Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 517




Không phải anh ta không muốn thả Lục Nghiên Tịch, mà là sau khi thả Lục Nghiên Tịch, anh ta thật sự sẽ mất hết lợi thế.

Nghe thấy người đàn ông nói vậy, Lục Nghiên Tịch run rẩy, trong lòng bỗng dâng lên chút hoảng loạn.

“Anh trai à...”

“Bây giờ nhà tôi còn có mẹ già cần chăm sóc, anh hiểu cho tôi đi được không?”

“Tư Bác Văn là người tâm địa lạnh lùng, chắc chắn sẽ không đến đây cứu tôi đâu.”

Lục Nghiên Tịch nhìn người đàn ông trước mặt, không cam lòng nói.

Cô hy vọng người đàn ông này có thể nhanh chóng thả cô ra ngoài, cảm giác bị nhốt ở một nơi không rõ như này thật sự rất khó chịu.

Lục Nghiên Tịch nhìn người đàn ông rồi đau khổ cầu xin như vậy, trông cực kỳ đáng thương.

Đúng lúc này giọng nói của người đàn ông vang lên.

“Em gái, cô yên tâm.”

“Tôi cũng biết cô không dễ gì, cho nên tôi sẽ không làm hại cô đâu, nhưng cô phải ngoan ngoãn phối hợp với tôi, nếu không thì tôi không biết tôi sẽ làm ra hành động gì đâu.”

Người đàn ông tốt tính nói với Lục Nghiên Tịch.

Mục đích của anh ta cũng chỉ có một mình Tư Bác Văn, cho nên anh ta nói chuyện với Lục Nghiên Tịch khá dễ chịu.

Nghe đến đó, Lục Nghiên Tịch không khỏi cảm thấy hơi kinh ngạc.

Cô vội vàng liên tục gật đầu hùa theo: “Được, cảm ơn anh trai nhé.”

Sao Lục Nghiên Tịch lo lắng được đến những thứ khác, chỉ cần người đàn ông này chịu thả cô đi thì đấy đã là chuyện tốt lắm rồi.

“Chờ khi tôi lấy được tiền từ tay Tư Bác Văn, đến lúc đó tôi sẽ thả cho cô rời đi.”

Người đàn ông tiếp tục dặn dò Lục Nghiên Tịch thêm một lần nữa.

Lục Nghiên Tịch gật đầu, lập tức đồng ý: “Được.”

Sau khi biết người đàn ông trước mặt không có ác ý với mình, lúc này toàn thân Lục Nghiên Tịch mới dần hơi thả lỏng.

Sự cảnh giác trong mắt cũng dần dần lắng xuống.

Cô nhìn người đàn ông trước mặt nói.

“Anh trai à, rốt cuộc giữa anh với Tư Bác Văn có ân oán gì thế?”

Nếu không có ân oán gì thì cũng sẽ không nghĩ đến chuyện bắt cóc cô, dùng cách này để gây phiền phức cho Tư Bác Văn mới đúng.

Bỗng nhiên, trong lòng Lục Nghiên Tịch đầy tò mò.

Nhưng sau khi hỏi xong những chuyện này, Lục Nghiên Tịch nhanh chóng cảm nhận được hơi thở trên người người đàn ông kia thay đổi.

Lục Nghiên Tịch vội vàng liên tục nói: “Nếu không muốn kể thì quên đi, coi như tôi chưa hỏi.”

Lúc này đây, Lục Nghiên Tịch nào dám chọc giận người đàn ông trước mặt mình đâu chứ.

Nếu chọc giận anh ta, tất cả những lời ban nãy sẽ thành gió cuốn mây bay.

Nghe thấy Lục Nghiên Tịch hỏi chuyện, người đàn ông rơi vào suy tư.

Một lúc lâu sau anh ta mới nói: “Nói cho cô biết cũng không sao, lúc trước tôi có hợp tác với công ty của Tư Bác Văn, nhưng sau đấy không ngờ Tư Bác Văn lại đổi ý, quay ra thâu tóm công ty của tôi.”

Người đàn ông nghiến răng, đỏ mắt nói ra lời này.

Nhìn dáng vẻ này của người đàn ông, vậy mà trong lòng Lục Nghiên Tịch lại thấy hơi không đành lòng.

“Những gì Tư Bác Văn làm đúng là không phải chuyện con người làm mà.”

Nghe người đàn ông nói xong, Lục Nghiên Tịch không nhịn được mở miệng mắng một câu theo.

Lục Nghiên Tịch hoàn toàn không nghi ngờ những lời ấy.

Lúc trước Tư Bác Văn có thể nuốt trọn Lục Thị, hãm hại Lục Thị đến mức như thế thì sao bây giờ có thể không nuốt công ty khác được chứ.

Quả nhiên, người khác nói thương trường như chiến trường cũng có nguyên nhân cả.

“Anh trai, anh yên tâm, tôi sẽ giúp anh lấy được số tiền này.”

Nói rồi, đôi mắt Lục Nghiên Tịch di chuyển, trong mắt lóe lên một tia sáng.

Cô vươn tay, ra hiệu với người đàn ông.

“Anh trai à, anh lại đây tôi nói anh nghe này.”

Nhìn dáng vẻ bí mật của Lục Nghiên Tịch, người đàn ông nhíu mày, không thể không đi về phía trước.

“Sao thế?”

Lục Nghiên Tịch tiến đến bên tai người đàn ông, lập tức nói.

“...”

Bên này, bên trong tập đoàn Tư Thị.

Hai mươi phút đã trôi qua.

Tư Bác Văn ngước mắt, nhìn Lăng Thiệu Huy phía đối diện: “Việc tôi bảo cậu điều tra đã có kết quả chưa?”

Nghe thấy Tư Bác Văn nói thế, trong mắt Lăng Thiệu Huy thoáng hiện lên chút ngượng nghịu, sau đó anh ta nói.

“Tổng giám đốc, hiện tại tôi chỉ xác định được đại khái phạm vi cô Lục bị bắt cóc, còn vị trí cụ thể thì chưa tra ra.”

Không thể không nói, Tư Bác Văn cho hai mươi phút thật sự quá làm khó người khác.

Gần hai mươi phút, cho dù có giỏi thể nào thì việc kiểm tra và điều tra cũng phải mất một quá trình và thời gian nhất định.

Xác định vị trí của Lục Nghiên Tịch trong vòng hai mươi phút là quá khó khăn.

Lăng Thiệu Huy vừa nói hết lời, sắc mặt Tư Bác Văn cũng lập tức trầm xuống.

“Đến bây giờ mà vẫn chưa điều tra được vị trí, tôi còn cần các cậu làm cái quái gì?”

Trong mắt Tư Bác Văn, hai mươi phút đã là quá dư dả rồi.

“Bây giờ còn bao lâu nữa? Còn cần bao nhiêu thời gian nữa mới đủ để điều tra.”

Anh nghiêm mặt, nói.

Lăng Thiệu Huy nhìn lướt qua thời gian hiện tại, sau đó nói: “Còn cần khoảng tầm hai mươi phút.”

Hiện tại đã xác định phạm vi, cụ thể chỉ cần thu nhỏ phạm vi lại rồi kiểm tra là được.

Nghe thấy Lăng Thiệu Huy nói thế, sự lạnh lẽo trong mắt Tư Bác Văn càng dày đặc hơn.

Anh nắm chặt lòng bàn tay: “Tôi cho cậu thêm mười phút, mười phút không điều tra ra được thì cút cho tôi!”

Tư Bác Văn không còn nhiều thời gian để chờ như thế.

Bây giờ Lục Nghiên Tịch đã bị người khác bắt đi rồi, hiện tại cô đang nằm trong tay bọn bắt cóc, nếu những tên đấy điên lên thì bọn chúng sẽ làm gì cô đây?

Nhớ tới khả năng này, Tư Bác Văn lại cảm thấy lo lắng đến sắp phát điên.

Tư Bác Văn nói hết câu, Lăng Thiệu Huy vội gật đầu lia lịa, nhanh chóng chạy ra ngoài cửa.

Không dám tiếp tục nói chuyện với Tư Bác Văn, sợ lãng phí thời gian còn lại.

Tư Bác Văn dựa lên ghế sô pha, bỗng anh cảm thấy bất lực, loại cảm giác mọi chuyện không nằm trong sự khống chế của mình thật sự khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Đúng lúc này, bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại của Tư Bác Văn vang lên.

Anh cầm lấy điện thoại, nhìn thấy một tin nhắn được gửi đến.

Nhấn mở.

[Hiện tại Lục Nghiên Tịch đang nằm trong tay tao, biết thân biết phận thì mang theo năm mươi triệu đô tới đường cao tốc gặp tao, không được dẫn theo người khác!]

Nhìn nội dung tin nhắn, Tư Bác Văn nhíu mày.

Xem ra bọn bắt cóc này đã hết kiên nhẫn rồi, muốn chủ động ra tay.

Tư Bác Văn đắc ý khẽ nhếch môi, ngay sau đó nói: “Lăng Thiệu Huy, vào đây cho tôi.”

Nếu bọn bắt cóc đã không khống chế được bản thân, vậy đừng trách Tư Bác Văn anh.

Nghe thấy tiếng quát của Tư Bác Văn, Lăng Thiệu Huy lập tức chạy từ bên ngoài vào.

“Sao thế tổng giám đốc, còn khoảng chừng năm phút nữa là điều tra ra rồi.”

Lăng Thiệu Huy còn tưởng là Tư Bác Văn muốn kiểm tra tiến độ, không chút nghĩ ngợi nói thẳng luôn với anh.

Nhưng, Tư Bác Văn lại lắc đầu.