Tư Đồ Phỉ Nhi cắn môi, đáy mắt tràn đầy bất lực và lo lắng, chậm chạp không có dũng khí ra khỏi xe ngựa gặp cha mẹ hắn.
Nàng lộ ra vẻ sợ hãi và lo lắng, khiến Lạc Thiên Hách rất đau lòng, hắn nhìn nàng, nhỏ giọng nói: “Đừng ngại, Phỉ Nhi, có ta ở đây."
Có ta ở đây.
Kỳ lạ, ba chữ này như ánh dương mùa xuân, tan đi tuyết lạnh trong lòng nàng, khiến ngực Tư Đồ Phỉ Nhi bùng lên sự ấm áp.
Đôi mắt đen kiên định nhưng lại dịu dàng kia, như hứa hẹn không lời với nàng—— dù đối mặt với bất kỳ khó khăn gì, hắn cũng ở cạnh nàng, không rời khỏi nàng.
Tư Đồ Phỉ Nhi nâng mặt lên dũng cảm nhìn hắn mỉm cười, đưa tay mình giao cho hắn, mà khi bàn tay của hắn nắm chặt lấy tay nàng thì chút e ngại và lo lắng còn sót lại trong lòng đã tan thành mây khói.
Mắt hai người quấn quít, đáy mắt và trong lòng đều có được sự ăn ý, đó chính là —— hạnh phúc nằm trong tay họ, nếu họ thật lòng yêu nhau, như vậy sẽ không có gì có thể chia lìa được.
Lạc Thiên Hách nắm chặt tay Tư Đồ Phỉ Nhi, dắt nàng xuống xe ngựa, nói với song thân còn đang nghi hoặc: "Cha, mẹ, vị này chính là Tư Đồ Phỉ Nhi, cũng chính là tiểu thư của Tư Đồ gia."
"Cái gì?"
Ông bà Lạc vô cùng kinh ngạc, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Bọn họ không thể ngờ đối tượng con dâu bị ‘Bà mai’ nhầm lẫn, lại theo con trai về. . . . . . Chuyện gì xảy ra vậy?
"Chào bá phụ, bá mẫu." Tư Đồ Phỉ Nhi dù có lo lắng, nhưng vẫn chào hỏi cung kính lễ độ.
"Sao các con lại ở với nhau?" Lạc Bách Thâm kinh ngạc hỏi.
Lạc Thiên Hách và Tư Đồ Phỉ Nhi đứng sóng vai, vẻ mặt thành thật: "Cha, mẹ, con sẽ không lấy Diệp tiểu thư, con muốn cưới Phỉ Nhi."
Ông bà Lạc ngạc nhiên nhìn nhau, đáy mắt hơi do dự.
Lam Thái Vân đưa tay kéo con trai lại, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Ta nói này Thiên Hách, con không cần vì ‘Bà mai’ nhầm lẫn rồi miễn cưỡng cưới cô gái con không muốn!"
"Mẹyên tâm, con không miễn cưỡng chút nào, con và Phỉ Nhi thật lòng yêu nhau."
Ông bà Lạc nghe vậy càng thấy kinh ngạc, nhìn thái độ kiên định kia, đây là đứa con trai trước khi rời khỏi nhà không thèm để ý đến chuyện lấy vợ sinh con đây sao?
Lạc Thiên Hách đến bên người Tư Đồ Phỉ Nhi, nắm tay nàng, không để nàng cảm thấy cô đơn.
"Có lẽ là ông trời nhất định muốn ‘Bà mai’ chọn nhầm đối tượng rồi, duyên phận khiến con và Phỉ Nhi gặp nhau. Cha, mẹ, con thật lòng muốn lấy Phỉ Nhi làm vợ, ngoài nàng ra, con sẽ không chấp nhận nữ nhân khác.” Giọng hắn nghiêm túc tỏ rõ lập trường, không muốn cha mẹ còn kỳ vọng hắn lấy tiểu thư Diệp gia gì đấy.
Nghe hắn tuyên bốnghiêm túc, Tư Đồ Phỉ Nhi cảm động đến nỗi rớm nước mắt.
"Về phần Tư Đồ gia. . . . . ." Lạc Thiên Hách nhìn người bên cạnh, nắm tay nàng chặt hơn."Phỉ Nhi là Phỉ Nhi, hành động của đại ca nàng không liên quan đến nàng. Thật ra, trong mắt con, đại ca nàng không xứng làm người nhà của nàng!"
Câu nói nặng lời này khiến ông bà Lạc ngạc nhiên, mà Lạc Thiên Hách mau chóng nói tất cả mọi việc Tư Đồ Chí Dương làm với Tư Đồ Phỉ Nhi, kể cả việc hắn thù hận nàng nhiều năm, có ý đồ ép nàng gả cho một địa chủ nhiều tuổi, thậm chí còn cả chuyện hắn cố gắng hại nàng.
Ông bà Lạc sau khi nghe xong, vừa kinh ngạc lại khinh thường với việc làm của Tư Đồ Chí Dương, còn thương tiếc Tư Đồ Phỉ Nhi vô tội bị hại.
Bọn họ nghiêm túc quan sát Tư Đồ Phỉ Nhi, thấy nàng xinh đẹp, ngoan hiền, mà người trẻ tuổi đứng cùng nhau, thoạt nhìn thật xứng đôi.
Hai vợ chồng liếc mắt nhìn nhau. Vợ chồng mấy chục năm, họ chỉ cần một ánh mắt là có thể biết được suy nghĩ lẫn nhau, cũng lập tức có được nhận thức chung.
Lạc Bách Thâm mở miệng nói với con trai: "Các con nếu đã thật lòng yêu nhau, ta và mẹ con dĩ nhiên sẽ không phản đối."
"Đúng vậy!" Lam Thái Vân cũng lập tức gật đầu nói: "Tâm ý của các con kiên định như vậy, mẹ nhìn cũng mừng, nếu yêu nhau vậy thì mau thành hôn đi!"
Khiến họ hiểu rõ, từ đáy lòng Tư Đồ Phỉ Nhi xông lên một nỗi kích động rồi mừng như điên, mà niềm vui này cũng lây sang vợ chồng Lạc thị, khiến họ tươi cười rạng rỡ.
"Hai đứa các con thành thân rồi, phải sinh nhiều đứa con trắng trẻo mũm mĩm, biết không?" Lam Thái Vân cười ha ha nói.
Chỉ cần nhiều cháu trai, cháu gái, còn sợ không có cách nào có thể dạy dỗ mấy đứa cháu thành nhân tài? Huống chi chỉ mới tưởng tượng đến cảnh có mấy đứa cháu vây quanh thôi, đã khiến họ vui lắm rồi.
Mặt Tư Đồ Phỉ Nhi đỏ lên, xấu hổ nhìn Lạc Thiên Hách.
Khi ánh mắt hai người nhìn nhau, trong mắt đều là tình ý nồng đậm không thể tan biến, mà đưa mắt thấy họ say sưa nhìn nhau, càng làm ông bà Lạc hài lòng cười toét miệng, tin rằng rồi một ngày không xa mình sẽ thành ông nội, bà nội.
**********************************
Trở về Lạc gia, ông bà Lạc vui mừng hớn hở chuẩn bị hôn lễ, mà Lạc Thiên Hách sợ nàng bị nhiều chuyện rườm rà làm cho sợ hãi, chỉ cần rảnh rỗi là đưa nàng ra ngoài hóng mát.
Ngày hôm đó, bọn họ cùng ngồi trong xe ngựa, Chu Nghĩa đánh xe, định đến hồ gần đó ngắm cảnh, vậy mà vừa mới ra cửa không lâu, xe ngựa chợt dừng lại.
"Sao vậy?" Lạc Thiên Hách cất giọng hỏi.
"Thưa thiếu gia, đằng trước có người cản xe ngựa." Chu Nghĩa đáp.
Lạc Thiên Hách sửng sốt, hỏi: "Là ai?"
"Là đại thiếu gia của Tư Đồ gia."
Nghe câu trả lời bất ngờ, Tư Đồ Phỉ Nhi giật mình.
Chỉ cần vừa nghĩ tới đại ca hận nàng sâu đậm, nghĩ tới nàng trốn nhà theo đường này, đại ca phái người đuổi bắt thậm chí không thương tiếc gì sát hại nàng, nàng liền không nhịn được nhướng mày lên, không hề muốn gặp đại ca chút nào.
Dù không biết đại ca có ý đồ gì, nhưng nàng khẳng định chắc chắn không phải là chuyện gì tốt.
Đang lúc lòng nàng tràn đầy kháng cự, Lạc Thiên Hách ở bên cạnh nhẹ nhàng vỗ về nàng, nói: "Đừng lo, Phỉ Nhi, dù có xảy ra chuyện gì, ta sẽ bảo vệ nàng."
Tư Đồ Phỉ Nhi gật đầu, sự âm u trong lòng chợt tan biến. Lúc này có hắn ở bên, nàng thật sự không còn bị hại nữa.
Hai người cùng nhau xuống xe ngựa, đối mặt với Tư Đồ Chí Dương.
"Tư Đồ công tử có chuyện gì không?" Lạc Thiên Hách hờ hững mở miệng hỏi.
"Ta tới tìm người! Phỉ Nhi, ngươi phải về với ta!" Tư Đồ Chí Dương mở miệng quát lớn.
Tối hôm qua, hắn nghe thấy hạ nhân trong nhà nói trên đường nhìn thấy nàng và Lạc Thiên Hách, mới biết thì ra nha đầu này đã về, rồi trốn ở Lạc gia!
Tư Đồ Phỉ Nhi vừa nghe, không khỏi tức giận.
"Trở về với ngươi? Thì ra ngươi còn chưa buông tha muốn ép ta gả cho tên địa chủ kia? Vẫn muốn nhốt ta trong nhà, tìm được chỗ tốt ngươi liền xuống tay sát hại ta?"
Nghe thấy chất vấn của nàng, nét mặt Tư Đồ Chí Dương trong nháy mắt cứng lại.
Vốn là, hắn luôn căm hận nha đầu chướng mắt này, một lòng muốn gả nàng ra ngoài, vì vậy ‘Bà mai’ vừa tới cửa cầu hôn thì hắn liền lập tức đồng ý.
Không ngờ, không chỉ có Lạc Thiên Hách đã đính hôn rồi liền đào hôn, chạy trốn không thấy tung tích đâu, ngay cả nàng cũng không chịu theo sắp xếp tái giá với Trương Đại Phong, trốn khỏi nhà.
Hắn ngày từ đầu đã căm thù nha đầu đáng hận này đến tận xương tủy, hành động lúc này của nàng hoàn toàn chọc giận hắn, mà thù mới cộng thêm hận cũ, chỉ có diệt trừ nàng mới có thể làm hắn sảng khoái!
Vì vậy, hắn phái bọn Vương Thủ đuổi theo nàng, cũng nói cho chúng biết chỉ cần có cơ hội, thì giết nàng ngay, nhưng nếu không có cơ hội xuống tay, tìm cơ hội gặp Xuân Bình đưa thuốc độc, để Xuân Bình hạ độc giết nàng.
Vốn tưởng rằng có Xuân Bình làm nội gián, loại bỏ nàng chẳng phải là việc khó, nhưng không thể ngờ rằng Xuân Bình chẳng những thất thủ, còn bị bắt về, hắn càng không ngờ, nha đầu đáng hận này lại đi cùng Lạc Thiên Hách.
Nhìn hai người họ gần gũi, chẳng lẽ muốn thành thân?
Không được! Kế hoạch đã thay đổi rồi, dù là lúc đầu hắn đồng ý hứa hôn với Lạc gia, nhưng lúc này hắn không cho phép chuyện phát triển như vậy.
Trương Đại Phong vẫn luôn dòm trộm sắc đẹp của Phỉ Nhi, khi chuyện nàng có tướng công đào hôn đang ầm ĩ xôn xao, ông ta vẫn sai người ngỏ ý muốn cưới nàng.
Không ngờ, hắn vừa mới đồng ý với Trương Đại Phong, Phỉ Nhi đã bỏ trốn, chuyện này khiến Trương Đại phong tức giận không thôi, hắn tốn hết tâm sức mới xoa dịu được. Lúc này Trương Đại Phong nghe nói nàng trở lại, lại giục muốn cưới nàng, còn uy hiếp nếu việc này xảy ra chuyện gì thì hắn phải hứng chịu hết thảy!
Mặc dù trong lòng hắn hơi kiêng dè Lạc gia giỏi về độc dược, nhưng còn hơn là chọc vào Trương Đại Phong! Dù sao Tư Đồ gia buôn bán không khó khăn lắm, thế nhưng Trương Đại Phong không chỉ là kẻ có tiền, lại là khách hàng có quan hệ tốt với hắn, hắn không thể gây sự!
Hắn nhất định phải mang nha đầu đáng chết này về, ép lên kiệu hoa.
Tư Đồ Chí Dương nặn ra nụ cười gượng, nói: "Muội nói bậy gì đấy? Đại ca sao lại muốn tính mạng của muội? Chắc muội hiểu lầm rồi! Đi, chúng ta về nhà trước rồi nói cho rõ ràng."
Hắn muốn đưa tay ép Tư Đồ Phỉ Nhi, Lạc Thiên Hách lập tức đưa nữ nhân mình yêu thương ra sau, hơn nữa không khách khí chút nào hất tay Tư Đồ Chí Dương ra.
"Dù ngươi có phủ nhận, sự thật cũng không mất đi được!"
Hắn căm tức nhìn Tư Đồ Chí Dương, không hề muốn tha thứ cho con người từng định sát hại Phỉ Nhi.
"Phỉ Nhi sẽ không đi cùng ngươi, nàng sắp thành thân với ta, sau này cũng sẽ ở tại Lạc gia, sau đó không còn chút quan hệ gì với ngươi nữa."
"Không sai!" Tư Đồ Phỉ Nhi lập tức mở miệng nói theo: "Ngươi nhanh chóng bỏ cái ý nghĩ đấy đi! Ta không thể về với ngươi!"
Tư Đồ Chí Dương cắn răng, đáy mắt lóe lên vẻ hung ác.
"Phỉ Nhi, muội chưa hiểu chuyện đời, khó tránh khỏi bị lời ngon tiếng ngọt của nam nhân dụ dỗ, đại ca sẽ bảo vệ muội, mau về cùng ta!"
"Ta không về!"
Vẻ mặt của Tư Đồ Chí Dương càng âm trầm hơn, mở miệng cảnh cáo: "Nếu muội không chịu ngoan ngoãn đi theo ta, thì đừng trách ta tìm người của quan phủ, đến lúc đó. . . . . ." Hắn nhìn Lạc Thiên Hách, cười lạnh nói: "Ngươi đào hôn trước, hôn sự này đã không còn rồi! Đến lúc đó, một mình ngươi phạm vào tội dụ dỗ con gái nhà lành, ngươi sẽ không hứng được đâu!"
"Cái gì?"
Tư Đồ Phỉ Nhi khiếp sợ hít vào một hơi, quả thật không thể tin được hắn ti tiện như thế. "Ngươi đúng là quá vô sỉ!" Nàng tức giận phẫn nộ nắm chặt tay, mắng: "Dọc đường ngươi ra lệnh cho bọn Vương Thủ giết ta, thậm chí còn sai Xuân Bình hạ độc hại ta, nếu muốn báo lên quan phủ, ngươi cho rằng mình có thể được lợi sao? Đến lúc đó chắc chắn quan gia sẽ trị tội ngươi!"
Tư Đồ Chí Dương khẽ hừ một tiếng, mặt không tỏ ra sợ hãi.
"Ngươi nói những lời này, phải có chứng cứ đấy! Ngươi có chứng cứ sao? Không có chứng cứ, ngươi nghĩ quan gia sẽ tin ngươi sao?"
Hắn đoán đúng, họ không có chứng cứ, vì vậy sẽ không sợ chuyện xé ra to. Nhưng, hắn vừa dương dương tự đắc nói xong, chợt có giọng nói vang lên ——
"Ta có thể làm chứng!"
Bọn họ quay đầu lại, chỉ thấy một cô nương quần áo rách bươm, xmuội ra giống như xin ăn dọc đường. Mà nhìn kỹ hơn, họ đều kinh ngạc giật mình.
"Xuân. . . . . . Xuân Bình?" Tư Đồ Phỉ Nhi vô cùng ngạc nhiên, không thể tin vào mắt mình.
Tuy nàng lờ mờ đoán đại ca sẽ không đối xử tử tế với Xuân Bình vì làm hỏng chuyện, nhưng nàng cứ nghĩ rằng chỉ quở mắng một trận rồi thôi, không ngờ Xuân Bình lại lưu lạc như vậy!
"Con tiện tì này! Nói hươu nói vượn cái gì?" Tư Đồ Chí Dương cắn răng giận dữ mắng mỏ.
Đáng ghét! Hắn nghĩ thầm, nếu không giết được xú nha đầu Tư Đồ Phỉ Nhi này, thì diệt khẩu Xuân Bình cũng không cần thiết, không ngờ lúc này con tiện tỳ này lại nhảy ra cắn hắn. Sớm biết thế, ngay từ đầu nên giết cô ta phòng ngừa hậu họa mới phải!
Xuân Bình lấy dũng khí, nói lại lần nữa: "Ta không nói hươu nói vượn, những lời tiểu thư vừa nói, ta đều có thể làm chứng."
Hơn nửa tháng trước, nàng ngồi trên xe ngựa Lạc Thiên Hách chuẩn bị trở về Tư Đồ gia, Tư Đồ Chí Dương biết được nàng không làm xong chuyện, giận đến mức đuổi hai mẹ con nàng ra ngoài, không thèm để ý.
Nàng từng đau khổ quỳ xuống đất cầu xin, nhưng hắn vẫn nhẫn tâm. Vì phải nuôi sống mình và mẫu thân, nàng cũng chỉ có thể lưu lạc đầu đường xin ăn.
Vừa rồi, nàng đang định đến khách điếm gần đây xin cái ăn, thì thấy đại thiếu gia cản xe ngựa của Chu Nghĩa lại.