Nàng nhếch miệng cười gượng nói: "Cám ơn Lạc đại ca đã an ủi, suốt dọc đường này ít nhiều cũng nhờ có Lạc đại ca giúp đỡ, Lạc đại ca thật đúng là quý nhân của muội."
Quý nhân? Gương mặt tuấn dật của Lạc Thiên Hách hiện nụ cười khổ. Nếu nàng biết hắn chính là vị tướng công ‘đào hôn’ kia của nàng, có lẽ nàng sẽ không nghĩ như vậy nữa!
Vẻ mặt nghiêm nghị, hắn nói: "Tư Đồ cô nương, có một sự thật ta phải nói rõ với muội."
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn, Tư Đồ Phỉ Nhi cũng thấy nghi ngờ muốn hỏi hắn là chuyện gì, nhưng nàng đang định mở miệng, chưa kịp nói lời nào thì cảm giác buồn nôn bỗng trào lên cổ họng.
Nàng vuốt vuốt ngực mình, cố đè xuống sự khó chịu kia.
Lạc Thiên Hách cũng nhận thấy nàng có gì đó khác thường, lo lắng hỏi: "Tư Đồ cô nương? Muội không khỏe sao?" Do bóng đêm quá tối, hắn không thể phát hiện ra sự khác lạ của nàng.
"Muội không ——"
Tư Đồ Phỉ Nhi đang muốn nói nàng không sao, nhưng ngực đang khó chịu bỗng chuyển sang đau nhức, mà nàng vốn muốn mở miệng nói chuyện, nhưng không ngờ lại phun ra một ngụm máu tươi, cơn choáng váng hoa mắt bỗng ập tới khiến nàng thậm chí không còn sức để đứng vững.
"Phỉ Nhi!" Lạc Thiên Hách kinh hãi thốt ra tên nàng.
Hắn sốt ruột nhìn cơ thể mềm nhũn của nàng, nóng lòng hỏi: "Phỉ Nhi, rốt cuộc muội bị làm sao vậy?"
"Muội. . . . . . Muội cũng không biết. . . . . . Vừa rồi ở trong phòng đã cảm thấy cơ thể có chút khó chịu. . . . . ."
Lạc Thiên Hách lập tức vươn tay bắt mạch cho nàng, đôi mắt đẹp lộ vẻ kinh ngạc, tiếp theo hắn cẩn thận xem thần sắc và tình trạng của nàng, trong lòng càng kinh ngạc hơn.
"Phỉ Nhi, muội trúng độc." Hắn nói với giọng nặng nề.
Mặc dù độc nàng trúng cũng không phải là loại khó giải, nhưng loại độc này cũng có thể lấy mạng người, hiển nhiên người xuống tay nhất định muốn dồn nàng vào chỗ chết.
Nghe lời hắn nói, Tư Đồ Phỉ Nhi vô cùng kinh ngạc.
"Sao. . . . . . Sao có thể được. . . . . . Chẳng lẽ. . . . . . Là. . . . . Vương Thủ. . . . . ."
Có lẽ là do đám người Vương Thủ đuổi theo ra tay, vì thấy cạnh nàng có người bảo vệ không thể bắt người cho nên quyết định hạ độc giết nàng luôn sao? Nhưng. . . . . . Bọn họ có cơ hội ra tay ư?
Lạc Thiên Hách dù rất muốn bắt được bọn hạ độc khốn kiếp kia, nhưng việc cấp bách trước tiên là phải cứu nàng.
"Đừng sợ, Phỉ Nhi, ta sẽ không để muội có chuyện đâu." Hắn bế ngang cơ thể suy yếu của nàng lên, ôm nàng về phòng.
Tư Đồ Phỉ Nhi rúc vào trong ngực hắn, đau đớn khiến nàng nhu nhược hơn thường ngày.
Lúc này nàng trúng độc, cũng không biết có thể chết hay không, nhưng được huynh ấy ôm vào lòng như vậy, nàng lại có cảm giác an tâm khác thường, giống như tìm được bến đỗ để nàng dừng chân cả đời, cũng giống như chỉ cần có huynh ấy bên cạnh, nàng không còn sợ gì nữa. . . . . .
Lạc Thiên Hách đưa Tư Đồ Phỉ Nhi trở về phòng ngủ của nàng, sau khi cẩn thận ôm nàng đặt lên giường, lập tức lấy ra một bình sứ nhỏ trên người, đổ ra một viên thuốc màu đỏ.
"Phỉ Nhi, uống nó vào trước đi."
Tư Đồ Phỉ Nhi cũng không hỏi đó là cái gì, tin tưởng ngoan ngoãn nuốt vào với nước.
"Nó có thể giảm bớt sự đau đớn cho muội và tạm thời sẽ kiềm chế độc tính phát tác." Lạc Thiên Hách nói.
Đây là Giải Độc Đan hắn tự điều chế mang theo bên người mọi lúc, có tác dụng khống chế nhiều loại độc tính, mặc dù chưa thể giải độc trên người nàng, nhưng có thể ngăn cản độc tính phát tán, đồng thời bảo vệ tạng phủ của nàng, không để nàng chịu nhiều đau đớn.
Sau đó hắn kê một phương thuốc, sai Chu Nghĩa đi đến cửa hiệu hốt thuốc, cũng bảo Chu Nghĩa hỏi mượn khách điếm nhà bếp để sắc một chén thuốc trước.
Xuân Bình vốn đã ngủ, nhưng bị tiếng chạy qua chạy lại của Chu Nghĩa đánh thức. Nàng nghi ngờ đi tới tìm hiểu xem đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên nhìn thấy dáng Tư Đồ Phỉ Nhi đang suy yếu nằm trên giường.
"Trời ạ! Tiểu thư. . . . . . Tiểu thư làm sao vậy? Tiểu thư. . . . . ." Xuân Bình lo lắng chạy vội tới bên giường, vẻ mặt hoảng hốt lo sợ.
"Đừng lo. . . . . . Xuân Bình, ta không sao. . . . . ." Tư Đồ Phỉ Nhi lên tiếng an ủi nàng.
Giọng nàng dù yếu, nhưng sau khi uống viên thuốc Lạc Thiên Hách đưa cho, cơn đau nhức ở ngực đã dịu đi rất nhiều.
Nhưng dù nàng có nói vậy, Xuân Bình vẫn lo lắng đến độ sắp khóc.
"Nhưng tiểu thư trúng độc, chuyện này không đùa được đâu! Làm thế nào đây? Tiểu thư có thể xảy ra chuyện không may gì không? Tiểu thư, xin cô đừng bỏ lại em!" Xuân Bình kích động đến mức giọng nói cũng nghẹn ngào.
Nghe cô ta luôn miệng nói không may, rồi còn nói đến việc chết chóc, khiến mày rậm của Lạc Thiên Hách hơi nhíu lại.
"Yên tâm, ta sẽ không để Phỉ Nhi xảy ra chuyện gì. Xuân Bình, ngươi ở đây cũng không giúp được gì, không bằng đến phòng bếp xem Chu Nghĩa sắc thuốc xong chưa."
"Nhưng mà tiểu thư. . . . . ."
"Đi đi, Xuân Bình. . . . . . Hãy nghe lời Lạc đại ca nói. . . . . ." Tư Đồ Phỉ Nhi cũng mở miệng nói: "Em ở đây . . . . . . Cũng chỉ là lo lắng vớ vẩn mà thôi. . . . . ."
"Dạ, Xuân Bình biết rồi. Lạc công tử, vậy tiểu thư xin nhờ công tử chăm sóc."
Sau khi Xuân Bình đi ra, Lạc Thiên Hách lại cẩn thận bắt mạch cho Tư Đồ Phỉ Nhi, xác định viên thuốc mình cho nàng uống đã tạm thời kiềm chế được độc tính, ngăn chặn không để tình trạng của nàng tiếp tục chuyển biến xấu.
Thời gian lại trôi qua thêm chừng một khắc nữa, Chu Nghĩa đã sắc thuốc xong, cùng Xuân Bình mang thuốc vào phòng.
"Chu Nghĩa, chén thuốc này từ đầu đến cuối cũng không rời khỏi tầm mắt của ngươi chứ?" Lạc Thiên Hách cẩn thận hỏi, chỉ sợ lại để cho người khác nhân cơ hội động tay động chân vào chén thuốc.
"Tuyệt đối không có sơ xuất, xin thiếu gia yên tâm."
"Vậy thì tốt, giao chén thuốc cho ta là được rồi, hai người lui ra nghỉ đi." Lạc Thiên Hách nhận lấy chén thuốc.
Chu Nghĩa nghe lệnh lập tức lui ra, nhưng Xuân Bình lại do dự đứng im tại chỗ, lo âu nhìn tới giường Tư Đồ Phỉ Nhi nằm.
"Xuân Bình cũng muốn giúp chăm sóc cho tiểu thư!"
"Không cần, Xuân Bình." Lạc Thên Hách nhìn nàng nói: "Sáng sớm ngày mai chúng ta còn phải tiếp tục lên đường, tiểu thư nhà ngươi còn phải cần ngươi chăm sóc, nếu tinh thần ngươi không tốt như vậy sao được?"
"Nhưng tiểu thư. . . . . ."
"Đừng lo, nàng sẽ không có việc gì."
"Thật không? Tiểu thư thật sự không có việc gì sao?" Xuân Bình không yên tâm hỏi lại.
"Đương nhiên là thật." Giọng Lạc Thiên Hách chắc chắn.
"Xuân Bình. . . . . . Em đừng lo cho ta, nghe lời Lạc đại ca nói, trở về phòng nghỉ đi. . . . . ." Tư Đồ Phỉ Nhi mở miệng nói.
"Vậy. . . . . . Được rồi, Xuân Bình lui xuống trước."
Sau khi Xuân Bình rời đi, Lạc Thiên Hách bưng thuốc đi tới bên giường.
Thấy chén thuốc vẫn còn bốc khói, hắn cẩn thận thổi thổi trước, muốn cho nó nguội hơn chút, tránh lát nữa làm phỏng miệng nàng.
Tư Đồ Phỉ Nhi nhìn hành động đó, ngực như nhóm lên một dòng nước ấm. Nàng đồng thời cũng không khỏi nhớ lại mới vừa rồi hắn nhẹ nhàng nắm tay nàng, nói lời an ủi nàng, khiến tận sâu trong lòng nàng ngọt ngào xao động, gần như quên mất cơ thể mình lúc này đang không khỏe.
"Lạc đại ca chẳng những biết trị trật chân cho người lớn tuổi, còn hiểu biết về giải độc nữa, thật tài giỏi. . . . . ." Nàng nhẹ giọng khen ngợi.
"Công phu giải độc của ta còn tốt hơn khả năng chữa bệnh, nên muội cứ việc yên tâm, chén thuốc này tuyệt đối có thể giải được độc trên người muội." Lạc Thiên Hách nói.
Hắn nói lời này, không phải muốn biểu dương bản lĩnh của mình cao minh đến cỡ nào, mà chỉ hy vọng nàng đừng sợ hãi lo lắng vì trúng độc.
"Thật sao?"
Lạc Thiên Hách gật đầu chắc chắn. Thấy hắn tràn đầy tự tin như thế, Tư Đồ Phỉ Nhi khỏi sùng bái và bội phục từ tận đáy lòng.
"Tại sao Lạc đại ca lại có thể am hiểu về chất độc như vậy. . . . . . Chỉ vừa bắt mạch. . . . . . đã có thể biết muội trúng loại độc gì. . . . . . Còn biết giải độc như thế nào. . . . . . Thật sự rất lợi hại. . . . . ."
Lạc Thiên Hách đang muốn thử chén thuốc đã nguội chưa, nhưng khi nghe nàng nói như thế, động tác của hắn liền dừng lại, ánh mắt chuyển sang mặt nàng.
Hắn nhìn nàng, trả lờinghiêm túc: "Bởi vì, ta chính là Lạc Thiên Hách."
Hắn vốn không cố ý giấu nàng, nhưng nhiều lần muốn nói thật thân phận với nàng thì toàn đúng lúc bị mấy chuyện khác ngăn cản. Nếu hiện tại nàng nhắc đến, hắn đương nhiên sẽ nói sự thật.
"Hả?"
Tư Đồ Phỉ Nhi ngớ ra, trong lúc nhất thời còn tưởng mình nghe lầm.
"Lạc đại ca. . . . . . Huynh. . . . . . Huynh nói cái gì?"
"Ta nói, ta chính là Lạc Thiên Hách." Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt áy náy, nói: "Cho nên ta mới nói, công phu giải độc của ta còn tốt hơn chữa bệnh, vì ta hiểu rất rõ và thông suốt về độc." Dù sao, Lạc gia hắn được đời đời tương truyền là thế gia dụng độc.
"Huynh. . . . . . Thật sự là Lạc Thiên Hách? Huynh. . . . . . Huynh còn là. . . . . ."
Sau khi khiếp sợ, Tư Đồ Phỉ Nhi bị sự việc bất ngờ này khiến cho tức giận mà trở nên kích động, điều này lại làm cho ngực nàng càng thêm đau đớn, cũng làm nàng khó chịu mà nhíu mày.
"Phỉ Nhi, muội đừng kích động." Lạc Thiên Hách đau lòng cố gắng trấn an cảm xúc của nàng.
Tư Đồ Phỉ Nhi nhìn hắn, đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ khiếp sợ còn có sự bi thương và đau lòng.
"Đừng kích động? Huynh bảo muội sao có thể không kích động. . . . . . Huynh là người bảo ‘Bà mai’ tới cửa cầu hôn trước. . . . . . Sau khi bàn xong hôn sự lại bỏ trốn không thấy bóng dáng. . . . . . Bây giờ. . . . . . Bây giờ còn muốn giấu luôn thân phận mình. . . . . . Trêu đùa người khác như vậy, rất thú vị sao?"
Nàng càng nói càng kích động, ngực càng đau hơn, nhưng nàng không biết là do độc tính, hay bởi vì đau lòng?
Từ lần đầu tiên họ gặp nhau, nàng mấy lần nói tên họ của mình, lúc ấy hắn đã biết thân phận của nàng, nhưng cũng không nói gì để chế giễu nàngsao?
Không ngờ, lần đầu tiên trong đời nàng động lòng, kết quả đối tượng cũng là nam nhân vừa mới bắt đầu đã cố ý đùa bỡn nàng!
"Phỉ Nhi, ta không cố ý muốn lừa muội, lại càng không phải là muốn. . . . . ."
"Ta không muốn nghe. . . . . . Không muốn nghe. . . . . . Ta chỉ muốn hỏi. . . . . . Rốt cuộc ta đã chọc ghẹo gì huynh. . . . . . Huynh nhất định. . . . . . Nhất định phải chơi ta như vậy?"
Lạc Thiên Hách thở dàibất đắc dĩ, nói: "Phỉ Nhi, ta nhất định sẽ nói rõ ràng đầu đuôi câu chuyện để muội hiểu, nhưng muội hãy uống chén thuốc này trước được không?"
Mặc dù vừa rồi đã cho nàng uống thuốc, nhưng lúc này nàng kích động như thế, nếu chất độc đột nhiên bộc phát, sẽ chỉ khiến nàng càng khó chịu thêm thôi!