Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 503




Một giây sau, Tư Bác Văn huơ tay một cái, trong tầm mắt Lục Nghiên Tịch, điện thoại đã bị ném ra ngoài, xẹt qua không trung tạo thành một đường cong đẹp mắt.

“Tư Bác Văn, anh làm như vậy có phải quá đáng lắm rồi không?”

“Quá đáng?”

Tư Bác Văn cười lạnh, đôi mắt đầy hung ác nham hiểm nhìn Lục Nghiên Tịch: “Đợi lát nữa còn có thứ quá đáng hơn.”

Sau đó, Lục Nghiên Tịch chỉ cảm thấy mình được nhấc bổng lên, cả người cô đã bị Tư Bác Văn ôm lấy eo bế lên.

Cảm giác mất cân bằng đến quá đột ngột, khiến Lục Nghiên Tịch theo bản năng đưa tay ra, ôm lấy cổ của Tư Bác Văn.

“Anh muốn làm gì?”

Không biết vì sao, Lục Nghiên Tịch cứ cảm thấy có cảm giác không lành, cứ như sắp xảy ra chuyện gì vậy…

Giây sau, Tư Bác Văn ôm lấy cô, đi thẳng vào phòng.

Lục Nghiên Tịch trợn tròn mắt, cảm giác không ổn trong lòng kia ngày càng mãnh liệt hơn.

“Anh muốn làm gì? Tư Bác Văn.”

“Anh buông tôi ra!”

“Anh buông tôi ra đi!”

Lục Nghiên Tịch cứ mãi giãy giụa rồi bị Tư Bác Văn vứt thẳng lên giường.

Không đợi cô phản ứng lại, cả người đã bị đè xuống.



Rất lâu sau, Lục Nghiên Tịch mơ mơ màng màng ngất đi.

Đến rạng sáng, cả người cô nóng ran lên, gương mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn không khỏi bị dọa. Anh gọi bác sĩ Hoàng đến ngay trong đêm để chữa trị cho cô.

Nhìn thấy bộ dạng này của cô, một sự đau lòng thoáng qua đáy mắt bác sĩ Hoàng, anh ấy nhìn Tư Bác Văn, hơi bối rối xem có nên nói ra hay không.

Qua vài lần suy nghĩ, vẫn nên nói thẳng ra vậy.

“Tổng giám đốc Tư, gần đây tình hình sức khỏe cô Lục càng ngày càng tệ, cho nên trong chuyện chăn gối có thể hạn chế được thì vẫn nên cố gắng hạn chế một chút.”

Bác sĩ Hoàng thở dài một hơi, vốn dĩ cơ thể của Lục Nghiên Tịch đã yếu ớt, cứ tiếp tục giày vò như vậy, cả người cứ như trở thành một con ma bệnh.

Nghe thấy lời này của bác sĩ Hoàng, Tư Bác Văn lại không tức giận, ngược lại rất chuyên chú lắng nghe.

Anh gật đầu: “Ừm, tôi biết rồi, sau này tôi sẽ chú ý.”

Nếu như không phải cô gái này hết lần này đến lần khác chọc giận anh thì sao anh có thể như vậy chứ.

“Đây là đơn thuốc tôi mới kê, khoảng thời gian này anh nhất định phải trông chừng cô Lục uống, thuốc này có tác dụng điều dưỡng cơ thể của cô.”

Tư Bác Văn đưa tay ra, nhận lấy thuốc.

“Được.”

Sau đó, bác sĩ Hoàng lại dặn dò Tư Bác Văn thêm vài câu rồi mới rời đi.

Sau khi bác sĩ Hoàng đi khỏi, thoáng chốc trong phòng bệnh rộng lớn chỉ còn lại hai người Tư Bác Văn và Lục Nghiên Tịch.

Tư Bác Văn cứ ngồi bên cạnh Lục Nghiên Tịch như vậy, bất lực thở dài một hơi.

Anh đưa tay ra, sờ vào gương mặt của cô một cách đầy thương xót.

Cô gái này, sao lại không biết cách mềm mỏng chút nào vậy chứ.

Nếu như Lục Nghiên Tịch sớm chịu thua thì giữa hai người cũng sẽ không ầm ĩ như bây giờ.

Nhớ lại vài ngày trước hai người vẫn còn rất tốt, cứ như bừng tỉnh lại vậy.

Nghĩ đi nghĩ lại, Tư Bác Văn cảm thấy mình vẫn nên rời khỏi đây.

Anh giao phòng bệnh lại cho người giúp việc rồi quay người rời đi.

Hai người vẫn nên bình tĩnh lại đã.



Hôm sau, đợi đến khi Lục Nghiên Tịch tỉnh lại, đã là sáng sớm rồi.

Cô cứ ngồi trên giường như vậy, ánh mắt trống rỗng.

Cô vẫn chưa quên chuyện xảy ra tối qua. Người đàn ông ấy thực sự là một tên ác ma.

Cốc cốc cốc ——

“Cô Lục, uống thuốc thôi.”

Chỉ thấy người giúp việc bưng một chén thuốc, đi từ ngoài vào.

“Đây là thuốc mà hôm qua bác sĩ Hoàng kê, uống vào tốt cho cơ thể cô.”

Người giúp việc bước lên trước, theo bản năng bắt lấy cánh tay của Lục Nghiên Tịch.

Động tác của giúp việc khiến Lục Nghiên Tịch không khỏi nhớ đến chuyện xảy ra tối qua, những cảnh tượng đó lại xẹt qua trong đầu cô.

Lục Nghiên Tịch không muốn nghĩ đến nữa, đẩy thẳng ra: “Tôi không uống!”

Cô không có bệnh, uống thuốc gì chứ.

“Cút ra!”

Lục Nghiên Tịch gào thét lên, dáng vẻ đầy hoảng sợ.

“Cô Lục…”

Dáng vẻ của Lục Nghiên Tịch ngay lúc này rõ ràng là vô cùng cố chấp, bất kể là ai bước đến đều cách xa nghìn dặm.

Thấy Lục Nghiên Tịch như vậy, người giúp việc bất lực thở dài một hơi.

“Vậy tôi đặt thuốc ở đây cho cô, một lát nữa tôi lại đến nhé.”

Sau đó, cứ mỗi một tiếng, người giúp việc sẽ vào một lần, nhắc Lục Nghiên Tịch uống thuốc. Nhưng cho dù có nói thế nào, Lục Nghiên Tịch vẫn cứ như không nghe thấy, không ngừng phản kháng.

Cốc cốc cốc ——

Nghe thấy ngoài cửa vọng lại tiếng gõ cửa, Lục Nghiên Tịch không nghĩ ngợi gì nhiều, mở miệng ngay.

“Tôi nói rồi tôi không uống thuốc!”

“Đi ra ngoài cho tôi!”

Sau khi nói dứt câu, vào chính lúc này, cửa đã bị người nào đó mở ra.

Chỉ thấy Tư Bác Văn bước đến, đi từ ngoài vào.

Nhìn anh đang đến gần, cả người Lục Nghiên Tịch hơi sửng sốt.

“Anh, sao anh lại đến đây.”

Cô không hề quên những lời nói lạnh lùng tuyệt tình mà Tư Bác Văn đã nói trước đó.

Người đàn ông này, đúng thật là rất tàn độc.

“Lục Nghiên Tịch, có phải cho đến bây giờ em vẫn không chịu uống thuốc đúng không.”

Tư Bác Văn nhìn Lục Nghiên Tịch, không khỏi cảm thấy hơi nhọc lòng.

Cô gái này đúng là không phân biệt được tốt xấu!

Trong khoảng thời gian gần đây, sự quật cường của Lục Nghiên Tịch, anh luôn đặt hết vào mắt mình.

Cô gái này, không cần biết xảy ra chuyện gì, vẫn cứ luôn không tình nguyện cúi đầu.

Đúng thật là có thể khiến người ta cảm thấy không còn gì để nói.

“Tôi thế nào?”

Lục Nghiên Tịch nhìn Tư Bác Văn, đáy mắt đầy sự khó hiểu.

Cô ngước mắt lên, cắn chặt môi một cách ngang bướng, rồi lại hạ lông mày xuống.

“Tôi không làm sai gì cả, tại sao tôi lại phải uống thuốc.”

Người đàn ông này luôn khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.

“Tôi bị làm sao?”

Nghe thấy lời Lục Nghiên Tịch nói, sắc mặt Tư Bác Văn càng khó coi hơn.

Đến nước này rồi, sao cô gái này còn mạnh miệng như vậy được cơ chứ.

Tư Bác Văn bước lên phía trước, đưa tay ra, nắm lấy cằm của Lục Nghiên Tịch.

“Lục Nghiên Tịch, tốt nhất là em nên ngoan ngoãn một chút.”

“Nếu không, tôi không thể bảo đảm mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.”

Đúng là hết lần này đến lần khác, cô gái này quả thật là kiêu ngạo!

Nghe hết câu nói kia, Lục Nghiên Tịch không khỏi nở nụ cười lạnh lùng.

“Vậy sao?”

“Không khách sáo với tôi như thế nào?”

“Anh còn cách gì còn chưa sử dụng, anh cho rằng tôi còn sợ sao?”

Lục Nghiên Tịch nhìn Tư Bác Văn, đôi mắt ấy có vẻ hơi trống rỗng, cô cứ như vậy nhìn về phía anh.

Người đàn ông này còn có thể làm gì được nữa cơ chứ?

Chẳng qua cũng chỉ là những chuyện xảy ra ngày hôm qua mà thôi, nếu như như vậy, Lục Nghiên Tịch cô thật sự không sợ.

“Tư Bác Văn, đừng khiến tôi xem thường anh.”

Lục Nghiên Tịch nhếch môi, lạnh lùng cười một tiếng.

“Em!”

Tư Bác Văn nắm chặt tay lại, dáng vẻ ấy cứ như đang muốn tát vào mặt Lục Nghiên Tịch vậy.