Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 524




Gần như ngay giây tiếp theo, môi Lục Nghiên Tịch vừa chạm vào chưa bao lâu, cô đã lập tức dời đi.

Cô đỏ mặt, nhỏ giọng thì thầm: “Bây giờ được rồi chứ?”

Người đàn ông này đúng là đáng ghét, cứ phải ép cô, không biết là có ý gì.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ ửng hồng của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn không khỏi nhếch khóe môi.

“Ngốc.”

Không biết hai người đã ở bên nhau bao lâu rồi mà khi đối mặt với anh, cô gái này vẫn còn ngại ngùng như vậy.

Lục Nghiên Tịch mở to mắt, đáp trả với vẻ cực kỳ không phục.

“Ai ngốc hả?”

Rõ ràng là Tư Bác Văn này… Bây giờ anh còn nói ngược lại cô, đúng là khiến người ta uất ức.

Lục Nghiên Tịch bĩu môi, vẻ mặt ấm ức.

Đúng lúc này, không đợi Lục Nghiên Tịch phản ứng lại, Tư Bác Văn đã hôn thẳng lên môi cô.

Không biết qua bao lâu, đến khi Lục Nghiên Tịch cảm thấy mình sắp không thở nổi nữa, Tư Bác Văn mới buông cô ra.

“Thế này mới đủ.”

Nói xong Tư Bác Văn đứng dậy, xoay người bước ra ngoài, chỉ còn lại một mình Lục Nghiên Tịch ngồi trên giường tức giận thở hổn hển.

Càng nghĩ về chuyện vừa xảy ra, trong lòng cô lại càng thấy tức giận.

Người đàn ông này đúng là đáng ghét!

Lục Nghiên Tịch vò mái tóc, nằm lên giường tiếp tục ngủ.

Từ khi mang thai, cô đã trở nên ham ngủ hơn trước.

Cô nằm ở nhà một lúc, cuối cùng nhàm chán đành dậy xem TV.

Đột nhiên Lục Nghiên Tịch thấy hơi nhớ những ngày tháng đi làm trên công ty trước đây.

Dù hơi mệt mỏi một chút nhưng vẫn hơn là ở nhà buồn chán.

Nghĩ đến đây, cô quyết định đến công ty!



Bên này, Tư Thị.

Tư Bác Văn vừa đến sảnh công ty thì Lăng Thiệu Huy đã lập tức ra đón.

“Tổng giám đốc.”

Nhìn thấy Lăng Thiệu Huy, Tư Bác Văn gật đầu: “Sao cậu lại ở đây?”

Lúc này, theo lý mà nói, chẳng phải anh ta nên ở văn phòng để xử lý công việc sao?

Lăng Thiệu Huy khó xử nhìn Tư Bác Văn: “Tổng giám đốc Tư, trong văn phòng anh…”

“Thôi, anh tự đi xem đi ạ.”

Nhìn thấy dáng vẻ này của Lăng Thiệu Huy, Tư Bác Văn không khỏi nhíu mày: “Sao thế?”

“Rốt cuộc có chuyện gì? Nói thẳng đi.”

Lăng Thiệu Huy nhìn Tư Bác Văn đầy khó xử, vẻ mặt không biết làm sao.

“Vu Diễm My đang ở trong văn phòng anh, nói thế nào cũng không chịu đi, tôi đã nói với cô ta rồi, cô ta bảo muốn chờ anh quay lại.”

Bình thường ngoài xử lý công việc chính ra, Lăng Thiệu Huy còn có một công việc khác, đó là giúp Tư Bác Văn ngăn những người không cần gặp.

Người Lăng Thiệu Huy không muốn đối phó nhất chính là phụ nữ, huống hồ còn là loại phụ nữ mặt dày bám riết như Vu Diễm My.

Nghĩ đến dáng vẻ giở trò vô lại của Vu Diễm My, anh ta lại thấy đau đầu.

Nghe thấy lời này của Lăng Thiệu Huy, Tư Bác Văn không kiền chế được nheo đôi mắt sắc bén.

“Ừm.”

Anh quay người, đi thẳng vào văn phòng.

Quả nhiên giống như những gì Lăng Thiệu Huy đã nói trước đó, anh nhìn thấy Vu Diễm My đang ngồi trong phòng làm việc của mình.

Thấy Tư Bác Văn đến, gần như trong vô thức, Vu Diễm My lập tức đứng dậy khỏi ghế.

“Tổng giám đốc Tư, anh đến rồi à?”

“Tổng giám đốc Tư, sao bây giờ anh mới đến? Em đã chờ anh ở đây rất lâu rồi.”

Nhìn thấy Tư Bác Văn, Vu Diễm My hỏi thẳng anh.

Vu Diễm My thế này giống như đã coi mình thành người ở đây, chẳng hề để ý tới mong muốn của Tư Bác Văn.

Nghe lời này của cô ta, Tư Bác Văn sầm mặt: “Làm sao?”

Đến Lăng Thiệu Huy ở bên cạnh khi nghe câu hỏi này của Vu Diễm My cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh thay cô ta.

Phải biết rằng điều Tư Bác Văn ghét nhất là người khác hỏi về tung tích của anh.

Nếu có chút quan hệ thì không sao, nhưng nếu là người như Vu Diễm My thì đúng là tự tìm cái chết.

Thấy Tư Bác Văn sầm mặt, Vu Diễm My cũng vô thức nuốt nước bọt.

Cô ta nhanh chóng giải thích: “Tổng giám đốc Tư, vừa nãy không phải em có ý chất vấn anh đâu, em chỉ thuận miệng hỏi thế thôi.”

Tư Bác Văn lạnh lùng nhìn cô ta rồi ngồi lên ghế sofa với vẻ mặt lãnh đạm: “Tìm tôi có việc gì?”

Nếu Vu Diễm My tìm anh mà không có việc gì thì anh sẽ mời người phụ nữ này ra ngoài ngay.

Nhìn dáng vẻ này của Tư Bác Văn, cô ta vội vàng lên tiếng.

“Hôm nay em tới là để bàn với anh về dự án làng nghỉ mát.”

Mặc dù ngoài miệng Vu Diễm My nói như vậy nhưng ánh mắt lại không ngừng nhìn lên người Tư Bác Văn.

Đến làm việc chỉ là cái cớ, mục đích thật sự là muốn tiếp cận Tư Bác Văn.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Vu Diễm My càng trở nên ân cần.

“Tổng giám đốc Tư, đây là bản kế hoạch công ty chúng em đã lập lúc trước, anh xem có chỗ nào khác với bên anh không.”

Nói xong Vu Diễm My cầm tài liệu đưa cho anh.

Tư Bác Văn gật đầu, nhận lấy.

“Để tôi xem.”

Sau đó Tư Bác Văn bắt đầu lật xem, trông anh rất nghiêm túc, không hề để ý đến Vu Diễm My ở bên cạnh.

“Tổng giám đốc Tư, anh xem có vấn đề gì không?”

Vu Diễm My chớp mắt, liên tục nhìn Tư Bác Văn.

Tư Bác Văn đọc lướt qua không thấy có vấn đề gì.

“Cứ thế đi, cũng ổn.”

Nói rồi anh đóng tài liệu lại.

“Tài liệu này vẫn còn một số chỗ cần sửa đổi, lát nữa tôi sẽ bảo Lăng Thiệu Huy đánh dấu những chỗ có vấn đề cho cô.”

Nghe đến đây, Vu Diễm My vội vàng gật đầu.

“Được tổng giám đốc Tư, làm phiền anh rồi.”

Càng nhìn Tư Bác Văn, Vu Diễm My càng cảm thấy hài lòng. Nếu người đàn ông xuất sắc thế này thuộc về Vu Diễm My cô ta thì tốt quá.

Nghĩ đến giữa họ còn có một Lục Nghiên Tịch đáng ghét, nhất thời tâm trạng Vu Diễm My cũng trở nên không tốt lắm.

Tư Bác Văn lắc đầu, vẻ mặt thờ ơ.

“Không có gì.”

Nói xong, anh nhìn Vu Diễm My, cô ta không hề có ý muốn đi.

Tư Bác Văn nhướng mày, cảm thấy hơi khó hiểu.

“Còn việc gì khác nữa à?”

Nghe Tư Bác Văn hỏi như vậy, Vu Diễm My ngẩn ra, nét mặt cũng trở nên hơi lúng túng.

Ý của Tư Bác Văn là muốn đuổi cô ta đi.

Vu Diễm My siết chặt tay, đáy mắt hiện lên vẻ không cam lòng. Nhưng lúc này cô ta cũng không nghĩ ra được lý do nào để lấy làm cái cớ.

“Tổng giám đốc Tư, không, không còn chuyện gì nữa rồi.”

Vu Diễm My vừa nói xong, Tư Bác Văn đã lên tiếng.

“Nếu không còn chuyện gì nữa thì cô ra ngoài đi, ở đây tôi vẫn còn chuyện khác cần giải quyết.”

Nói rồi anh cầm tài liệu lên, chuẩn bị bắt đầu kiểm tra.

Phải biết rằng bây giờ công ty đang có rất nhiều việc cần anh xử lý.