Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 471




GiữaTrong đám đông, một ông lão khoảng năm sáu mươi tuổi đang ngã lăn ra đất.

Chỉ thấy ôÔng ấy cứđang thở hổn hển, mặt mũi tái mét, sắc mặt rất xấu.

Nhìn tới đây, Lục Nghiên Tịch không khỏi có chút khẩn trương lo lắngtránh được cũng chột dạ theo.

Ông lão này trông có vẻ giống như đang lên cơn suyễn, lại tắc đường thở đột ngột khiến ông ấy không thở nổi.

Khuôn mặt của Mặt mày Lục Nghiên Tịch hiện lên vẻ nghiêm trọng, cô đẩy người trước mặt ra.

“Cho tôi vào.”

Nói rồi, Lục Nghiên Tịch chạy tới bên cạnh ông lão.

Thấy Lục Nghiên Tịch sắp làm gì đó, Vu Diễm My không thể không giữ cô lại, hô lớn.

“Lục Nghiên Tịch, cô muốn làm gì?”

“Đây là ông Henry đấy, ai cho cô làm liều vậy.”

“Mọi người mau gọi bác sĩ đi.”

Theo phản xạ, Vu Diễm My muốn ngăn cản hành động của Lục Nghiên Tịch.

Phải biết rằng ông Henry là nhà tài trợ lớn nhất của dự án này, hôm nay họ đến đây là để thảo luận về dự án.

Bọn Hhọ đã cố gắng biết bao cho sự dự án hợp tác này.

Nếu Lục Nghiên Tịch tự tiện làm bừa, thì ai sẽ là người chịu trách nhiệm nếu có chuyện gì xảy ra đây chứ?.

Chỉ là, Lục Nghiên Tịch cũng không có ý định đáp lại Vu Diễm My.

“Bỏ tay ra.”

Cô lạnh mặt, nói thẳng.

“Nếu làm lỡ thời gian, lúc đó chị chịu trách nhiệm à?”

Nếu không mau chóng thuận khí cho ông lão, thì tình hình sẽ chỉ càng trở nên tồi tệ hơn.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt Lục Nghiên Tịch cũng trở nên nghiêm trọng.

Có lẽ là vì ánh mắt của Lục Nghiên Tịch khiến cô ta có chút chột dạ, Vu Diễm My vô thức lùi lại.

“Cái, cái gì?.”

“Chịu trách nhiệm cái gì chứ?”

Nhìn dáng vẻbộ dạng này của Lục Nghiên Tịch thì tình hình có vẻ rất nghiêm trọng.

Lục Nghiên Tịch cười lạnh: “Ông Henry hiện đang lên cơn hen suyễn, nếu không nhanh chóng để ông ấy hít thở, chờ đến khi bác sĩ đến thì, ông ấy đã bỏ lỡ thời gian điều trị tốt nhất rồi, lúc đó thì còn tác dụng gì nữa?” “

Nói xong, ánh mắt lạnh lùngrét lạnh của Lục Nghiên Tịch nhìn chằm chằm Vu Diễm My.

“Nếu chị không buông tay, tới lúc đó có hậu quả có thế nào thì cũng để một mình chị gánh nhé!”

Có lẽ vì ánh mắt của Lục Nghiên Tịch khiến cô ta chột dạ, Vu Diễm My khẽ thả tay, dứt khoát buông Lục Nghiên Tịch ra.

Chỉ là, cô ta không tin những gì Lục Nghiên Tịch vừa nói.

Cô ta nhướng mày: “Cô đừng có ở đây nói bậy nữa Lục Nghiên Tịch.”

“Có chuyện gì, đợi bác sĩ đến tự nhiên sẽ có kết quảđánh giá. Bây giờ cô tự tiện động vào, lỡ có chuyện gì thìthỉ phải làm thế nào?”

VớiBằng tính cách của Vu Diễm My, sao cô ta có thể để Lục Nghiên Tịch suôn sẻ được.

Lúc này, Tư Bác Văn vẫn chưa hề nói câu nào đột nhiên lên tiếng, giọng nói lạnh lẽo truyền vào tai cô ta.

“Để cô ấy làm đi.”

Ngược lại anh rất muốn xem xem rốt cuộc Lục Nghiên Tịch có bản lĩnh gì, có bao nhiêu chuyện mà anh không biết về cô nữa.

Nghe vậy, Vu Diễm My không kìm được trợn trừng mắt, như là sợ mình nghe nhầm (?).

“Tổng giám đốc Tư, chuyện này...”

“Đây là ông Henry đấy, nếu có vấn đề gì xảy ra thì ai gánh nổi trách nhiệm đây?”

Vu Diễm My không ngờ Tư Bác Văn lại để Lục Nghiên Tịch làm loạn đến mức này.

Nhưng không sao, cô ta muốn xem xem, sao một thiên kim đại tiểu thư như Lục Nghiên Tịch lại biết kiến ​​thức sơ cứu này.

Nếu không làm được, thì Lục Nghiên Tịch sẽ vô cùng xấu hổ.

“Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

Giọng của người đàn ông lại vang lên.

Sau đó Chỉ thấy Tư Bác Văn nhìn Lục Nghiên Tịch bằng vẻ mặt lạnh lùng, lặp lại một lần nữa.

“Nếu Ccó gì bất trắcngoài ý muốn, Tư Bác Văn tôi chịu trách nhiệm.”

Đừng nói đến Vu Diễm My, đến cả Lục Nghiên Tịch đứng bên cạnh cũng không dám tin.

Đây là lần đầu tiên Tư Bác Văn kiến quyết đứng về phía cô như vậy.

Sự thay đổi bất ngờ xảy ra như thế vậy thực sự khiến Lục Nghiên Tịch không quen nổi.

Thấy Lục Nghiên Tịch đứng ngây người ra đó, Tư Bác Văn không nhịn được phải lên tiếng.

“Lục Nghiên Tịch, mau lên.”

“Đừng để tôi mất mặt.”

Nghe Tư Bác Văn nói vậy, Lục Nghiên Tịch mới phản ứng lại, vội vàng đi tới phía trước.

Cô ngồi xổm xuống cạnh Henry, vội nói.

“Mọi người tránh sang một bên giúp, đừng đứng cả ở đây.”

Vốn bệnh nhân đã bị hen suyễn, mọi người chen chúc nhau ở đây, không phải sẽ khiến không khí càng thêm bí bách sao?

Nghe lời Lục Nghiên Tịch nói, mọi người đều lùi lại để nhường chỗ cho Lục Nghiên Tịch.

Lục Nghiên Tịch ngồi xuống cạnh ông ấy, đan hai tay vào nhau, bắt đầu ấn vào ngực Henry một cách nhịp nhàng.

Sau đó cô đưa tay ra trực tiếp nâng Henry lên, tìm một vị trí thích hợp hơn để làm thao tác này.

Trước tiên Lục Nghiên Tịch đỡ Henry ngồi dậy, hơi ngả người về phía trước, cánh tay cố gắng chống lên đầu gối càng nhiều càng tốt, điều này sẽ giúp Henry hít được nhiều không khí trong lành hơn.

Nhìn động tác thành thạo của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn hài lòng gật đầu.

Có vẻ người phụ nữ này cũng có chút bản lĩnh đây, không phải loại người chỉ biết nói mồm.

Vẻ mặt của Tư Bác Văn cũng theo đó rơi vào mắt Vu Diễm MyÔn Ninh.

Mắt cô ta đỏ lên, hiện rõ sự căm thù.

Cô ta vốn tưởng rằng Lục Nghiên Tịch chỉ bốc phét mạnh mồm thế thôi, nhưng bây giờ xem ra đúng là cô ta đã đánh giá thấp Lục Nghiên Tịch rồi.

Chết tiệt!

Sớm biết vậy, có nói gì cô ta cũng không đồng ý.

Giờ thì hay rồi, thật sự đã để Lục Nghiên Tịch có được cơ hội thể hiện xuất sắc rồi.

Lúc này, khuôn mặt vốn đang kém sắc của Henry cũng nãy giờ vẫn còn kém sắc đã dần bình phục, sắc mặt trông không còn tím tái như trước nữa.

Ông ấy ho khan vài tiếng, cuối cùng cũng cả người cũng lấy lại được sự tỉnh táo khi trước.

Nhìn Lục Nghiên Tịch trước mặt, ánh mắt Henry đầy nghi hoặc.

“Là cô đã cứu tôi đấy ư?”

Ông ấy nhìn Lục Nghiên Tịch với ánh mắt đầy biết ơn.

Mặc dù khi nãy ông ấy đang trong tình trạng phát bệnh, nhưng ông ấy vẫn biết được chuyện gì đang xảy racảm nhận được rất nhiều chuyện bên ngoài.

Nếu không nhờ có cô gái nhỏ này khăng khăng muốn cứu ông ấy, thì có lẽ tới khi bác sĩ đến mọi chuyện sẽ trở nên khó khăn hơn nhiều.

Nghe được lời của Henry, Lục Nghiên Tịch ngại ngùng lắc đầu: “Cũng không phải là cứu gì đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi.”

Thực ra cô cũng chẳng làm gì cả, chỉ là chút kiến thức cơ bản đơn giản mà thôi.

“Ông phải để ý thường xuyên, luôn mang thuốc bên mình, phòng bất cứ khi nào cần.”

Lục Nghiên Tịch không nhịn được nói thêm một câu.

Chung quy không thể lần nào phát bệnh cũng may mắn gặp được một người giúp đỡ như vậy.

Nghe Lục Nghiên Tịch nói vậy, Henry gật đầu.

“Mấy chuyện cô nói tôi cũng biết.”

“Cảm ơn vì ngày hôm nay, cô gái nhỏ.”

Henry mở miệng cảm ơnkhông thể không nói với Lục Nghiên Tịch, phải biết rằng, tới giờ bác sĩ vẫn chưa đến.

Nhìn Henry, trong lòng Lục Nghiên Tịch không khỏi dâng lên một thứ cảm giác thân thiết.