Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 531




Cổ Tư Bác Văn nổi gân xanh, anh vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp Lục Nghiên Tịch đang nằm trên bàn phẫu thuật, tức thì giận sôi máu.

Anh không tài nào ngờ được rằng Lục Nghiên Tịch lại tàn nhẫn đến vậy, dám cả gan bỏ đứa con của hai người.

“Lục Nghiên Tịch, ai cho phép em làm như vậy?” Anh gằn từng chữ chất vấn cô, cả người không giấu được cơn giận dữ.

Chỉ là một câu đơn giản nhưng vô hình trung lại tạo ra áp lực nhất định đối với Lục Nghiên Tịch.

“Sao anh lại ở đây?” Lục Nghiên Tịch sợ hãi đến mức tái mặt, vô thức lùi lại phía sau.

Để tránh Tư Bác Văn, cô đã cực kỳ cẩn thận, không ngờ lại bị anh phát hiện nhanh thế này.

Không, chỉ còn thiếu bước cuối cùng thôi, cô không thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy được.

Cô liên tục lắc đầu, nhìn xung quanh phòng phẫu thuật, lòng càng lúc càng nguội lạnh.

Trừ khi đi qua Tư Bác Văn để chạy ra ngoài, nếu không cô chỉ còn nước phải nghe theo anh.

“Đi theo anh.” Tư Bác Văn bước tới cạnh bàn phẫu thuật, bàn tay to với khớp xương rõ ràng túm lấy cánh tay cô rồi trượt xuống.

Lục Nghiên Tịch rùng mình nhìn cổ tay ửng đỏ của mình, không dám lên tiếng.

“Mời người nhà bệnh nhân lập tức ra ngoài.”

Nhân viên y tế trong phòng phẫu thuật giật mình trước sự xuất hiện đột ngột của anh chàng trẻ tuổi trước mặt này, thấy anh chuẩn bị đưa người đi, nhân viên y tế bước ra chặn lại ở cửa.

“Tôi là ba của đứa bé này, tôi có quyền quyết định sự sống chết của nó. Bây giờ tôi không đồng ý cho cô ấy phá thai, ca phẫu thuật này dừng lại tại đây.” Tư Bác Văn kìm nén lửa giận trong lòng, ôn hoà giải thích với bác sĩ.

“Nhưng…” Bác sĩ muốn nói lại thôi, ánh mắt vô thức lướt qua Lục Nghiên Tịch.

Rất rõ ràng, cô gái này không muốn ông làm như vậy.

Ông nhớ mồn một cô gái này bị bệnh bạch cầu, nếu sinh con ra thì khả năng cao sẽ bị di truyền.

“Tôi xin lỗi.” Lục Nghiên Tịch cúi đầu, không dám nói thêm nữa.

Nếu Tư Bác Văn kiên quyết muốn đưa cô đi, ngoài việc nghe theo, cô không còn lựa chọn nào khác. Vậy nên, cô không muốn gây thêm phiền phức cho bác sĩ.

Bác sĩ dời mắt với vẻ mặt phức tạp, biết mình không thể can thiệp vào chuyện này.

“Bớt nói nhảm đi, tránh ra!” Tư Bác Văn đẩy bác sĩ ra rồi lôi Lục Nghiên Tịch tiếp tục đi ra ngoài trước ánh mắt của mọi người.

Anh muốn hỏi xem rốt cuộc Lục Nghiên Tịch muốn làm gì.

“Bác sĩ Vương, ông không sao chứ?” Hai y tá đứng bên cạnh vội vàng bước tới đỡ bác sĩ, thấy ông im lặng lắc đầu, họ thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nếu không phải sợ người đàn ông đang nổi giận đùng đùng kia là người họ không thể động đến thì các cô cũng không đến mức co rúm ở đó không dám hé răng nửa lời.

“Thời buổi này người trẻ tuổi đúng là không an phận.”

Ông nhìn hai bóng lưng đan xen mà thở dài bất lực.

“Hai cô thu dọn đồ đạc, thông báo cho bệnh nhân tiếp theo vào chuẩn bị đi.”

Bác sĩ nhanh chóng trở lại trạng thái ban đầu, không để ý đến chuyện xảy ra mấy phút trước nữa.

“Tư Bác Văn, anh buông em ra.” Ra khỏi cửa phòng phẫu thuật, Lục Nghiên Tịch lảo đảo đi theo phía sau Tư Bác Văn, suýt nữa thì ngã xuống đất.

Mặc dù từ đầu đến cuối anh đều đưa lưng lại với mình, nhưng Lục Nghiên Tịch nhìn bóng lưng anh cũng có thể cảm nhận được anh đang cố gắng kìm chế lửa giận.

“Em đã suy nghĩ kỹ chuyện này rồi, anh không cần phải tới đây.”

Dứt lời, cô cảm nhận được bàn tay trên cánh tay mình chợt siết chặt, thô bạo đến mức khiến cô đau đớn.

“Tự quyết định làm chuyện này sau lưng anh, đến cảm giác áy náy tối thiểu nhất em cũng không có à?” Tư Bác Văn bỗng dừng bước, cắn răng nghiến lợi quay đầu, ánh mắc bốc hoả nhìn thẳng vào Lục Nghiên Tịch.

“Đi về, chúng ta phải nói chuyện này cho ra nhẽ.” Tư Bác Văn vẫn còn chút lý trí, anh không muốn cãi nhau với Lục Nghiên Tịch ở nơi công cộng thế này.

Lục Nghiên Tịch thử rút tay về, không có gì nghi ngờ, mỗi lần cô giãy giụa là lại đốt cháy thêm lửa giận trong lòng Tư Bác Văn.

“Con của em, em quyết định, so với việc để nó đau khổ đến với thế giới này, thà rằng…”

Giọng Lục Nghiên Tịch càng lúc càng nhỏ, cô sợ hãi cụp mắt xuống thấp, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt hừng hực lửa giận của Tư Bác Văn.

Người đàn ông trước mặt này hễ nổi nóng là lại như ma quỷ đến từ địa ngục, khiến cô kinh hãi cùng cực.

Không ai trông thấy đôi mắt phiếm hồng đang long lanh ngân ngấn lệ nhưng kiên cường không chịu rơi xuống của cô.

Là người mẹ, sao cô lại không yêu thương con mình cơ chứ.

Chẳng qua là hiện thực buộc cô phải lựa chọn như vậy.

“Em trở nên ích kỷ thế này từ khi nào vậy? Em không nghĩ đến cảm nhận của anh à?” Thấy dáng vẻ vô tội của Lục Nghiên Tịch, bước chân Tư Bác Văn nhanh hơn rất nhiều, anh có thể cảm nhận được lửa giận đang xộc thẳng lên đỉnh đầu.

Dường như giây tiếp theo thôi, cảm xúc của anh sẽ gần như mất kiểm soát.

“Sáng nay em vẫn vờ như không có chuyện gì ăn sáng với anh, Lục Nghiên Tịch, phải công nhận rằng khả năng diễn xuất của em giỏi thật đấy.”

Tư Bác Văn siết chặt nắm đấm, có thể nhìn thấy gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.

Anh có thể tưởng tượng được sau khi về nhà sẽ phải đối mặt với cuộc cãi vã không ngừng nghỉ.

Nhưng những điều này đều không thể tránh khỏi.

“Tư Bác Văn, anh đứng lại cho tôi.”

Tư Bác Văn nghe thấy âm thanh thì ngẩng đầu, trông thấy Hoắc Vũ Khải đang sầm mặt đứng chắn trước mình.

“Tránh ra.” Vừa tới gần, Tư Bác Văn đã tỏ thái độ khó chịu với Hoắc Vũ Khải.

Chắc chắn là người đàn ông này đã giật dây Lục Nghiên Tịch.

Nếu không, với tính cách của Lục Nghiên Tịch, cô sẽ không thể làm ra chuyện ích kỷ như vậy.

“Tư Bác Văn, đây là bệnh viện, không phải nơi để anh nổi khùng nổi điên.” Hoắc Vũ Khải nhìn vào đôi mắt bất lực kia qua vai Tư Bác Văn.

Lòng anh ta dịu lại, càng muốn bảo vệ cô gái trước mắt này hơn.

“Đừng để tôi phải nói lại lần hai.” Tư Bác Văn túm lấy cổ áo Hoắc Vũ Khải, đẩy anh ta vào tường: “Nếu không phải vì anh thì mọi chuyện sẽ không phát triển đến mức như ngày hôm nay.”

“Tư Bác Văn, anh nghĩ anh làm thế này Lục Nghiên Tịch sẽ hạnh phúc sao?” Hoắc Vũ Khải đưa tay kéo cánh tay Tư Bác Văn, mạnh mẽ tách anh ra khỏi Lục Nghiên Tịch.

Anh ta vốn định đưa Lục Nghiên Tịch đi, nhưng vẫn bị Tư Bác Văn ngăn lại.

“Đây là chuyện giữa hai chúng tôi, không tới lượt anh dạy bảo tôi!” Tư Bác Văn nắm chặt tay phải, không kiềm chế được cơn giận, anh vung nắm đấm lên mặt Hoắc Vũ Khải.

Tiếng la hét vang lên, càng ngày càng có nhiều người tới vây xem.

“Có chuyện gì thế này?”

“Mau gọi bảo vệ.”

Đám đông vây xem châu đầu ghé tai, dùng những vẻ mặt khác nhau nhìn qua nhìn lại giữa Tư Bác Văn và Hoắc Vũ Khải.

Lục Nghiên Tịch muốn kéo Tư Bác Văn nhưng bị anh hất ra khiến cô ngã xuống đất.

“Các anh đừng đánh nhau nữa.” Lục Nghiên Tịch tuyệt vọng ngồi trên đất, từ từ đứng dậy dưới sự giúp đỡ của người qua đường.

“Hôm nay bất kể thế nào tôi cũng sẽ không để anh đưa cô ấy đi đâu.” Khoé miệng Hoắc Vũ Khải đau đớn, anh ta đẩy hai tay ra, bắt đầu lao vào đánh nhau với Tư Bác Văn.