Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 492




Với tình trạng hiện tại của Lục Nghiên Tịch, ngay cả đi vệ sinh cũng là một việc khá khó khăn, nhất định phải có người giúp.

Cho nên, Lục Nghiên Tịch thật sự không nghĩ ra được ngoài bác sĩ thì còn có ai có thể giúp được cô.

Bỗng Tư Bác Văn bật cười thành tiếng khi nghe thấy Lục Nghiên Tịch nói vậy.

“Cô cảm thấy bác sĩ sẽ có thời gian giúp cô chút chuyện như này sao?”

Phải biết, mỗi ngày bác sĩ đều có rất nhiều việc cần phải xử lý, nếu thật sự gọi đến thì chắc chắn sẽ mắng Lục Nghiên Tịch.

Nghe thấy Tư Bác Văn nói vậy, bỗng trong lòng Lục Nghiên Tịch cũng trở nên thấp thỏm.

“Anh nói thật sao?”

Thế không phải hơi thái quá sao.

Tư Bác Văn lập tức gật đầu: “Đương nhiên.”

Nói xong anh đi đến trước mặt Lục Nghiên Tịch, đỡ ngang người cô rồi bế cô lên theo kiểu bế công chúa.

Cảm giác không trọng lượng bất ngờ ập đến làm Lục Nghiên Tịch không khỏi ngạc nhiên thốt lên.

Cô vươn tay ôm lấy cổ Tư Bác Văn, trong mắt đầy sự hoảng loạn.

“Tư Bác Văn, anh muốn làm gì?”

Tự dưng người đàn ông này lại làm như vậy, lại đang bày trò gì đây. W?b‎ đọc‎ nhanh‎ ?ại‎ ~‎ ?r?m?r‎ ?y?n.vn‎ ~

Tư Bác Văn cong môi: “Không phải cô muốn đi vệ sinh sao?”

“Tôi bế cô đi.”

Lục Nghiên Tịch thật sự hoàn toàn không ngờ đến những lời này của Tư bác Văn.

Khuôn mặt nhỏ của cô ửng đỏ: “Anh, anh thả tôi xuống đi.”

Sao cô có thể không biết xấu hổ để Tư Bác Văn giúp mình mấy chuyện như này được.

Sao Tư Bác Văn có thể không biết ý nghĩ của Lục Nghiên Tịch được cơ chứ, anh gật đầu, giải thích.

“Cô yên tâm, tôi đứng ngoài này, tôi không đi vào.”

“Tôi chỉ ôm cô vào thôi.”

Dù sao chân cẳng của Lục Nghiên Tịch như vậy sẽ không tiện, nếu chờ cô tự vào thì trời cũng tối luôn.

Nghe đến đó, Lục Nghiên Tịch cũng không còn giãy giụa nữa, gật đầu.

“Được.”

Tư Bác Văn giúp cô, thật sự bớt được rất nhiều việc.

Tư Bác Văn bế thẳng Lục Nghiên Tịch vào trong WC, sau đó lập tức xoay người rời đi.

Anh biết nếu anh thật sự đứng trong đấy thì Lục Nghiên Tịch sẽ đánh chết anh.

Nghĩ đến dáng vẻ khi chuyện đấy xảy ra, Tư Bác Văn lắc đầu ngao ngán.

Vài phút sau, Lục Nghiên Tịch đỏ mặt đi ra khỏi WC.

Bàn tay to lớn của Tư Bác Văn lại một lần nữa bế cô về giường.

“Cảm ơn, cảm ơn anh...”

Lục Nghiên Tịch nằm trên giường, hơi bất an nắm chặt góc chăn của mình, nói thẳng với Tư Bác Văn.

Tuy cô rất không muốn cảm ơn người đàn ông thối này, nhưng nếu không có Tư Bác Văn thì không biết hiện tại cô còn đang ở đâu.

Tư Bác Văn đắc ý khẽ nhếch môi, cũng không nói câu nào.

“Được rồi, ngủ đi.”

Chỉ chốc lát sau đã đến buổi tối rồi.

Tư Bác Văn ôm máy tính, vẫn ngồi làm việc trên ghế sô pha.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Tư Bác Văn, ánh mắt Lục Nghiên Tịch bỗng hiện lên chút đau lòng.

“Tư Bác Văn, anh chưa đi ngủ à?”

“Chuyện công việc để mai rồi hẵng làm.”

Thấy Tư Bác Văn cố gắng làm việc như vậy, trong lòng Lục Nghiên Tịch thấy hơi không đành lòng.

Tư Bác Văn lắc đầu: “Không sao, tôi sắp xử lý xong rồi, lát nữa thôi là được rồi.”

Nhìn Tư Bác Văn kiên quyết như thế, bỗng Lục Nghiên Tịch thở dài thườn thượt.

“Vậy anh làm nhanh lên, anh bật đèn làm tôi không ngủ được...”

Vì để Tư Bác Văn đi ngủ sớm một chút, Lục Nghiên Tịch chỉ có thể nghĩ ra lý do sứt sẹo như vậy.

Anh gật đầu: “Ừ.”

...

Nửa tiếng sau, lúc này Tư Bác Văn mới hoàn thành công việc của mình.

Anh cứ vậy ngồi bên mép giường Lục Nghiên Tịch, rồi tựa vào giường định nghỉ ngơi như vậy một lát.

Thấy động tác của Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch sững sờ sợ hãi.

“Anh, anh không về phòng anh ngủ à?”

Chẳng phải phòng bên cạnh là phòng của Tư Bác Văn sao?

Hình như người đàn ông này có ý định nằm lại đây ngủ.

Tư Bác Văn ngước mắt, thờ ơ nhìn lướt qua Lục Nghiên Tịch.

“Buổi tối không có ai trông cô, tôi không yên tâm.”

Nếu lỡ buổi tối đột nhiên Lục Nghiên Tịch xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây?

Nghe thấy Tư Bác Văn nói thế, bỗng dưng trong lòng Lục Nghiên Tịch thấy mềm nhũn.

Thấy dáng vẻ một người có thân hình cao lớn như Tư Bác Văn cẩn thận tựa vào giường bệnh, trong lòng Lục Nghiên Tịch cũng thoáng dao động.

“Anh, chỗ nhỏ vậy anh ngủ được sao?”

“Thế có khó chịu lắm không?”

Có nói thế nào thì Tư Bác Văn cũng là người có vóc dáng 1m85, co người chỗ đó sao lại dễ chịu được.

Nhưng Tư Bác Văn lại không thèm để ý.

“Không sao, cô ngủ đi, đừng để ý đến tôi.”

Lúc này, Lục Nghiên Tịch nhanh chóng đi ngủ mới quan trọng nhất.

Lục Nghiên Tịch lắc đầu: “Hay là anh đổi chỗ nào khác ngủ đi, chỗ đấy không thoải mái đâu.”

Lục Nghiên Tịch nhìn Tư Bác Văn, không chút nghĩ ngợi nói.

Bỗng chốc, đôi mắt Tư Bác Văn di chuyển, làm như sực nhớ ra gì đó, ánh mắt lấp lánh.

“Vậy sao?”

Lục Nghiên Tịch gật đầu, cô vẫn chưa hề nhận ra mình đã mắc mưu của Tư Bác Văn.

“Đúng vậy.”

Lục Nghiên Tịch vừa mới dứt lời thì Tư Bác Văn đã xoay người, nằm ngay bên cạnh Lục Nghiên Tịch.

“Nếu cô đã muốn tôi với cô ngủ chung đến thế, vậy tôi cung kính không bằng tuân mệnh.”

Giọng điệu đầy ẩn ý của Tư Bác Văn vang lên bên tai, Lục Nghiên Tịch cảm thấy mình như sinh vật đơn bào đầu óc ngu si tứ chi phát triển vậy.

“Cái gì?”

“Tôi bảo anh với tôi ngủ chung bao giờ?”

Người đàn ông này cố tình gây sự.

“Tư Bác Văn, anh xuống ngay cho tôi!”

Tư Bác Văn vẫn cứ ăn vạ trên giường, nhướng mày.

“Vừa nãy là cô bảo tôi đổi chỗ khác, ngoại trừ chỗ lúc nãy ra thì chỉ còn chỗ này thôi.”

“Chẳng lẽ, cô muốn tôi ngủ ở WC sao?”

Câu nói của Tư Bác Văn thật sự khiến Lục Nghiên Tịch cạn lời không trả lời được.

“Anh!”

Lục Nghiên Tịch hung dữ nhìn Tư Bác Văn, không thể không nói người đàn ông này rất biết lợi dụng sơ hở.

Đúng là đáng ghét!

Tư Bác Văn nằm xuống bên cạnh Lục Nghiên Tịch, cố gắng không chạm vào người cô.

“Yên tâm, tôi không chạm vào cô đâu, nếu có chỗ nào không thoải mái thì nói với tôi.”

Tư thế của Tư Bác Văn có vẻ rất cẩn thận, lại hơi cứng đờ.

Nhìn dáng vẻ này của Tư Bác Văn, trong lòng Lục Nghiên Tịch cũng thấy mềm nhũn như nước.

Cô gật đầu: “Ừ.”

“Vậy ngủ đi.”

Dù sao để Tư Bác Văn nằm bò như thế cũng khó chịu, chẳng thà cứ thế ngủ đi.

Nghe thấy ý cho phép trong lời nói của Lục Nghiên Tịch, khoé môi đẹp đẽ của Tư Bác Văn cong lên.

Quả nhiên người phụ nữ này miệng lưỡi sắc bén nhưng trái tim mềm yếu.

“Được.”

Ánh trăng lẳng lặng chiếu vào qua ô cửa sổ, hắt lên trên người hai người.

Nhìn từ góc độ của Lục Nghiên Tịch, vừa hay có thể nhìn thấy gương mặt điển trai của Tư Bác Văn.