Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 539




Chắc Ngụy Như Mai không ngờ Tư Bác Văn lại nhẫn tâm đến vậy, giọng cô ta bỗng cao vút, hơi đanh thép.

“Bác Văn, anh tàn nhẫn đến vậy luôn hả?”

“Tốt xấu gì chúng ta cũng đã bên nhau mấy năm, bây giờ anh lại nói không muốn là không muốn sao!”

Nói tới đây, giọng Ngụy Như Mai lại hơi hướng cầu xin.

“Bác Văn, cho dù không thích em, vì Gia Bảo anh đừng nhẫn tâm vậy được không?”

“Coi như vì Gia Bảo, anh cũng…”

Không chờ Ngụy Như Mai nói hết lời, Tư Bác Văn ngắt lời cô ta.

“Câm mồm.”

“Đủ rồi.”

Ánh mắt Tư Bác Văn lộ ra sự chán ghét: “Cô đừng nói nữa, tôi không cho cô bất cứ cơ hội nào đâu.”

Anh đã hiểu rõ người phụ nữ này rồi, cho dù có là vì Gia Bảo thì cũng không có khả năng cho Ngụy Như Mai quay lại bên cạnh anh.

“Còn gì muốn nói nữa không?”

“Không có thì tôi cúp máy đây.”

Giọng nói của anh lạnh lẽo tàn nhẫn, nghe có vẻ hơi đáng sợ.

Nghe thấy Tư Bác Văn nói như vậy, Ngụy Như Mai lập tức giống như một con mèo xù lông, cơ thể cũng run rẩy.

“Tư Bác Văn!”

“Có phải anh nhẫn tâm với em như vậy là vì Lục Nghiên Tịch kia không?”

“Anh quên mất lúc trước anh hận cô ta đến mức nào sao?”

“Nếu không phải vì anh thì sao em lại ra tay hại ba của Lục Nghiên Tịch.”

Ngụy Như Mai cắn môi dưới, nói ra miệng.

Cô ta nhìn Tư Bác Văn, ánh mắt đầy thất vọng, còn có lạnh như băng.

Nghe thấy lời Ngụy Như Mai nói, cơ thể Lục Nghiên Tịch cũng vô thức run rẩy.

Tuy đã biết chuyện khi trước của ba chắc chắn có một phần nguyên nhân do Tư Bác Văn, nhưng không ngờ sự thật lại là như vậy…

Cô nắm chặt lòng bàn tay, khi vết thương luôn che giấu trong tâm lý bị người ta đào lên rỉ máu như vậy, sao trong lòng có thể không thấy khó chịu.

Tư Bác Văn còn chưa kịp có phản ứng thì giọng của Ngụy Như Mai ở đầu bên kia điện thoại lại vang lên.

Giọng của cô ta có vẻ đau xé lòng: “Bác Văn, Lục Nghiên Tịch không hề yêu anh.”

“Người thật sự yêu anh chỉ có mình em!”

“Nếu để Lục Nghiên Tịch biết chuyện của Lý Tang Du có liên quan đến anh, anh cảm thấy cô ta còn có thể ở bên anh sao?”

“Giữa hai người không thể nào có được hạnh phúc!”

“…”

Nghe đến đó, Lục Nghiên Tịch đã hoàn toàn không khống chế được cảm xúc trong lòng mình nữa.

Ánh mắt cô dại ra, cứ vậy ngơ ngẩn nhìn về phía trước, trong đầu cũng như có mấy chục con bọ đang bay, chỉ nghe thấy tiếng ong ong ong.

Ngón tay trắng nõn của cô không khỏi run rẩy.

Lục Nghiên Tịch không biết tiếp đấy Tư Bác Văn và Ngụy Như Mai nói gì, bên tai cô không ngừng lặp lại câu kia của Ngụy Như Mai.

Tình trạng hiện tại của mẹ lại có cả nguyên nhân do Tư Bác Văn…

Lục Nghiên Tịch bất lực nhắm mắt lại, uể oải ngồi xuống đất theo vách tường.



Tư Bác Văn cúp điện thoại, đi từ ngoài cửa vào thì nhìn thấy Lục Nghiên Tịch ngồi dưới đất, không khỏi thấy kinh ngạc, ánh mắt cũng mất tự nhiên.

“Em, đi, đi xuống ăn cơm với anh.”

Tư Bác Văn cố nén sự khó chịu trong lòng, cứ thế nói chuyện với Lục Nghiên Tịch như không hề có chuyện gì xảy ra.

Nghe thấy giọng của anh, cô ngước mắt, hốc mắt đầy tia máu.

“Vừa nãy anh gọi điện với ai vậy?”

Cảm nhận được ánh mắt của Lục Nghiên Tịch, bỗng Tư Bác Văn thấy hơi hoảng loạn.

“Nhân viên công ty, sao vậy?”

Vốn dĩ Lục Nghiên Tịch định sẽ nghe Tư Bác Văn giải thích, nhưng không ngờ đến tận lúc này rồi mà anh vẫn còn lừa cô.

Lục Nghiên Tịch nắm chặt lòng bàn tay: “Vậy sao?”

“Đúng thế, đừng hỏi nhiều vậy được không, mau đi ăn cơm đi.”

“Em không biết sức khỏe em ra sao rồi à?”

Nói rồi, Tư Bác Văn vươn tay muốn nắm lấy Lục Nghiên Tịch dẫn cô ra ngoài.

Tay Tư Bác Văn vừa mới đụng tới Lục Nghiên Tịch đã bị hất ra.

Khuôn mặt cô lạnh lùng, mặt như băng sương. “Tư Bác Văn, em nghe thấy hết cuộc nói chuyện vừa nãy của anh với Ngụy Như Mai rồi!”

“Đến tận bây giờ anh vẫn muốn lừa em đúng không? Em chỉ muốn nghe một câu giải thích của anh thôi, khó đến vậy sao?”

“Anh hận em đến vậy sao, hận em hận đến cả ba mẹ em!”

Âm lượng của Lục Nghiên Tịch cao vút, nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng trào ra một loại cảm xúc phức tạp.

Vào lúc ấy, chính cô cũng không thể hiểu nổi rốt cuộc tình cảm của cô với Tư Bác Văn là yêu hay hận.

Nhìn thấy bộ dạng này của Lục Nghiên Tịch, rõ ràng ánh mắt của Tư Bác Văn hiện lên chút hoảng loạn.

“Anh…”

Anh mấp máy môi, lần đầu tiên trong đời có cảm giác hoảng loạn.

Nhìn Lục Nghiên Tịch như vậy, Tư Bác Văn lại có cảm giác sợ hãi, sợ cô sẽ vì vậy mà rời bỏ anh.

“Chuyện này, không phải như em nghĩ đâu.”

Nghe thấy Tư Bác Văn nói như vậy, Lục Nghiên Tịch không khỏi cười lạnh.

“Không phải như thế?”

“Vậy anh nói cho em biết là gì đi?”

“Chẳng lẽ, tất cả những gì em nghe thấy ban nãy là giả, những lời Ngụy Như Mai nói không phải thật?”

Lục Nghiên Tịch cứ vậy nhìn Tư Bác Văn, ánh mắt từng có chút mong đợi.

“Anh nói đi, không phải nói muốn giải thích với em sao?”

Chỉ cần Tư Bác Văn giải thích với cô, Lục Nghiên Tịch nghĩ có lẽ cô sẽ nghe.

Nhưng Tư Bác Văn lại mím chặt môi, không có nói gì.

Thấy thế, Lục Nghiên Tịch cũng hiểu rõ ý của Tư Bác Văn.

Cô hít sâu, cầm lấy túi trên giường, không chút nghĩ ngợi đi thẳng ra ngoài.

“Lục Nghiên Tịch!”

“Em đi đâu vậy?”



Lục Nghiên Tịch chạy từ trên tầng xuống, nhìn thấy cô như vậy, mẹ Tư vội vàng nói: “Nghiên Tịch, con xuống rồi à?”

“Mau ăn gì đi, vừa nãy mẹ bảo dì nấu xong cho con rồi.”

Nghe thấy giọng của mẹ Tư, Lục Nghiên Tịch mấp máy môi: “Không cần đâu ạ.”

“Con đi trước.”

Sau khi nói xong câu đó, Lục Nghiên Tịch không để ý đến phản ứng của mẹ Tư mà rời đi luôn.

Chờ đến khi Tư Bác Văn đuổi xuống dưới, chỉ còn nhìn thấy bóng dáng lạnh lùng của Lục Nghiên Tịch.

“Bác Văn, có phải con với Nghiên Tịch lại cãi nhau không thế?”

Mẹ Tư nhíu chặt mày, không thể không nhìn về phía anh.

Tư Bác Văn cắn răng, không biết nên nói thế nào.

“Mẹ, có chuyện gì chờ lát nữa con nói sau, con đi xem Lục Nghiên Tịch trước đã.”

Bây giờ cô chạy khỏi nơi này, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Giờ này bên ngoài không an toàn.

Huống chi, ở gần đây không thể nào gọi xe được.

“Lục Nghiên Tịch!”

Tư Bác Văn vừa đi, vừa gọi vọng ra ngoài.

Mới vừa đi tới cửa, lọt vào trong tầm mắt chỉ có một bóng dáng nho nhỏ.



Sau khi Lục Nghiên Tịch chạy ra khỏi nhà họ Tư, cũng không biết mình muốn đi đâu, cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Không muốn nhìn thấy Tư Bác Văn, cũng không muốn nghe anh giải thích.