Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 563




Ai bảo chỉ có phụ nữ mới cuồng mua sắm, bây giờ xem ra Tư Bác Văn cũng chẳng hề thua kém chút nào.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Lục Nghiên Tịch lại cảm động thêm mấy phần.

Cô cười khẽ: "Anh thật ngốc nghếch."

"Bây giờ còn chưa biết là trai hay gái, anh mua nhiều đồ như vậy không phải là lãng phí sao?"

Lục Nghiên Tịch không khỏi cảm thấy hơi đau lòng cho số tiền này, thật là lãng phí quá mức.

Nghe những lời của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn lại không cho là đúng, anh nhướng mày lên.

"Anh thích, anh vui khi lãng phí đấy."

Trước đây anh chỉ nghĩ là chỉ cần đứa bé sinh ra khỏe mạnh và bình an thì những thứ khác sẽ không là gì cả.

Nhìn thấy bộ dạng này của Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch càng cười tươi hơn nhưng cũng có hơi bất lực.

"Được, có tiền nên tùy hứng!"

Tư Bác Văn ôm chặt cô nói nhỏ: "Tiền của anh không phải cũng là của em sao?"

Sau đó, Tư Bác Văn cúi xuống, đôi môi mỏng của anh trực tiếp đặt lên môi Lục Nghiên Tịch...

Ngày hôm sau, khi Lục Nghiên Tịch tỉnh dậy thì trời đã sáng bửng.

Vừa mở mắt ra, liền bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Tư Bác Văn.

Tư Bác Văn cứ nhìn cô đăm đăm như vậy, quả thực có chút rợn người.

Lục Nghiên Tịch giật nảy mình, vội vàng nói: "Anh dậy lúc mấy giờ thế?"

Tư Bác Văn lắc đầu: "Không biết."

"Hôm nay chúng ta đến bệnh viện kiểm tra, dậy đi!"

Nghe thấy Tư Bác Văn nói thế, lúc này Lục Nghiên Tịch mới nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua.

Nhấc điện thoại lên xem. Bây giờ đã mười một giờ rồi.

Cần phải biết, họ đã hẹn với bác sĩ lúc chín giờ!

Lục Nghiên Tịch trợn to mắt, không khỏi hoảng loạn: "Sao anh không gọi em dậy!"

Cô vừa ngồi dậy vừa mở miệng nói với Tư Bác Văn.

Tư Bác Văn nhướng mày: "Còn không phải vì muốn em ngủ thêm một lát nữa sao. Thấy em ngủ say như vậy, anh không nỡ quấy rầy em."

Mười phút sau, Lục Nghiên Tịch nhanh chóng đánh răng rửa mặt xong xuôi, đi đến trước mặt Tư Bác Văn.

"Được rồi, chúng ta đi thôi,"

Tư Bác Văn gật đầu, nắm lấy cánh tay Lục Nghiên Tịch dẫn cô bước ra ngoài.



Trong xe, Lục Nghiên Tịch có hơi bất an, tâm trạng cũng không tốt lắm.

Nghĩ đến lát nữa phải kiểm tra, trong lòng hơi thấp thỏm.

Cũng không biết kết quả kiểm tra sẽ như thế nào, không biết đứa bé này rốt cuộc có giữ lại được không.

Lục Nghiên Tịch duỗi tay ra khẽ sờ vào bụng mình, trong mắt đầy sự quyến luyến.

Nếu có thể, cô thực sự muốn giữ lại đứa bé này cho dù có nói gì đi chăng nữa.

Tư Bác Văn ngồi bên cạnh, mặc dù đang lái xe nhưng anh cũng cảm nhận thấy sự thay đổi trong tâm trạng của Lục Nghiên Tịch.

Anh đưa tay ra đặt lên tay Lục Nghiên Tịch: “Nghiên Tịch, đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng ta cứ thuận theo tự nhiên là được."

Tư Bác Văn hiện giờ không dám hy vọng xa vời với chuyện của đứa bé, chỉ cần Lục Nghiên Tịch có thể bình an ở bên cạnh anh, điều này còn quan trọng hơn bất kỳ thứ gì khác.

Ngay khi Tư Bác Văn nói ra lời này, Lục Nghiên Tịch cũng gật đầu theo.

Cô đâu phải là không biết lý lẽ này chứ, nhưng cô có hơi lo lắng không thể giải thích được, lo lắng rằng sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Tư Bác Văn siết chặt lòng bàn tay Lục Nghiên Tịch như để an ủi cô.

"Đừng suy nghĩ nhiều, sẽ ổn thôi, mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Cũng chính vào lúc này, họ đã đến bên ngoài bệnh viện.

Tư Bác Văn mở cửa xe, hai người bước vào cổng lớn bệnh viện.

Do quá căng thẳng, Lục Nghiên Tịch có hơi lơ đãng.

Cô thề rằng từ trước đến nay cô chưa bao giờ căng thẳng như vậy.

Lúc này đã tới cửa phòng làm việc của bác sĩ.

Lục Nghiên Tịch đưa tay ra, gõ cửa văn phòng, cốc cốc cốc…

"Mời vào!"

Giọng bác sĩ cũng truyền vào tai.

Tư Bác Văn dắt cô bước thẳng vào trong.

"Bác sĩ Vương, chúng tôi đã hẹn với bác sĩ từ trước, nhưng sáng nay lại bị trễ một lúc."

Còn chưa ngồi xuống, Tư Bác Văn đã giải thích với bác sĩ Vương.

Bác sĩ Vương khẽ mỉm cười xua tay, tỏ ý rằng ông không hề để ý.

Bác sĩ điều trị cho Lục Nghiên Tịch tên là Vương Hướng Sinh, mặc dù ông không quá lớn tuổi, nhưng nghiên cứu về bệnh bạch cầu trên khắp thế giới lại rất có quyền uy.

Trước kia Tư Bác Văn tìm ông, cũng phải tốn rất nhiều công sức, nói ra cũng không dễ dàng gì.

"Ngồi đi."

Tư Bác Văn và Lục Nghiên Tịch ngồi đối diện khẽ gật đầu.



"Ừm."

"Đây là Lục Nghiên Tịch, cô Lục nhỉ."

Đột nhiên, bác sĩ Vương nhìn Lục Nghiên Tịch, mở miệng hỏi.

Lục Nghiên Tịch vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, là tôi."

"Tôi đã thấy trường hợp của cô, các tế bào bạch cầu đã lan rộng rất nhiều, trông có vẻ tình hình này không lạc quan lắm."

Nghe vậy, trái tim Lục Nghiên Tịch chùng xuống: "Nghiêm trọng như vậy sao?"

Trước đó cô chưa bao giờ đến bệnh viện và cũng chưa bao giờ hỏi qua bệnh tình của cô rốt cuộc như thế nào.

Tất cả những gì cô biết là hiện tại cô đang bị bệnh bạch cầu.

Nghĩ đến đây, quả thực có chút bất lực.

Bác sĩ Vương gật đầu: "Ừm, tình trạng cũng gần như vậy, nhưng cũng không tệ lắm, ít nhất hiện tại vẫn chưa đến giai đoạn cuối, còn có thể thử xem sao."

Tiếp đó, bác sĩ Vương tiếp tục bổ sung thêm một câu.

Nghe đến đây, Lục Nghiên Tịch cong khóe môi lên: “Thật sao?”

“Vậy có nghĩa là, còn có thể cứu được đúng không.”

Chỉ cần đừng tuyên án tử hình cho cô, đối với Lục Nghiên Tịch mà nói thì vẫn còn ổn, có thể chấp nhận được. Bởi vì trước khi đến đây, cô đã chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất rồi.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Nghiên Tịch, bác sĩ Vương khẽ cười, gật đầu theo: “Có thể nói là như vậy.”

Nghe đến đây, Lục Nghiên Tịch càng thêm kích động, cô vội vàng nhìn Tư Bác Văn bên cạnh.

“Bác Văn, anh nghe thấy rồi chứ? Bây giờ vẫn chưa được xem là tồi tệ, vậy trong bụng em…”

Vốn dĩ Lục Nghiên Tịch muốn nói, như vậy thì đứa bé đã được giữ lại, nhưng Tư Bác Văn đã thẳng thừng ngắt lời trước khi cô nói xong.

"Bác sĩ Vương, bây giờ tình hình là thế này, trong bụng Nghiên Tịch vẫn còn một đứa trẻ, tình trạng sức khỏe hiện tại của cô ấy có đủ để sinh đứa trẻ ra không?"

Tư Bác Văn hỏi thẳng bác sĩ, anh không thèm nghe những gì Lục Nghiên Tịch nói.

Nghe lời này của Tư Bác Văn, bác sĩ Vương sa sầm nét mặt.

"Vẫn còn đứa bé sao?"

Nếu muốn sinh đứa bé ra, thì chuyện này khá phức tạp hơn so với trước đây.

"Đứa bé mấy tháng rồi?"

Lục Nghiên Tịch vội mở miệng:”Khoảng hai tháng."

Bác sĩ Vương nheo mắt: "Nếu có con thì có thể giữ lại, nhưng cần phải thường xuyên đến kiểm tra tình hình, nếu có chuyện gì không ổn thì nhất định không được giữ lại."

"Cô Lục, cô hiểu không?"