Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 497




"Ting."

Vu Diễm My hơi mệt mỏi mở mắt ra và kiểm tra tin nhắn vừa mới gửi tới, trong lòng không nhịn được mà cảm thán: Hiệu suất làm việc của hai người này khá tốt đấy chứ!

"Tôi đã chuyển tiền vào tài khoản của hai người rồi, hãy nhớ cho kỹ, chuyện xảy ra hôm nay không thể để cho người thứ ba biết."

Giọng nói đầy nghi vấn của đối phương truyền đến tai Vu Diễm My: "Cô đang nói gì vậy, hôm nay hai anh em chúng tôi không đến chỗ đó, chỉ ở nhà ngủ thôi."

Vu Diễm My cúp điện thoại, đánh giá bức ảnh, mặc dù có chút không rõ ràng lắm nhưng chỉ cần là người quen biết Lục Nghiên Tịch hoặc Hoắc Vũ Khải thì chắc chắn nhìn thoáng qua là có thể nhìn ra người trong ảnh là ai.

Nhìn hai người trong ảnh, cô ta không khỏi lắc đầu cười: Nếu nói hai người bọn họ thật sự không có gì với nhau thì người chị họ này sẽ là người đầu tiên không tin.

Sau đó, cô ta gửi xấp ảnh này vào tài khoản email mà mình đã ghi nhớ từ lâu, khi thấy trên đó hiện lên chữ "đã gửi" thì tắt máy ngay lập tức.

Cô ta rút sim điện thoại ra, đi tới nhà vệ sinh rồi thả xuống cống thoát nước, như vậy thì sẽ không còn ai biết cô ta là người gửi những tấm ảnh này.

Còn về ảnh chụp, cô ta đã gửi cho người có quyền được biết nhất là Tư Bác Văn, biết chuyện Lục Nghiên Tịch là một người sáng nắng chiều mưa.

Mặc dù cô ta không biết khi nhìn thấy những bức ảnh này, Tư Bác Văn sẽ có thái độ gì, nhưng cô ta vô cùng rõ ràng rằng cuộc sống sau này của Lục Nghiên Tịch có lẽ sẽ không được yên ổn.

Cùng lúc đó, ở công ty, Tư Bác Văn nhận được một email nặc danh.

tưởng là thư rác gì đó nên định xóa đi, chỉ là không cẩn thận trượt tay mở ra, khi nhìn hai người bên trong thân mật như vậy thì cả người toát ra

ném xuống đất khiến thư ký ở

về muộn hơn một chút.”

sự cho rằng hiện giờ cô đang ở trong bệnh viện hỏi thăm sức khỏe Lý Tang Du, nhưng anh không

Lục Nghiên Tịch đến vậy, cho rằng đêm nay cô sẽ về rất muộn nên đã quay người đi đến công ty giải quyết lịch trình mấy ngày tới. Bởi vì anh muốn hoàn thành

bây giờ xem ra những chuyện anh làm đã không còn cần thiết nữa. Nghĩ đến đây, đôi mắt của Tư Bác Văn hơi đỏ lên khiến

còn sót lại trên mặt đất, bất chấp khó khăn nói: "Tổng giám đốc, đây là bản kế hoạch dự án mấy ngày qua của

không thèm nhìn, ném luôn tài liệu xuống đất cạnh cô ấy, lạnh lùng phun ra một chữ: “Cút.” Dọa cho thư ký sợ đến mức chạy vội

chịu

còn không biết bên Tư Bác Văn đã xảy ra chuyện rồi, cô vẫn đang

đưa em về đi, trời thì tối mà em lại là con gái, anh không yên tâm.” Lục Nghiên

xe, Hoắc Vũ Khải như muốn phát điên, không nhịn được muốn

cũng làm như vậy, anh ta đi đến trước mặt Lục Nghiên Tịch, mạnh dạn nói: "Nếu không thì anh đưa

nghĩ lại, cô đã làm phiền Hoắc Vũ Khải quá nhiều rồi, thấy cũng

xa, cô nhanh chóng quay đầu lại nói với Hoắc Vũ Khải: "Phía trước là đến nhà em rồi, sẽ không có

hôm nay cô đã nói dối rồi, trong lòng cô không ngừng

lóe lên chút mất mát, lưu luyến bịn rịn chào tạm biệt Lục Nghiên Tịch: "Vậy, vậy tối

đột nhiên cảm thấy Hoắc Vũ Khải

lọt vào mắt người khác, lại có chút gì

Tư Bác Văn không hoàn toàn tin rằng bức ảnh là thật, vì vậy anh quyết định đứng ở dưới nhà đợi cô quay lại, để cô tự giải thích rõ ràng, ai biết anh vừa xuống dưới nhà đã nhìn thấy cảnh hai người lưu luyến không nỡ rời xa nhau.

Trông hai người giống như là một cặp đôi đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt vậy.

Lục Nghiên Tịch đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh hơi lạnh lẽo, cô vòng tay ôm hai cánh tay mình trong vô thức, khi quay đầu lại nhìn thấy Tư Bác Văn đang ở sau lưng, nụ cười trên mặt cô chợt cứng đờ.

“À, Tư Bác Văn, anh qua đây khi nào vậy, dọa tôi sợ hết hồn.” Lúc Lục Nghiên Tịch nói những lời này, cô không dám nhìn thẳng vào mắt Tư Bác Văn, cảm thấy lúc này anh hơi đáng sợ.

Khi cô nói xong lời này, không khí xung quanh vô cùng lạnh lẽo, cô vội vàng nói: “Bên ngoài hơi lạnh, chúng ta vào nhà trước đi.” Ngay sau đó, cô đưa tay kéo áo của Tư Bác Văn.

Ngay lúc tay cô vừa chạm vào, cô đã cảm nhận được khí thế nặng nề của anh, trước khi cô kịp phản ứng, Tư Bác Văn đã hất tay cô ra.

“Bác Văn, anh đang làm gì vậy?” Lục Nghiên Tịch cảm thấy tối nay Tư Bác Văn có gì đó không đúng lắm, còn không đúng ở đâu thì cô thực sự không nói ra được, ánh mắt anh nhìn cô lộ ra ý dò xét, như thể anh đã nhìn thấu cô rồi.

Cô thật sự không thích loại cảm giác này, khi cô mở miệng muốn hỏi Tư Bác Văn thì anh lại đột nhiên nói.

"Nói thật cho tôi biết, rốt cuộc chiều nay cô đã đi đâu?"

Khí thế mạnh mẽ ùn ùn kéo đến khiến Lục Nghiên Tịch hoảng sợ.

Cô cười hơi cứng nhắc, hỏi một cách mất tự nhiên: “Anh đang nói gì vậy?” Bàn tay cô nắm lấy tóc theo bản năng và vén ra sau tai.

Nhìn thấy phản ứng của cô, Tư Bác Văn không khỏi thầm hừ lạnh, đôi mắt anh nhìn chằm chằm Lục Nghiên Tịch, giọng nói lạnh lẽo cứng rắn: "Nói cho tôi biết, rốt cuộc chiều nay cô đã đi đâu?"