Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 570




Vốn Ngụy Như Mai còn đang dựa vào Gia Bảo, cho rằng Gia Bảo là hy vọng cuối cùng của cô ta.

Nhưng bây giờ Lục Nghiên Tịch cũng đang mang thai, đây không phải là...

Nghĩ đến đây, Ngụy Như Mai không khỏi nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ độc ác.

Không được, cô ta tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra.

Thấy bộ dạng này của Ngụy Như Mai, Gia Bảo cũng cảm thấy kỳ quái, cậu bé không khỏi hỏi lớn.

"Mẹ, mẹ sao vậy?"

Cậu bé cảm thấy Ngụy Như Mai thế này có hơi đáng sợ.

Nghe Gia Bảo hỏi vậy, Ngụy Như Mai mới kịp nhận ra, cô ta lập tức nói: "Không sao đâu, Gia Bảo!"

Vừa nói, Ngụy Như Mai vừa cười khẽ, trong mắt đầy ắp dịu dàng.

"Mẹ chỉ cảm thấy hơi tò mò."

"Gia Bảo, họ còn nói gì nữa không?"

Ngụy Như Mai nhìn Gia Bảo, hỏi thẳng, trong mắt tràn đầy thăm dò.

Nếu Lục Nghiên Tịch đã mang thai thì chắc hẳn còn nói sang chuyện khác nữa, không thể gió êm sóng lặng như vậy được.

Gia Bảo sờ cằm, đảo mắt ngẫm nghĩ.

"Còn nói gì khác à."

Nghe đến đây, Ngụy Như Mai không khỏi thấy hơi gấp gáp, lập tức hỏi giống như không thể chờ thêm được nữa: "Còn nói gì nữa?"

Cô ta muốn xem xem bọn họ nghĩ gì về cái thai của con khốn Lục Nghiên Tịch.

"Ông nội rất vui, hình như ông còn nói muốn tặng cổ phần cho dì, nhưng con không hiểu lắm, cũng không biết có ý gì."

Đối với một cậu bé bốn năm tuổi như Gia Bảo mà nói, có thể ghi nhớ nhiều thứ như vậy đã là tốt lắm rồi.

Vừa dứt lời, giây tiếp theo, sắc mắt Ngụy Như Mai càng khó coi hơn.

"Cổ phần?"

Cô ta siết chặt lòng bàn tay, rất kinh ngạc.

Vậy mà cái lão già chết tiệt đó lại tốt với con khốn Lục Nghiên Tịch như vậy!

Cổ phần, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là cổ phần của tập đoàn Tư Thị trong tay ông ta, đúng không?

Ngụy Như Mai còn đang thèm muốn những thứ này, vốn tưởng rằng sau này có thể lừa ông ta chuyển cho Gia Bảo, không ngờ cuối cùng lại bị Lục Nghiên Tịch thò một chân vào.

Nghĩ đến đây, hận thù trong mắt Ngụy Như Mai càng dày đặc.

"Vậy Lục Nghiên Tịch có nhận không?"

Gia Bảo gật đầu: "Có ạ, sau đó dì Nghiên Tịch đã ký tên rồi ạ."

Nghe Gia Bảo nói vậy, Ngụy Như Mai nhìn về phía cách đó không xa, ánh mắt như tẩm độc trông rất khó coi.

Không được, không thể để chuyện này tiếp tục xảy ra, cô ta phải khiến Lục Nghiên Tịch phải nhả chỗ hợp đồng đó ra.



Đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, Ngụy Như Mai lấy từ trong túi ra một gói bột rồi đưa cho Gia Bảo.

"Gia Bảo, con có muốn em bé của dì Nghiên Tịch chào đời khỏe mạnh không?"

Ngụy Như Mai nhìn Gia Bảo, ánh mắt cô ta đầy dịu dàng, khuôn mặt tươi cười sung sướng nói.

Tuy là nhìn Ngụy Như Mai như vậy, nhưng biểu cảm trong mắt lại khiến người ta cảm thấy kỳ quái.

Tuy nhiên, Gia Bảo lại không để ý đến điều đó, trong đầu cậu bé chỉ toàn câu Ngụy Như Mai vừa nói.

Cậu bé gật đầu, trên mặt vô cùng ngoan ngoãn.

"Con muốn ạ!"

"Con muốn dì Nghiên Tịch sinh cho con một em trai đáng yêu!"

Lúc nói lời này, Gia Bảo còn chớp mắt, trông vô cùng ngây thơ hồn nhiên.

Nhìn bộ dạng này của Gia Bảo, trong mắt Ngụy Như Mai hiện lên một tia tàn nhẫn thoáng qua rồi biến mất.

Dáng vẻ này của Gia Bảo đúng là ngớ ngẩn.

Nếu cô ta không tranh thủ giúp thì có khi Gia Bảo bị Lục Nghiên Tịch lừa lúc nào không biết.

Nghĩ đến đây, Ngụy Như Mai càng củng cố suy nghĩ của mình hơn.

Cô ta nói: "Nếu Gia Bảo đã muốn đứa con của dì Nghiên Tịch chào đời khỏe mạnh vậy thì dì Nghiên Tịch phải giữ gìn sức khỏe thật tốt."

"Đây là thuốc dưỡng thai mà mẹ đã nhờ bác sĩ kê đơn, rất tốt cho sức khỏe của dì Nghiên Tịch. Con hãy lén lút bỏ vào cốc của dì Nghiên Tịch được không?"

Giọng nói của Ngụy Như Mai vô cùng dịu dàng.

Gia Bảo chớp mắt nhận lấy: "Bỏ thẳng vào trong nước là được ạ?"

Ngụy Như Mai gật đầu: "Đúng rồi, bỏ thẳng vào trong nước, nhưng đây là chuyện bí mật giữa hai mẹ con chúng ta, con đừng nói cho người khác biết nha!"

"Ngay cả ba cũng không được nói!"

Nói xong, Ngụy Như Mai còn dặn dò thêm vài câu.

Nếu Gia Bảo không cẩn thận bán đứng cô ta thì đến lúc đó coi như thất bại trong gang tấc.

Nghĩ đến đây, Ngụy Như Mai lại dặn dò thêm.

"Vậy còn dì Nghiên Tịch thì sao?"

Gia Bảo chớp đôi mắt to, hỏi với dáng vẻ đầy thắc mắc.

"Chắc chắn không được, ai cũng không được."

"Gia Bảo, đây là lời hứa giữa mẹ và con, không được phép cho ai biết nha!"

Nói xong, Ngụy Như Mai đưa tay ra ngoắc lấy ngón tay của Gia Bảo.

"Chúng ta móc ngoắc tay, không được phép cho ai biết!"

Nhìn thấy dáng vẻ này của Ngụy Như Mai, Gia Bảo cũng gật đầu, vẻ mặt nghiêm nghị.



"Vâng ạ!"

"Ngoắc ngón tay!"

...

Sau khi nhìn thấy Gia Bảo nhận lấy thuốc, lúc này Ngụy Như Mai mới hài lòng gật đầu.

"Gia Bảo ngoan lắm."

Đúng lúc này, cách đó không xa có tiếng bước chân truyền đến.

Sắc mặt Ngụy Như Mai hơi hoảng loạn, cô ta lập tức nói.

"Gia Bảo, vậy mẹ đi trước đây, không được nói với người khác là mẹ đến đây đấy!"

"Bái bai."

Nói xong câu này, Ngụy Như Mai xoay người chạy thẳng tới một lối ra khác.

Sau khi Ngụy Như Mai rời đi, giây tiếp theo, giọng nói của mẹ Tư truyền đến.

"Gia Bảo, sao con lại ở đây một mình?"

Vừa nhìn thấy mẹ Tư, Gia Bảo lập tức trả lời: "Bà nội!"

"Con đang chơi ở đây."

Nói xong, Gia Bảo chạy thẳng đến bên cạnh mẹ Tư bằng đôi chân ngắn cũn.

"Bà nội, hôm nay dì Nghiên Tịch với ba có tới đây không ạ?"

Nghe Gia Bảo hỏi vậy, mẹ Tư không khỏi nhếch môi cười, ánh mắt đầy thỏa mãn.

"Sao vậy, con nhớ họ rồi à?"

Nhắc đến Lục Nghiên Tịch, ý cười trong mắt mẹ Tư càng nhiều hơn.

Bây giờ Lục Nghiên Tịch là ưu tiên hàng đầu của nhà họ Tư, là đối tượng được bảo vệ trọng điểm, không thể xảy ra chuyện gì được.

Gia Bảo gật đầu: "Vâng ạ, con nhớ dì Nghiên Tịch với ba."

"Bà nội nói xem, liệu dì Nghiên Tịch có sinh cho cháu một đứa em trai dễ thương hay không?"

Nghe Gia Bảo nói vậy, mẹ Tư nở nụ cười.

"Gia Bảo, chẳng lẽ con không thích em gái sao?"

"Em gái cũng thật đáng yêu làm sao."

Sau đó, Gia Bảo và mẹ Tư cứ nói chuyện câu được câu không, dọc đường đi đâu đâu cũng có thể nghe thấy tiếng cười của mẹ Tư.

...

Bên này, Lục Nghiên Tịch trở về nhà, sinh hoạt hàng ngày đã biến thành ngày ngày nằm ở nhà.

"Em muốn ra ngoài đi dạo, Bác Văn!"

Người đàn ông này rõ ràng đang nuôi cô như một con heo, điều này đã khiến Lục Nghiên Tịch không thể chấp nhận được.