Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 550




Lục Nghiên Tịch đang định giải thích, trong thâm tâm cô chưa bao giờ nghĩ như vậy.

Cô vẫn luôn coi Hoắc Vũ Khải là bạn tốt, là anh trai tốt, thậm chí là người thân của cô.

Có tình cảm như vậy, sao cô có thể coi Hoắc Vũ Khải như lốp dự phòng của mình chứ.

Lục Nghiên Tịch càng nghĩ càng ấm ức.

Thế nhưng, còn chưa kịp nói xong thì đã bị mẹ Hoắc ngắt lời.

"Cô có suy nghĩ gì thì cũng chẳng liên quan đến tôi."

"Cô có thấy tin tức mấy hôm nay của Hoắc Thị không?"

"Nếu không có sự cố ngoài ý muốn nào xảy ra, thì những tin tức này đều là nhờ cô ban tặng nhỉ!"

Nghe mẹ Hoắc nhắc đến tin tức, sắc mặt Lục Nghiên Tịch trắng bệch, không biết nên nói thế nào.

Cô muốn mở miệng phản bác, nhưng lại không tìm thấy chỗ nào để phản bác.

Chuyện này đúng là sự thật.

Thấy Lục Nghiên Tịch không nói gì, mẹ Hoắc càng khẳng định suy nghĩ của chính mình.

Có vẻ bà ta đoán không hề sai chút nào.

Bà ta không nhịn được cười khẩy: "Nghiên Tịch, tôi không muốn can thiệp đến đời sống tình cảm của đám trẻ các cô."

"Nhưng cô nhìn xem, hiện giờ nhà họ Hoắc của chúng tôi vì cô mà trở nên như thế nào?"

Lục Nghiên Tịch giương mắt: "Dì ơi, nghiêm trọng lắm ạ?"

"Không phải Vũ Khải nói đã giải quyết sắp xong rồi ư?"

Nghĩ đến những gì Hoắc Vũ Khải nói với mình, trong lòng Lục Nghiên Tịch đầy nghi hoặc và khó hiểu.

Rõ ràng là hồi sáng cô mới hỏi Hoắc Vũ Khải, Hoắc Vũ Khải nói rằng không sao cả.

"Sắp xong rồi?"

Nghe đến đây, mặt mẹ Hoắc sa sầm xuống.

"Lục Nghiên Tịch, cô có biết vì cô mà Tư Bác Văn chèn ép Hoắc Thị như thế nào không!"

"Về cơ bản thì bây giờ nhà họ Hoắc đã mất tất cả hợp đồng, không có ai muốn tiếp tục hợp tác với chúng tôi, ngay cả thị trường chứng khoán cũng rớt giá như điên, cô thấy như vậy có thể gọi là không sao không?"

Nhắc đến chuyện công ty, mẹ Hoắc hoàn toàn không thể kiềm chế nổi.

Bà ta không muốn sự nghiệp mà mình vất vả tạo dựng bao nhiêu năm bị hủy hoại hoàn toàn chỉ vì Lục Nghiên Tịch.

Nghe những lời của mẹ Hoắc, Lục Nghiên Tịch ngây cả người.

Cô không ngờ rằng Tư Bác Văn lại làm nhiều chuyện xấu ở sau lưng cô như vậy.

Hơn nữa, mãi tới giờ này, Hoắc Vũ Khải vẫn luôn giấu cô, hoàn toàn không nói những chuyện này cho cô biết.

Hai mắt Lục Nghiên Tịch đỏ hoe, một giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống từ khóe mi.

"Cháu, cháu không biết."

"Dì ơi, cháu xin lỗi..."



"Xin lỗi thì có ích gì?"

Mặt mẹ Hoắc lạnh lẽo, từ trước đến giờ bà ta hoàn toàn không thích Lục Nghiên Tịch, nếu không phải nể mặt nhà họ Lục trước kia thì bà ta có thể như vậy sao.

Nhưng bây giờ nhà họ Lục đã không còn nữa, mẹ Hoắc cũng không muốn nể mặt cô nữa.

"Chẳng có tác dụng gì hết!"

"Lục Nghiên Tịch, nội trong ngày hôm nay, cô phải rời khỏi đây, không được phép xuất hiện trước mặt Vũ Khải nữa, nếu không, tôi sẽ không bao giờ tha cho cô."

Lục Nghiên Tịch mím môi dưới, mặt đầy khó xử.

"Hôm nay sao, dì ơi, dì có thể thư thả cho cháu chút không..."

Mẹ Hoắc lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt châm chọc: "Cô nghĩ là tôi sẽ cho cô cơ hội ở lại đây à?"

"Đừng tưởng rằng tôi không biết cô đang nghĩ gì, cô muốn chờ Vũ Khải về rồi mách lẻo đúng không?"

Lục Nghiên Tịch lắc đầu: "Không ạ."

"Cái loại đàn bà hai đời chồng như cô, dù có dâng đến tận cửa, nhà họ Hoắc chúng tôi cũng không thèm, tốt nhất là cô từ bỏ ý định đó đi."

Mẹ Hoắc nhìn Lục Nghiên Tịch, những lời bà ta nói ra càng khó nghe hơn, không hề quan tâm đến cảm xúc của người khác.

Nghe được lời mẹ Hoắc nói, Lục Nghiên Tịch không nhịn được siết chặt tay.

Cô ngẩng lên, trong mắt có chút bướng bỉnh.

"Dì ơi, cháu chưa bao giờ có suy nghĩ gì với Vũ Khải, dì nói chuyện có thể tôn trọng cháu chút không."

Lục Nghiên Tịch biết chuyện này đúng là lỗi của cô.

Cho nên, dù trước đó mẹ Hoắc có nói gì thì cô cũng không phản bác lại, chỉ yên lặng lắng nghe.

Nhưng những lời mẹ Hoắc nói sau đó thì hơi quá đáng rồi.

Thấy Lục Nghiên Tịch như vậy, mẹ Hoắc lại càng khinh thường.

"Tự cô làm ra mà, còn sợ người khác nói à?"

"Đồ sao chổi, mau dọn ra khỏi nhà chúng tôi!"

"Người như cô, không bao giờ được nhà họ Hoắc chúng tôi đồng ý cho vào cửa đâu, bỏ cái ý nghĩ đó đi."

Nghe mẹ Hoắc nói, lòng Lục Nghiên Tịch đan xen đầy cảm xúc phức tạp, rất khó chịu.

Đây là người dì mà trước kia cô vẫn rất thích, nhưng không ngờ trong nháy mắt lại trở nên như vậy.

Mặc dù những lời của mẹ Hoắc rất khó nghe, khiến Lục Nghiên Tịch khó chịu, nhưng cô không muốn phản bác lại bất cứ điều gì.

Dù sao thì những chuyện lần này quả thật đúng là do cô.

Hồi lâu sau, Lục Nghiên Tịch đứng dậy, chậm rãi cúi chào mẹ Hoắc.

"Được, cháu đi."

Nếu nơi này đã không chứa chấp cô, vậy thì cô rời đi là đúng, tiếp tục mặt dày ở lại cũng không có ích gì.

Nói xong, Lục Nghiên Tịch đi lên lầu, bắt đầu thu dọn quần áo.

Ban đầu, Lục Nghiên Tịch dự định ra nước ngoài điều trị cùng Hoắc Vũ Khải, coi thử cô có thể sinh con hay không.



Nhưng bây giờ xem ra ý tưởng này bất khả thi rồi.

Lục Nghiên Tịch đưa tay sờ bụng dưới một cách đầy tiếc nuối.

Xin lỗi cục cưng...

Thu dọn hành lý xong, Lục Nghiên Tịch kéo nó đi đến phòng khách, mẹ Hoắc vẫn ngồi đó với vẻ mặt hờ hững.

"Thu dọn xong rồi à?"

Lục Nghiên Tịch gật đầu: "Vâng."

"Thế thì đi đi, sau này đừng để tôi gặp lại cô."

"Được..."

Sau đó, Lục Nghiên Tịch kéo vali, quay người rời đi,

Bước chân cô vô định, không biết mình sẽ đi về đâu.

...

Sau khi tan sở, ngay sau khi hoàn thành xong mọi công việc, Hoắc Vũ Khải vội vàng từ công ty về nhà.

Không biết liệu Lục Nghiên Tịch có tin những lời giải thích hôm nay không.

Nghĩ như vậy, Hoắc Vũ Khải đi tới cửa, đẩy ra.

Thế nhưng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Nghiên Tịch không xuất hiện như trong tưởng tượng của anh, chỉ có mẹ Hoắc mặt lạnh như tiền.

Hoắc Vũ Khải nhíu mày, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.

"Mẹ, sao mẹ lại đến đây?"

"Nghiên Tịch đâu?"

Thấy Hoắc Vũ Khải, một nụ cười nhẹ mới hiện lên trên gương mặt của mẹ Hoắc.

"Vũ Khải về rồi đấy à?"

"Vừa nãy mẹ bảo dì nấu cơm xong xuôi cả rồi, toàn là món con thích, mau lại đây."

Thấy mẹ như vậy, Hoắc Vũ Khải càng thêm nghi ngờ.

"Mẹ, Nghiên Tịch đâu?"

"Cô ấy đang ở đâu?"

Mẹ càng tránh né chủ đề này, Hoắc Vũ Khải càng muốn hỏi.

Hoắc Vũ Khải nhìn mẹ Hoắc, như là không có được câu trả lời thì sẽ không bỏ cuộc.

Mẹ Hoắc liếc nhìn rồi lên tiếng.

"Nghiên Tịch vừa đi rồi."

Mẹ nói xong, Hoắc Vũ Khải sững sờ.

"Gì cơ?"

"Nghiên Tịch đi đâu?"