Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 579




“Vì sao?”

Người đàn ông nhìn người phụ nữ trên mặt đất, ra vẻ nghiền ngẫm lặp lại lời nói của cô.

Gã nhướng mày nhìn Lục Nghiên Tịch một cách hèn hạ.

Người đàn ông chậm rãi đi tới trước mặt Lục Nghiên Tịch, dường như Lục Nghiên Tịch đã nằm trong tay gã nên không thể chạy trốn được.

Người đàn ông từ từ ngồi xổm xuống, tay bóp cằm Lục Nghiên Tịch, ép cô phải nhìn thẳng vào mình.

Lục Nghiên Tịch rất khó chịu với người đàn ông này, cô cố kiềm chế cơn buồn nôn.

“Anh tới gần chút.”

Lục Nghiên Tịch tủi thân nhìn người đàn ông, nói một cách nũng nịu.

Người đàn ông chưa từng được một người phụ nữ xinh đẹp và khéo léo nói như vậy, gã lập tức thò đầu tới với một khuôn mặt đầy nét cười.

Thấy người đàn ông thò đầu tới, Lục Nghiên Tịch nhào lên đó rồi cắn một cái.

“A! Con điếm này.” Người đàn ông lập tức giơ tay lên tát Lục Nghiên Tịch một cái.

“Nếu cô cắn tôi một cái thì phải trả giá tương ứng đấy.” Sau đó người đàn ông nhìn Lục Nghiên Tịch với ánh mắt hèn hạ, thấy vậy da đầu Lục Nghiên Tịch tê dại.

Người đàn ông bế cô lên. Chậm rãi đi đến chiếc giường sắt bên cạnh.

Tay Lục Nghiên Tịch đập vào đầu người đàn ông, đột nhiên cắn lên vai gã.

“A!”

Cảm nhận được cơn đau ập đến, người đàn ông ném Lục Nghiên Tịch lên giường sắt.

Lục Nghiên Tịch vội vàng bò đến góc giường, cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt.

Người đàn ông vòng ra phía sau Lục Nghiên Tịch, cởi dây trói cho cô rồi đè cô xuống giường.

“Cút.”

Lục Nghiên Tịch muốn cắn lên vai người đàn ông.

Không ngờ người đàn ông lại tát vào mặt cô.

“Con điếm, còn muốn cắn tôi.”

Người đàn ông nhìn người phụ nữ nằm trên giường, khuôn mặt hơi đỏ lên nhưng không mất đi sự xinh đẹp.

Lập tức nguôi giận.



Lục Nghiên Tịch sợ hãi nhìn người đàn ông, không phải cô sợ chết mà là trong bụng cô còn có một đứa bé, cô không thể chết, càng không thể để đứa bé chưa chào đời chết trong bụng mình được.

Người đàn ông lập tức bổ nhào tới.

Lục Nghiên Tịch giơ chân đá người đàn ông xuống giường, nhưng không ngờ người đàn ông lại dồn cô vào trong góc, không động đậy được.

“Anh à đừng như vậy mà.”

Lục Nghiên Tịch chợt nảy ra cách đối phó hữu hiệu, giọng điệu đáng thương. Đôi mắt mở to đầy tủi thân, lấp lánh nhìn người đàn ông.

Người đàn ông phút chốc hơi sửng sốt, ngồi dậy.

“Sao thế? Bây giờ biết sợ rồi à?”

Người đàn ông nhìn thẳng vào cô, không chút khách khí.

Lục Nghiên Tịch hạ quyết tâm, cô ôm bụng chạy đến cửa sổ, muốn chạy trốn.

Người đàn ông thấy thế lập tức nổi giận.

Đương nhiên sức lực của Lục Nghiên Tịch không thể so được với người đàn ông, càng huống hồ cô còn đang mang thai.

Chỉ chốc lát sau gã đã bắt được cô. Trói cô lại rồi ném trên giường.

“Người phụ nữ chết tiệt này, bây giờ cô muốn chết hay sao?”

Lục Nghiên Tịch nghe người đàn ông nói như vậy, có vẻ gã đã bị cô chọc cho tức chết, Lục Nghiên Tịch còn muốn bảo toàn tính mạng của mình.

Bây giờ phải làm sao đây, hai lần đều không trốn được, Lục Nghiên Tịch cũng không dám nghĩ đến hậu quả sau khi bỡn cợt gã lần nữa.

Lúc Lục Nghiên Tịch đang nghĩ cách chạy trốn thì Ngụy Như Mai xuất hiện.

“Sao Lục Nghiên Tịch vênh vênh váo váo trước đây bây giờ lại biến thành người phụ nữ ép dạ cầu toàn trước mặt một người đàn ông xa lạ để được sống vậy?” Ngụy Như Mai chế giễu nói.

Ngụy Như Mai ngồi xổm xuống sờ khuôn mặt của Lục Nghiên Tịch, làn da mịn màng này không phải là thứ mà Ngụy Như Mai muốn.

“Cô cả nhà họ Lục, nếu bị người khác thấy dáng vẻ này của cô thì sẽ nói thế nào về cô cả nhà họ Lục đây? Để tôi nghĩ xem.”

“Cô cả nhà họ Lục vì tình yêu mà đã hiến thân ở một nơi nào đó.”

Ngụy Như Mai nói vô cùng khó nghe.

Cô ta bị Tư Bác Văn đuổi đi, cô có từng nghĩ tới cảm nhận của cô ta chưa, cô ta ngủ ngoài đường phố, cô thì ngủ ngon ở trong nhà như vậy, tất cả đều là do Lục Nghiên Tịch cô.

Đều là do cô – Lục Nghiên Tịch, Lục Nghiên Tịch cô sẽ không được chết yên đâu, chắc chắn cô ta sẽ khiến cô chết thật thảm.



Ánh mắt Ngụy Như Mai nhìn Lục Nghiên Tịch đầy sự khinh thường

Lục Nghiên Tịch nghe Ngụy Như Mai nói xong, cô nhìn đứa bé trong bụng, suy nghĩ cứ thế trôi đi.

Thật ra Tư Bác Văn không hề yêu cô, cũng không thích đứa bé trong bụng cô.

Nhưng cô thật sự yêu Tư Bác Văn, vì Tư Bác Văn mà không có tôn nghiêm của mình, thật sự…

Nhưng Ngụy Như Mai là tiểu tam phá hoại cuộc hôn nhân giữa cô và Tư Bác Văn, anh dựa vào cái gì mà đối xử với cô như vậy.

“Ngụy Như Mai, cô là tiểu tam phá hoại cuộc hôn nhân của tôi, cô còn nói gì nữa.” Lục Nghiên Tịch đã bắt đầu lớn tiếng mắng, không hề quan tâm đến thân phận cô cả của nhà họ Lục.

“Ồ, tôi nhớ ra rồi, không phải trong bụng cô còn có con của Tư Bác Văn sao?” Ngụy Như Mai sờ bụng Lục Nghiên Tịch.

Lục Nghiên Tịch thật sự khiến người ta ghen tỵ, còn có con với Tư Bác Văn.

“Đừng động vào con của tôi, đừng!” Lục Nghiên Tịch cầu xin tha thứ.

Lục Nghiên Tịch bật khóc.

Đứa bé này là hy vọng cuối cùng của cô, không được! Nếu không có đứa bé, cô sẽ không còn hy vọng khiến Tư Bác Văn yêu mình nữa! Không được!

Lục Nghiên Tịch thật sự không biết phải làm sao, nếu không có đứa bé này cô phải làm sao đây?

Ngụy Như Mai nhìn Lục Nghiên Tịch khóc thảm như vậy, càng không có ý mềm lòng.

“Lục Nghiên Tịch, cô có từng nghĩ tới sẽ có ngày cô quỳ trên mặt đất cầu xin tôi không?”

“Lục Nghiên Tịch, cô thật đáng thương!” Ánh mắt Ngụy Như Mai lộ ra vẻ thương hại.

Lục Nghiên Tịch muốn phản kháng.

“Ngụy Như Mai, cô đừng có mà đắc ý, chắc chắn Tư Bác Văn sẽ đến cứu tôi.” Lục Nghiên Tịch tự nhủ với mình rằng chắc chắn Tư Bác Văn sẽ đến cứu cô.

“Lục Nghiên Tịch, cô đừng nghĩ ngợi nữa, Tư Bác Văn không thể đến cứu cô đâu, không thể nào. Cô chờ chết ở đây đi!” Ngụy Như Mai đập tan ảo tưởng của Lục Nghiên Tịch.

“Không thể nào, trong bụng tôi còn có con của anh ấy!” Lục Nghiên Tịch lớn tiếng nói, cho mình chút cảm giác an toàn, Tư Bác Văn sẽ đến cứu cô.

Lục Nghiên Tịch luôn cảm thấy Tư Bác Văn không nhẫn tâm như vậy, anh luôn là người tốt với cô nhất, giống như lúc nhỏ vậy, anh sẽ đến cứu cô.

Ngụy Như Mai nhìn Lục Nghiên Tịch đầy chế giễu, cô vẫn còn ảo tưởng nghĩ Tư Bác Văn sẽ đến cứu cô ư, điều đó là không thể nào, Tư Bác Văn còn không biết cô bị bắt cóc.

“Không thể nào.” Ngụy Như Mai cười nói.

“Anh ấy còn không biết cô bị bắt cóc!” Ngụy Như Mai cười nói nốt.

Lục Nghiên Tịch vừa nghe Ngụy Như Mai nói thì cũng mới nhận ra là Ngụy Như Mai bắt cóc mình.