Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 495




Khoảng thời gian sau đó Lục Nghiên Tịch chỉ có thể đếm ngón tay để sống qua ngày.

Một ngày, hai ngày, ba ngày!

Mới sáng sớm, Lục Nghiên Tịch đã bò dậy từ trên giường.

Những ngày ở bệnh viện thực sự khiến cô ngột ngạt khó chịu.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn cũng biết cô đã bí bách đến phát điên, vậy nên anh cũng không nói gì khác mà chỉ thu dọn hành lý giúp cô.

“Em kiểm tra xem đã lấy hết đồ của mình chưa?”

Thấy Lục Nghiên Tịch không chịu làm gì, Tư Bác Văn không nhịn được lên tiếng.

Lục Nghiên Tịch gật đầu: “Được.”

Sau đó, hai người thu dọn hành lý xong thì đi ra ngoài.

Vừa bước tới cửa, Lục Nghiên Tịch đã không kìm được mà tham lam hít thở không khí.

Ngày ngày ở trong phòng bệnh ngửi mùi nước khử trùng khiến cô cảm thấy hơi buồn nôn.

“Đi thôi!”

Nói rồi Tư Bác Văn đưa tay ra, kéo Lục Nghiên Tịch đi.

Sau mấy ngày tiếp xúc, cả hai đã ngầm thừa nhận mối quan hệ với nhau trong lòng.

Bắt đầu từ khoảnh khắc Tư Bác Văn bất chấp thân mình nhảy xuống cứu mình.

Trong lòng Lục Nghiên Tịch sớm đã có thứ gì đó lặng lẽ thay đổi.

“Ừm.”



Tư Bác Văn đưa Lục Nghiên Tịch tới thẳng cửa nhà.

“Em tự lên hay là tôi đưa em lên?”

Lục Nghiên Tịch chẳng chút nghĩ ngợi đã nói luôn: “Tôi tự lên là được rồi.”

Mặc dù hiện giờ Lý Tang Du đang ở bệnh viện, Tư Bác Văn đi vào cũng sẽ không gặp ai khác.

Nhưng trong lòng Lục Nghiên Tịch lại dâng lên cảm giác tội lỗi khó hiểu, đè nén khiến cô cảm thấy hơi khó thở.

Thấy dáng vẻ này của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn cũng không muốn ép buộc cô.

Anh biết chuyện này không thể vội vàng, vẫn phải từ từ.

Nếu Lục Nghiên Tịch muốn thì anh có thể từ từ đợi.

Tư Bác Văn gật đầu: “Được, vậy em lên một mình thì đi cẩn thận nhé.”

“Vâng.”

Lục Nghiên Tịch đáp lại, quay người chuẩn bị đi.

Không ngờ lúc này Tư Bác Văn lại giữ cô lại.

Ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông cứ nhìn Lục Nghiên Tịch như vậy.

Lục Nghiên Tịch cau mày: “Sao thế?”

Đang yên đang lành Tư Bác Văn này lại nổi điên gì đây?

Chẳng phải đã bảo anh đi về rồi à? Sao bây giờ còn không buông tay mà giữ cô lại cơ chứ?

Rốt cuộc Tư Bác Văn đang muốn làm cái quái gì vậy?

Khi Lục Nghiên Tịch đang không ngừng suy đoán trong lòng thì giọng nói của Tư Bác Văn vang lên.

“Sao, không định bồi thường một chút rồi mới đi à?”

Nghe thấy câu này của Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch vẫn chưa hiểu ra anh có ý gì.

“A?”

Giây tiếp theo, người cô bị Tư Bác Văn đè lên.

Tư Bác Văn chặn đôi môi đỏ mọng của Lục Nghiên Tịch lại, khiến cô không thể phản kháng.

“Ưm…”

Lục Nghiên Tịch vùng vẫy.

Đến khi Tư Bác Văn buông Lục Nghiên Tịch ra đã không biết là lúc nào rồi.

Anh buông cô ra: “Đây mới là bồi thường.”

Lục Nghiên Tịch thở hổn hển dựa vào lòng Tư Bác Văn, ánh mắt cũng trở nên hơi mơ màng.

“Anh.”

“Tư Bác Văn.”

“Anh thật quá đáng.”

Người đàn ông này hoàn toàn không quan tâm đến suy nghĩ của cô.

Nhưng Tư Bác Văn lại khá hài lòng trước sự hờn dỗi của Lục Nghiên Tịch.

Anh gật đầu: “Làm sao?”

Ánh mắt người đàn ông sắc bén, sáng ngời.

Anh cứ nhìn Lục Nghiên Tịch như vậy, dáng vẻ như đang nói.

Chỉ cần cô nói thêm một câu thì anh sẽ trừng phạt cô ngay.

Nhìn dáng vẻ này của Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch ngậm miệng lại với vẻ không cam lòng.

“Anh được lắm.”

Người đàn ông này đúng là đáng ghét.

“Vậy tôi đi trước đây, anh đi đường cẩn thận.”

Nói xong câu này, Lục Nghiên Tịch quay người bước đi.

Tư Bác Văn gật đầu: “Được!”

“Tối nay ăn cơm cùng nhau nhé.”

Trước khi đi, Tư Bác Văn còn để lại câu này cho Lục Nghiên Tịch.

Sau khi về nhà, Lục Nghiên Tịch dọn dẹp lại tất cả mọi thứ.

Vì nằm viện nên đã mấy ngày rồi cô không đi thăm mẹ.

Lý Tang Du cũng không biết Lục Nghiên Tịch nằm viện, nếu không chắc chắn bà sẽ lại lo lắng.

Nghĩ đến đây, Lục Nghiên Tịch vẫn quyết định đi thăm Lý Tang Du.

Cô lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Tư Bác Văn.

[Có thể tối nay tôi không thể ăn cơm cùng anh được rồi, tôi muốn đến bệnh viện với mẹ. - Lục Nghiên Tịch]

Sau khi gửi xong tin nhắn này, Lục Nghiên Tịch mới yên tâm quay người rời đi.

Phải biết rằng sau khi tới bệnh viện thì chắc chắn cô sẽ ở cùng mẹ.

Nghĩ cớ để đi tìm Tư Bác Văn e là không dễ.

Bên này, sau khi đọc được dòng tin nhắn, Tư Bác Văn vốn không vui lắm, nhưng sau khi nghĩ lại, anh cũng dần thả lỏng.

Bây giờ Lý Tang Du vẫn chưa chấp nhận anh, anh cũng không muốn Lục Nghiên Tịch cảm thấy khó xử vì bị kẹp ở giữa.

[Được.]

Tư Bác Văn gõ vào màn hình rồi gửi tin nhắn đi.

Ở bên này, Lục Nghiên Tịch cầm đồ đi vào bệnh viện.

Cô đưa tay, cẩn thận gõ cửa phòng.

Cốc cốc cốc.

“Mời vào.”

Trong phòng bệnh vọng lại giọng của Lý Tang Du, Lục Nghiên Tịch đẩy cửa ra.

“Mẹ!”

Nhìn thấy Lục Nghiên Tịch, ánh mắt Lý Tang Du tràn đầy niềm vui.

“Nghiên Tịch, sao con lại tới đây?”

“Con đi công tác về rồi à?”

Nghe câu hỏi của Lý Tang Du, Lục Nghiên Tịch gật đầu: “Vâng.”

“Nghiên Tịch, con nhìn con xem, sao dạo này lại gầy đến thế này, chẳng chú ý nghỉ ngơi gì cả.”

“Những lời mẹ nói với con trước đây con đều quên hết rồi à?”

Lý Tang Du nhìn Lục Nghiên Tịch đầy xót xa.

Vốn dĩ Lục Nghiên Tịch đã tương đối gầy, huống hồ còn phải nằm viện mấy ngày như thế.

Nghe những lời mẹ nói, Lục Nghiên Tịch mỉm cười.

“Có sao đâu ạ.”

“Mẹ yên tâm, con không sao!”

“Bây giờ con đang khoẻ lắm.”

Lục Nghiên Tịch vội vàng an ủi mẹ, không muốn làm bà lo lắng.

“Đúng rồi mẹ, dạo này mẹ thấy thế nào? Có đỡ hơn chút nào không?”

Nghe thấy sự quan tâm của Lục Nghiên Tịch, Lý Tang Du gật đầu.

“Yên tâm, mẹ không sao, chỉ cần con khỏe mạnh là được.”

Người mà Lý Tang Du lo lắng, không thể yên tâm được mãi mãi cũng chỉ có Lục Nghiên Tịch.

“Đúng rồi, gần đây con không liên lạc với Tư Bác Văn đấy chứ?”

Đột nhiên Lý Tang Du như nhớ ra điều gì, bà hỏi Lục Nghiên Tịch.

Trong lòng bà thật sự không muốn Lục Nghiên Tịch có bất cứ dính líu gì đến Tư Bác Văn cả.

Nhắc đến chuyện này, vẻ mặt Lục Nghiên Tịch cũng trở nên có phần mất tự nhiên.

Nhưng cô vẫn gật đầu.

“Mẹ yên tâm, không có đâu ạ.”

Lòng Lục Nghiên Tịch đầy lúng túng, không biết nên giải thích chuyện này với mẹ như thế nào mới ổn.