Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 507




Vốn dĩ Lục Nghiên Tịch không định gọi điện cho Hoắc Vũ Khải, dù sao thì cũng đã muộn như vậy rồi. Nhỡ đâu làm phiền Hoắc Vũ Khải thì cũng không hay.

Tuy nhiên vào lúc này, cô thật sự không biết còn có thể nhờ ai ngoài Hoắc Vũ Khải.

Dù sao cô cũng không có người bạn nào khác nữa.

Nghe thấy lời của Lục Nghiên Tịch, Hoắc Vũ Khải đáp lại ngay mà không cần suy nghĩ: "Được, anh sẽ đến ngay!"

Nghe vậy, Lục Nghiên Tịch không khỏi gật đầu theo, trong mắt tràn đầy cảm kích.

“Ừ, cảm ơn anh, Vũ Khải."

“Với anh thì cần gì phải nói cảm ơn nữa!"

Sau khi cúp điện thoại không bao lâu, Hoắc Vũ Khải đã lái xe thẳng đến vị trí của Lục Nghiên Tịch.

Thấy Lục Nghiên Tịch như vậy, anh ta không khỏi bị sốc.

Chỉ thấy hai tay Lục Nghiên Tịch ôm ngực, cả người thất thần và hỗn loạn.

Nhìn Lục Nghiên Tịch thành ra thế này, Hoắc Vũ Khải vội vàng nói: "Lên xe trước đi, chắn hẳn là lạnh quá rồi."

Giữa đêm khuya như vậy, Lục Nghiên Tịch chỉ mặc một chiếc váy, không lạnh mới là lạ.

“Nghiên Tịch, sao em lại ở đây?"

“Sao khoảng thời gian này anh lại không liên lạc được với em.”

“Hôm đó anh gọi điện cho em xong thì rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

Hoắc Vũ Khải nhìn Lục Nghiên Tịch, hàng loạt câu hỏi kéo theo, anh ta hỏi thẳng những câu hỏi đã đè nặng trong lòng mình bấy lâu nay.

Lục Nghiên Tịch mím môi, nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu.

Chẳng lẽ cô phải nói thẳng với Hoắc Vũ Khải rằng mấy ngày nay cô đang ở biệt thự của Tư Bác Văn, còn đang cả mang thai con của Tư Bác Văn sao?

Nghĩ đến đây, Lục Nghiên Tịch càng cảm thấy khó mà mở miệng.

“Em…"

“Chuyện này khá phức tạp, bây giờ em vẫn không biết giải thích với anh thế nào."

“Vũ Khải, chuyện này có thể đợi em về suy nghĩ kỹ rồi nói với anh sau được không."

Lục Nghiên Tịch ngẩng đầu lên, nhìn Hoắc Vũ Khải một cách dè dặt, cô sợ bộ dạng tức giận của anh ta.

Phải biết rằng, ngày đó đúng là cô đã thả chim bồ câu của Hoắc Vũ Khải trước.

Tuy nhiên, Hoắc Vũ Khải cũng không hề tức giận khi nghe những lời của Lục Nghiên Tịch, anh ta gật đầu: “Được rồi, khi nào em muốn nói thì nói với anh sau."

Đối với Lục Nghiên Tịch, Hoắc Vũ Khải luôn dành sự bao dung lớn nhất.

Nếu Lục Nghiên Tịch muốn nói, vậy thì anh sẽ yên lặng ở bên cạnh lắng nghe, nếu như Lục Nghiên Tịch không muốn nói, vậy thì anh cũng sẽ không ép buộc.

Anh cũng sẽ đi theo bên cạnh Lục Nghiên Tịch, lặng lẽ đồng hành cùng cô.

“Nghiên Tịch, chúng ta về trước đi, muộn như vậy rồi, nên nghỉ ngơi rồi."

Lục Nghiên Tịch cong khoé môi lên, mỉm cười với Hoắc Vũ Khải.

“Được rồi, Vũ Khải."

...

Phải một tiếng sau hai người mới đến biệt thự của Hoắc Vũ Khải.

Hoắc Vũ Khải đã sai người sắp xếp một căn phòng cho Lục Nghiên Tịch, cho nên cô có thể đi vào nghỉ ngơi luôn.

“Nghiên Tịch, đêm nay em cứ nghỉ ngơi ở đây đi, có việc gì nhớ gọi anh."

Hoắc Vũ Khải dẫn Lục Nghiên Tịch vào phòng, dặn dò một cách chu đáo.

Lục Nghiên Tịch gật đầu: "Ừ, Vũ Khải, cảm ơn anh."

Giờ phút này ngoài lời cảm ơn ra, trong lòng Lục Nghiên Tịch cũng không biết nói gì khác tốt hơn ngoài lời nói đó nữa.

Trong một đêm, Lục Nghiên Tịch đã nói cảm ơn với Hoắc Vũ Khải hai lần.

Sắc mặt Hoắc Vũ Khải không khỏi trầm xuống, giả bộ không vui.

“Nghiên Tịch, anh đã nói rồi!"

“Dù có chuyện gì xảy ra thì cũng đừng nói cảm ơn với anh."

Anh ta làm những việc này là tự nguyện giúp đỡ Lục Nghiên Tịch chứ không phải để đạt được cái gì cả.

Vì vậy câu cảm ơn này không cần thiết.

Nhưng Lục Nghiên Tịch cũng không biết mình còn có thể cho anh ta cái gì ngoài câu cảm ơn.

Không phải là cô không biết tâm ý của Hoắc Vũ Khải, chỉ tiếc là nó quá nặng nề, bây giờ cô cũng không thể nhận được.

“Vũ Khải..."

Nhìn bộ dạng này của Lục Nghiên Tịch, dường như Hoắc Vũ Khải biết cô muốn nói gì, thẳng thừng cắt ngang.

“Nghiên Tịch, đừng nói nữa, em đi ngủ trước đi."

“Em chỉ cần biết rằng anh sẽ luôn ở bên cạnh em là được."

“Chúc em ngủ ngon!"

Nói xong, Hoắc Vũ Khải nhếch môi, xoay người rời đi luôn.

“Anh ngủ ngon."

Sau khi Hoắc Vũ Khải rời đi, Lục Nghiên Tịch cứ nằm trên giường như vậy, nghĩ về chuyện đã xảy ra trước đó.

Những mảnh ký ức ấy nhanh chóng xẹt qua tâm trí của cô, giống như một thước phim.

Không hiểu sao lại khiến cho Lục Nghiên Tịch cảm thấy hơi đau đầu.

Bỏ đi, không nghĩ nữa, vẫn nên đi ngủ sớm hơn!

Cứ vậy cho đến tận rạng sáng, Lục Nghiên Tịch mới mơ màng ngủ thiếp đi.

...

Lúc này ở bên kia, bên trong biệt thự nhà họ Tư.

Tư Bác Văn bận rộn làm việc cả ngày, mãi đến rạng sáng mới về đến nhà.

Vừa bước vào nhà, người giúp việc đã xách dép đi tới trước mặt anh.

“Cậu chủ, cậu đã về rồi sao?"

“Ừm."

Tư Bác Văn gật đầu, vẻ mặt lạnh lùng.

“Lục Nghiên Tịch đâu?"

Lúc này, chắc người phụ nữ đó đã đi ngủ từ lâu.

Nói đến Lục Nghiên Tịch, người giúp việc vội vàng nói: "Chắc bây giờ cô Lục đi ngủ rồi, từ buổi tối đã không thấy cô ấy đi ra ngoài."

Ngay cả khi họ đi tìm Lục Nghiên Tịch cũng không hề thấy có một tiếng động nào, có lẽ là đã đi ngủ rồi.

Người giúp việc nghĩ như vậy trong lòng.

Tư Bác Văn nhướng mày: “Vậy sao?"

“Người phụ nữ đó đã ăn cơm chưa, uống thuốc chưa?”

Tư Bác Văn tiếp tục hỏi người giúp việc, phải biết rằng bây giờ không chỉ có một mình Lục Nghiên Tịch.

Trong bụng Lục Nghiên Tịch còn có huyết thống của anh, sao có thể không chăm sóc tốt cho cô chứ.

Nghe Tư Bác Văn hỏi, sắc mặt của người giúp việc lập tức có chút mất tự nhiên: “Cái này…"

“Cái này, chúng tôi..."

Nghe đến đây, đương nhiên Tư Bác Văn cũng thấy có gì đó không ổn.

Tư Bác Văn cau mày: "Sao?"

Thoáng chốc, khuôn mặt của Tư Bác Văn chìm xuống, ngay cả ánh mắt của anh cũng trở nên lạnh hơn.

“Lúc chiều đi tìm cô Lục, cô ấy rất chống cự, không cho chúng tôi vào, chỉ cần đến gần là gào khóc rất to.”

“Bác sĩ Hoàng nói lúc này cần phải ổn định tâm trạng của cô Lục, đừng làm cô ấy quá vui mừng hoặc quá tức giận, vì vậy chúng tôi không dám đến gần..."

Người giúp việc ấp úng nói, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, như thể sợ Tư Bác Văn nổi giận vậy.

Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo, khuôn mặt của Tư Bác Văn lập tức tối sầm lại.

“Vì vậy các người không quan tâm bữa tối và thuốc của cô ấy?"

Vẻ mặt lạnh lùng của anh, giọng nói vẫn lạnh lẽo như trước, khiến người ta không biết anh đang vui hay giận, nhưng người giúp việc có thể cảm nhận được rõ ràng Tư Bác Văn đang tức giận.

“Tôi, xin lỗi cậu chủ!"

Lúc này, thay vì nói nhiều thì tốt hơn hết nên thẳng thắn thừa nhận lỗi lầm.

“Cậu chủ, xin cậu tha thứ cho tôi lần này.”

“Tôi làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho cô Lục, tôi không cố ý đâu!”

Tư Bác Văn vốn định nói cái gì đó, cuối cùng suy nghĩ một chút, vẫn kìm lại.