Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 566




Đúng vậy, cho dù nói cho cô biết thì cô cũng sẽ không bao giờ chấp nhận.

Nhưng mà Tư Bác Văn vẫn cứ gạt cô như thế, trong lòng cô cũng sẽ không thoải mái.

Lục Nghiên Tịch mím môi, cô không biết nên nói gì thì mới tốt.

“Nhưng mà, chuyện này…”

Lục Nghiên Tịch còn chưa kịp nói hết lời thì Tư Bác Văn đã ngắt lời cô.

“Được rồi, chuyện đã qua lâu như vậy rồi, em cũng đừng để trong lòng nữa.”

“Chẳng phải bây giờ chúng ta đang sống rất tốt hay sao?”

Chỉ cần bây giờ bọn họ vẫn hòa hợp thì cần gì phải nghĩ nhiều về những chuyện trước kia như vậy nữa.

Nghe được lời của Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch suy nghĩ một chút, ừm, đúng là như thế.

“Đúng rồi, anh gọi em làm gì thế?”

Vừa rồi cô chỉ lo hỏi chuyện Tư Bác Văn, còn chưa hỏi Tư Bác Văn tìm cô làm gì.

Nghe Lục Nghiên Tịch hỏi thì lúc này Tư Bác Văn mới nhớ ra, anh lập tức nói.

“Mẹ anh muốn em về nhà ăn cơm.”

“Chờ lát nữa tan làm thì anh sẽ tới đón em, chúng ta cùng nhau về nhà họ Tư.”

Nghe đến đó, Lục Nghiên Tịch không khỏi do dự: “Hả?”

“Chiều nay em phải…”

Ban đầu cô còn định sẽ ở bên Lý Tang Du nhiều hơn, nhưng mà bây giờ lại bị Tư Bác Văn gọi đi như thế đã phá vỡ kế hoạch của cô rồi.

Tư Bác Văn cũng nghe thấy Lục Nghiên Tịch khó xử, anh nói.

“Nếu như không tiện thì thôi, anh sẽ giải thích với mẹ, hôm khác lại về ăn cơm cũng được.”

Tư Bác Văn đã đồng ý với mẹ Tư rồi, nếu như bây giờ lại đổi ý thì chắc chắn là sẽ để lại ấn tượng không tốt.

Lục Nghiên Tịch suy nghĩ một lát rồi vẫn quyết định bỏ qua.

“Được rồi, em sẽ đi với anh, nhưng mà anh đến đón em trễ chút nhé.”

Trong mắt Tư Bác Văn tràn đầy vui vẻ: “Được.”

Sau khi cúp điện thoại, Lục Nghiên Tịch lại đi vào phòng bệnh, cô đặt tất cả số thuốc mà y tá đã đưa cho cô lên tủ.

“Mẹ, những loại thuốc này, mẹ bắt buộc phải uống hết đấy, không được quên đâu.”

Trước đó y tá đã dặn tới dặn lui là không thể quên, không được quên!

Nghe thấy lời Lục Nghiên Tịch nói, Lý Tang Du khẽ gật đầu: “Con cứ yên tâm đi, mẹ biết rồi mà.”

“Mẹ biết thì tốt rồi ạ.”



Lục Nghiên Tịch nói xong lại nhìn về phía Thái Vũ Hàng: “Chú Thái, lúc con không ở đây thì làm phiền chú chăm sóc mẹ con nhiều hơn.”

Sao mà Lục Nghiên Tịch lại không hiểu rõ tính tình của mẹ mình được chứ.

Thỉnh thoảng hay quên thì thôi đi, cho dù là nhớ kỹ thì phỏng chừng cũng sẽ không muốn uống thuốc đâu.

Nghĩ tới đây, Lục Nghiên Tịch bất đắc dĩ lắc đầu.

Nghe Lục Nghiên Tịch nói, Thái Vũ Hàng lập tức gật đầu đáp lại: “Nghiên Tịch, con cứ yên tâm đi.”

Ông ấy ở bên cạnh Lý Tang Du, cho dù Lý Tang Du không muốn uống thuốc thì ông ấy cũng sẽ ép bà phải uống.

Nhìn dáng vẻ này của Thái Vũ Hàng, lúc này Lục Nghiên Tịch mới khẽ gật đầu yên tâm.

“Vậy thì tốt rồi, cám ơn chú, chú Thái.”

“Đều là người một nhà mà khách sáo làm gì!”

Thái Vũ Hàng nói xong rồi lại giống như nhớ ra điều gì đó, ông ấy nói với Lục Nghiên Tịch.

“Nghiên Tịch à, đã lâu rồi chúng ta không ăn cơm cùng nhau, chờ mẹ con xuất viện thì chúng ta ăn một bữa đi, cho náo nhiệt một chút!”

Nghe thấy lời đề nghị của Thái Vũ Hàng, Lục Nghiên Tịch tỏ vẻ rất tán thành, cô gật đầu: “Được ạ, vậy thì cứ quyết định như vậy đi, đến lúc đó con sẽ mời!”

Cũng coi như là cảm ơn Thái Vũ Hàng vẫn luôn chăm sóc bọn họ lâu như vậy.

Thái Vũ Hàng gật đầu: “Được!”

Sau đó bọn họ lại tiếp tục trò chuyện về những chuyện khác, trong phòng vô cùng ấm áp.

Đúng lúc này, tin nhắn của Tư Bác Văn gửi tới.

[Anh đã đến dưới bệnh viện rồi.]

Anh biết chắc chắn là Lục Nghiên Tịch đang ở cùng Lý Tang Du cho nên không gọi điện thoại cho cô.

Nhìn thấy tin nhắn đến, Lục Nghiên Tịch sửng sốt, cô vội vàng nói.

“Mẹ ơi, hôm nay con còn chút việc bận, có lẽ là con phải đi trước đây.”

Lục Nghiên Tịch đứng dậy, ánh mắt Lý Tang Du nhìn cô đầy vẻ luyến tiếc.

“Con bé này, con vừa mới tới chưa được bao lâu mà đã phải đi rồi, con xem con gầy thế nào rồi kìa, con nhất định phải nhớ ăn uống đầy đủ đó, phải chú ý sức khỏe!”

Lục Nghiên Tịch gật đầu: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi.”

Lần nào cũng thế, ở trong mắt Lý Tang Du thì Lục Nghiên Tịch vẫn luôn là đứa trẻ chưa trưởng thành, bà đều phải nhắc nhở và dặn dò cô vài câu.

Đây cũng là chuyện mà mỗi bậc cha mẹ không yên tâm nhất.

“Mẹ, mẹ còn nói con, mẹ cũng phải ăn uống đầy đủ đấy, nhớ nghỉ ngơi nữa!”

“Yên tâm đi, mẹ biết rồi, con đi đi.”

Thái Vũ Hàng ở bên cạnh cũng gật đầu theo: “Con bé có việc riêng phải làm, cứ để chúng đi đi.”



Sau đó lại dặn dò thêm vài câu thì lúc này mới thả cho Lục Nghiên Tịch rời đi.

Lục Nghiên Tịch vừa ra khỏi bệnh viện thì chiếc Rolls-Royce màu đen đã lập tức đập vào mắt cô.

Nhìn bốn số tám kiêu ngạo đó, không phải biển số xe của Tư Bác Văn thì còn có thể là của ai nữa?

Lục Nghiên Tịch không hề nghĩ ngợi, cô bước nhanh về phía trước và mở cửa xe.

Giây tiếp theo, gương mặt lạnh lùng của Tư Bác Văn đột ngột rơi vào mắt cô.

“Sao anh lại đến sớm thế!”

Vốn dĩ Lục Nghiên Tịch còn nghĩ rằng Tư Bác Văn sẽ đến trễ một chút, không ngờ anh lại đến quá sớm.

"Trong nhà vẫn luôn thúc giục chúng ta về ăn cơm, không còn cách nào nữa nên anh đến sớm một chút.”

Tư Bác Văn nói xong thì nhìn Lục Nghiên Tịch, anh có hơi lo lắng.

“Đúng rồi, em đã xử lý xong hết mọi chuyện của em chưa?”

Lục Nghiên Tịch gật đầu: “Ừm, anh yên tâm đi, không có gì đâu.”

Sau đó chiếc xe giống như mũi tên rời cung mà chạy thẳng ra ngoài.

Phong cảnh không ngừng lướt qua bên ngoài cửa sổ, chỉ chốc lát sau đã đến nhà họ Tư.

Vừa mới đi tới cửa thì giọng nói của mẹ Tư đã truyền vào trong tai: “Nghiên Tịch, các con đã về rồi à?”

“Có đói bụng không, mau tới ăn chút gì đi!”

Nhìn thấy dáng vẻ nhiệt tình của mẹ Tư, Lục Nghiên Tịch có hơi xấu hổ.

Cô gật đầu: “Dì ơi, bây giờ bọn cháu vẫn ổn, cũng không có đói lắm.”

“Vừa rồi mẹ đã nhờ dì giúp việc nấu những món ngon nhất rồi, con mau tới ăn đi.”

Mẹ Tư nói xong thì đi đến bên cạnh Lục Nghiên Tịch, bà ấy vươn tay ra nắm tay cô và kéo cô đi vào bên trong.

Mỗi lần Lục Nghiên Tịch về nhà thì Tư Bác Văn đều luôn phải cảm khái rằng không biết cuối cùng thì mình có phải là con ruột trong nhà này hay không.

Bởi vì có Lục Nghiên Tịch ở đây, mẹ Tư cũng hoàn toàn phớt lờ anh, hoàn toàn bỏ rơi anh, điều này khiến cho trong lòng Tư Bác Văn rất là buồn bực.

Chẳng qua, kết quả này cũng là điều mà anh vui vẻ nhìn thấy.

Anh nhếch môi, lẳng lặng đi theo sau lưng hai người.

Mẹ Tư kéo cổ tay Lục Nghiên Tịch, bà ấy sờ sờ, cực kỳ đau lòng nói: “Nghiên Tịch à, cổ tay của con toàn là xương thôi, không có chút thịt nào hết, con phải ăn nhiều hơn mới được.”

“Dì ơi, cháu không gầy, thật đó…”

Lục Nghiên Tịch không biết phải làm sao, vì sao mỗi lần cô trở về thì người lớn đều muốn nói đến chuyện cô gầy chứ.

“Không gầy mà bây giờ lại như không xương thế này à?”

“Không được!”