nhiều quá rồi."
"Sếp của bọn em đã từng lọt vào bảng xếp hạng tài chính, tài sản hàng trăm tỷ đấy."
"Với lại anh ấy còn rất đẹp trai nữa!"
"Em nghe nói ngay cả mấy nữ minh tinh cũng thích anh ấy đấy, sao anh ấy có thể để mắt đến chị Tống Khê được."
Cô ta cứ nói một câu là mặt Lục Tu tối sầm lại thêm một chút.
Nói đến cuối, Lục Tu gần như không kìm được cơn giận giữa hai đầu mày nữa.
Anh ta túm lấy tay tôi, trán nổi gân xanh, làm gương mặt vốn thanh tú của mình trông có chút dữ tợn.
"Tống Khê, em đổi công việc khác đi."
"Công việc ngày nào cũng làm thêm đến muộn cỡ này, lâu dần cơ thể em sẽ không chịu nổi được đâu."
Tôi gần như bật cười vì ức chế.
Giang Trì nổi tiếng là người cuồng công việc.
Tính cách lại lạnh lùng, không thấu tình đạt lý.
Nhưng anh rất hào phóng với cấp dưới của mình.
Nhiều công ty phải tăng ca nhưng lương bổng nào có trả thêm, công ty tốt một chút thì có thể sẽ trả gấp hai ba lần.
Nhưng Giang Trì cho hẳn năm lần lương.
Lúc đầu để vào được công ty này, tôi đã bỏ biết bao nhiêu công sức, Lục Tu không phải không biết.
Công việc lương năm trăm ngàn một năm, vậy mà lại kêu tôi từ chức?!!!