Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 500




Trán Lục Nghiên Tịch nóng đến phát sợ, đã vậy cô còn cứ lẩm bẩm "Tôi không có, tôi không có thật mà", còn hơi nức nở nữa.

Không hiểu sao dáng vẻ ấy của Lục Nghiên Tịch làm Tư Bác Văn hơi xót xa, nhìn cô đang ngủ mà vẫn luôn miệng giải thích với mình.

Tư Bác Văn nghĩ có thể lần này mình đã trách nhầm cô rồi.

Nghĩ lại thì bức hình anh thấy khi sáng cũng khá kỳ quặc, nói không chừng đó chỉ là hiểu lầm thật.

Trông Lục Nghiên Tịch có vẻ đã sốt được một lúc, nếu không gọi bác sĩ tới thì không khéo sẽ nguy hiểm đến tính mạng mất.

Anh mau chóng lấy điện thoại ra gọi cho bác sĩ gia đình.

"Cho anh nửa tiếng, đến biệt thự của tôi mau." Dứt lời, anh không chờ bác sĩ kịp nói gì đã cúp máy.

Bác sĩ cạn lời nhìn cuộc gọi bị cúp ngang xương. Mấy giờ rồi biết không hả, có để người ta ngủ không đây.

Nhưng anh ta vẫn phải ngoan ngoãn xuống giường, cầm theo hộp đựng thuốc của mình rồi xuất phát.

Ai bảo đó là ông chủ nhà mình chứ, người ta gọi một tiếng là phải đi thôi.

Lục Nghiên Tịch sốt cao làm Tư Bác Văn vô cùng hoảng hốt. Anh sợ sẽ mất đi cô. Lúc này, Tư Bác Văn đổ lỗi những thứ cảm xúc ấy cho việc mình chưa trả thù cô cho hả dạ, không thể tha cho cô dễ dàng.

Hơn nữa, chưa được anh cho phép thì cô không được rời xa anh, không một ai được phép mang cô đi.

Qua một hồi, Tư Bác Văn cầm một chậu nước lạnh ra khỏi nhà vệ sinh, hạ nhiệt cho Lục Nghiên Tịch bằng phương pháp vật lý.

sóc cô thật cẩn thận như thể đó là người

vì Lục Nghiên Tịch trong lúc mê man vì sốt hệt em bé làm bằng sứ vậy, chỉ cần chạm nhẹ chút thôi là vỡ tan

ta mới nhận ra Lục Nghiên Tịch đã hạ sốt đáng kể. Bác sĩ nhìn chậu nước bên cạnh,

nhiên, không ngờ người như

nhiều, nhanh chóng khám cho

phương diện, bác sĩ gia đình nói với Tư Bác Văn rằng tình trạng sức khỏe của Lục

đối xử một cách thô lỗ như vậy nên cảm xúc

xúc chồng chất lên nhau, vì quá đau khổ nên cô

Văn nghe bác sĩ nói vậy thì có chút tự trách, anh chỉ bận tâm tới cơn tức giận của bản thân mà chẳng ngó ngàng gì tới sức khỏe

nguyên nhân rất lớn

kê cho cô ấy đây, ngày nào cũng phải uống thuốc đúng giờ, ba ngày sau tôi

lý mọi chuyện xong, bác sĩ ra

Tư Bác Văn trong phòng của

Lục Nghiên Tịch

kỳ lạ, không ai biết giờ đây anh đang nghĩ gì. Lúc

Nghiên Tịch, tỉnh

mơ màng màng, Lục Nghiên Tịch thấy hình như có người gọi mình nhưng mí mắt nặng trĩu, hoàn toàn mở không nổi, thế rồi cô

chẳng có phản ứng gì cả.

trên của

vào miệng Lục Nghiên Tịch nhưng cô đang trong trạng

nhiều lần nhưng vẫn không tài nào đút được, còn rơi vãi ra

sẽ không hạ sốt hoàn toàn, sẽ

cùng, nhìn Lục Nghiên Tịch trong ngực, Tư Bác Văn uống bát thuốc rồi mớm cho cô. Mặc dù cũng chảy ra khá nhiều nhưng ít nhất đã cho cô uống thuốc được

Sau khi làm xong mấy chuyện này, Tư Bác Văn thật chẳng hiểu mình đang làm gì nữa. Sao anh lại đối xử tốt với Lục Nghiên Tịch thế này?

Tư Bác Văn nghĩ có lẽ bây giờ mình đang áy náy thôi.

Đến bản thân anh cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa là.

Trong mơ, Lục Nghiên Tịch cảm giác hình như có người đang đút mình uống nước, uống thứ nước đó xong người cô thoải mái hơn hẳn, rồi cô ngủ tiếp.

Có vẻ sau khi uống thuốc Lục Nghiên Tịch đã dễ chịu hơn trông thấy, hàng lông mày đang chau lại cũng giãn ra, người cũng thả lỏng hơn, Tư Bác Văn cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tư Bác Văn trông Lục Nghiên Tịch suốt cả đêm vì sợ cô sẽ lên cơn sốt lần nữa, nhưng rồi chính anh vẫn không biết vì sao mình lại muốn làm vậy.

Lúc trời sắp sáng, Tư Bác Văn về phòng tắm rửa rồi nghỉ ngơi một hồi. Dù sao ngày mai anh còn phải đi làm.

Đúng bảy giờ rưỡi sáng, Tư Bác Văn thức dậy. Việc đầu tiên anh làm là vào phòng Lục Nghiên Tịch xem sao, phát hiện cô vẫn còn ngủ mê man chưa tỉnh nhưng không còn sốt lại nữa, đây là dấu hiệu tốt.

Anh bèn xuống nhà ăn sáng. Ăn sáng xong, Tư Bác Văn chuẩn bị thuốc cho Lục Nghiên Tịch rồi đặt cạnh đầu giường cô.

Sau đó anh bảo nhà bếp nấu một món ăn sáng ấm bụng, khi nào Lục Nghiên Tịch tỉnh lại, rời giường thì đem lên cho cô ăn ngay.

Chuẩn bị tất tần tật xong, Tư Bác Văn đi làm, trước khi đi ngó qua phòng ngủ của Lục Nghiên Tịch lại thấy cô vẫn còn hôn mê.

Anh bất giác hơi lo lắng, sợ cô sẽ lên cơn sốt lần nữa nên dặn dò người giúp việc trong nhà chú ý tình trạng của Lục Nghiên Tịch mọi lúc.

Lỡ xảy ra chuyện gì phải báo cho anh đầu tiên.

Tư Bác Văn rời nhà, đến công ty làm việc trong sự lo lắng.

Giờ đây, anh đã hoàn toàn quên đi nỗi "hận thù" với Lục Nghiên Tịch mà chỉ còn lại bao mối lo âu.