Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 455




Bị Lục Nghiên Tịch nhìn như thế, tim Tư Bác Văn không ngừng đập dữ dội.

Chỉ còn nghe tiếng tim đập thình thịch.

"Không có gì, cô nghỉ ngơi đi, tôi vẫn còn chút việc cần phải xử lý."

Nói xong, Tư Bác Văn đi đến bên cạnh ghế sa lon, bắt đầu làm việc.

Trong lúc Lục Nghiên Tịch không chú ý, đáy mắt Tư Bác Văn hiện lên vẻ dịu dàng.

Lục Nghiên Tịch cứ nằm ở trên giường như thế, trong phút chốc, cảnh tượng này vô cùng ấm áp.

Vào lúc này, chuông điện thoại của Lục Nghiên Tịch cũng đồng thời vang lên.

Tút tút tút…

Cô cầm điện thoại lên nhìn lướt qua, chỉ thấy trên màn hình điện thoại hiện tên của Lý Tang Du.

Lục Nghiên Tịch cầm điện thoại di động lên, ấn nút nghe.

"Mẹ, có chuyện gì vậy ạ?"

Lục Nghiên Tịch vừa dứt lời, giọng nói của Lý Tang Du cũng ngay lập tức vang lên.

"Nghiên Tịch à, con đang làm gì thế?"

"Thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ là hôm qua con không đến nên trong lòng mẹ hơi lo lắng thôi."

Phải biết rằng, từ khi Lý Tang Du nằm viện đến nay, cho dù có chuyện gì xảy ra, Lục Nghiên Tịch vẫn đến bệnh viện chăm sóc bà.

Nhưng mà hôm qua cô lại không đến, chuyện này thật sự khiến Lý Tang Du cảm thấy có chút nghi ngờ.

Nghe đến đây, Lục Nghiên Tịch vội giải thích.

"Mẹ, hôm qua trong công ty con có việc, con mệt quá nên không đến được, tối qua con cũng đi ngủ khá sớm nữa."

"Chút nữa con sẽ tới ngay."

"Nghiên Tịch, không có gì đâu, bận nhiều việc quá thì con nên nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng để bản thân kiệt sức."

"Mẹ chỉ muốn hỏi thăm con một chút thôi, mẹ ở đây cũng rất tốt, con không cần lo lắng cho mẹ đâu."

Nghe những lời tràn ngập yêu thương của Lý Tang Du, trong phút chốc Lục Nghiên Tịch đỏ hoe cả mắt.

Cô gật đầu: "Vâng, con biết rồi mẹ."

Nói xong, Lục Nghiên Tịch mới cúp điện thoại.

Thấy bây giờ cũng không còn sớm, cô đứng dậy chuẩn bị đi đến chỗ mẹ.

Nhìn thấy Lục Nghiên Tịch đứng lên, Tư Bác Văn bất giác nhíu chặt lông mày.

"Cô làm gì vậy?"

"Bây giờ vẫn chưa được rút, bên trong cơ thể cô vẫn còn có chút độc tố sót lại."

Người phụ nữ này, thật không biết chăm sóc tốt cho bản thân mình chút nào.

"Tôi muốn đi thăm mẹ."

Sắc mặt Lục Nghiên Tịch trở nên lạnh nhạt, nói với Tư Bác Văn.

Thế nhưng Tư Bác Văn vẫn nhíu chặt lông mày: "Bây giờ không đi được."

Phải biết rằng, Lục Nghiên Tịch vừa tỉnh dậy chưa được bao lâu, nếu cơ thể còn có vấn đề gì không phát hiện ra thì phải làm sao?

"Chờ một chút, kiểm tra xong mới được đi."

Sự từ chối dứt khoát của Tư Bác Văn khiến trong lòng Lục Nghiên Tịch cảm thấy có chút không thoải mái.

Thái độ của cô cũng hết sức rõ ràng.

Cô nhìn Tư Bác Văn, ánh mắt hiện rõ vẻ không chịu thua.

"Tôi muốn đi bây giờ."

Cơ thể của cô như thế nào, chẳng lẽ cô còn không rõ sao?

"Bây giờ tôi đang rất tốt, không có vấn đề gì cả."

Thấy bộ dạng này của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn quả thực có chút bất lực.

"Lục Nghiên Tịch… cô!"

"Tôi đây chỉ vì muốn tốt cho cô thôi."

Nếu không phải vì sợ rằng người phụ nữ này có di chứng gì, thì ai mà thèm đi quan tâm đến cô ấy chứ?

Đúng là ăn no rửng mỡ.

Không thể phủ nhận, lúc nghe Tư Bác Văn nói câu này, trong phút chốc, trong lòng Lục Nghiên Tịch cũng cảm thấy có chút cảm động.

Tuy nhiên, ngay sau đó.

"Tôi thật sự cảm ơn tổng giám đốc Tư."

"Nhưng anh nên dành sự quan tâm này cho người khác thì hơn."

Vừa dứt lời, Lục Nghiên Tịch không để ý gì nữa, quay người chuẩn bị rời đi.

"Cô!"

Không để ý đến Tư Bác Văn ở đằng sau lưng, cô đi thẳng ra bên ngoài.

Thấy dáng vẻ này của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn thật sự cảm thấy có chút bất lực.

Người phụ nữ này, thật là không biết phân biệt tốt xấu mà.

......

Bên này, Lục Nghiên Tịch đi ra khỏi bệnh viện, bắt một chiếc xe khác.

Cũng may là hai bệnh viện không xa lắm, nên chẳng mấy chốc cô đã đến nơi.

Vừa xuống xe, cô bước nhanh chạy vào phòng bệnh.

Vốn dĩ Lý Tang Du đang nằm ở trên giường xem tivi, khi nhìn thấy Lục Nghiên Tịch lúc bước vào, đáy mắt bà hiện rõ lên tia mừng rỡ.

"Nghiên Tịch, con đến rồi sao?"

"Mẹ, hôm nay mẹ thấy thế nào rồi?"

Lục Nghiên Tịch cười, hỏi lại Lý Tang Du.

Lý Tang Du ngoái nhìn cười một tiếng: "Con nhìn xem, không phải bây giờ mẹ đang rất tốt sao?"

Không thể không nói, thoạt nhìn là biết tinh thần của Lý Tang Du so với trước đây đã tốt lên rất nhiều.

Thấy vậy, Lục Nghiên Tịch mới thở phào nhẹ nhõm.

"Không có gì thì tốt rồi."

"Mẹ, mẹ không sao thì con cũng yên tâm."

Bây giờ cô cũng chỉ có một mình Lý Tang Du là người thân, cho nên bà ấy không thể xảy ra chuyện gì.

Tâm tư này của Lục Nghiên Tịch, sao Lý Tang Du có thể không biết rõ.

Bà vươn tay ra, vỗ vỗ vào mu bàn tay Lục Nghiên Tịch: "Yên tâm đi, mẹ sẽ thật khỏe mạnh mà."

"Mẹ còn phải thấy con lấy chồng sinh con nữa chứ!"

Bị Lý Tang Du trêu ghẹo như vậy, khuôn mặt nhỏ của Lục Nghiên Tịch bất giác đỏ lên.

"Mẹ!"

"Mẹ cứ nói thế."

Lý Tang Du khẽ cười: "Ừ là mẹ nói thế."

Thấy mẹ mình như vậy, Lục Nghiên Tịch lắc đầu bất lực.

"Được rồi, để con đi rửa hoa quả cho mẹ!"

Chỉ để đánh trống lãng đi đề tài này của mẹ, cô vẫn nên mau chóng rời đi thì hơn.

Lấy chồng sinh con, bây giờ cô làm gì có thời giờ để nghĩ về những điều xa vời như này chứ.

Lý Tang Du tựa ở trên giường bệnh, cứ cười khúc khích.

Bỗng chốc, màn hình điện thoại của Lục Nghiên Tịch phát sáng, một tin nhắn gửi đến, chỉ nhìn thấy là do Tư Bác Văn gửi đến.

Lý Tang Du quay đầu, nhìn thấy toàn bộ nội dung tin nhắn.

[Lục Nghiên Tịch, cô chờ đó cho tôi.]

[Người phụ nữ như cô quả thực là chẳng biết phân biệt tốt xấu gì cả.]

Hai dòng tin nhắn này, vốn dĩ là cơn thịnh nộ của một người đang tức giận.

Nhưng Lý Tang Du lại không hề cảm nhận được, chỉ thấy bầu không khí giữa hai người, thật giống một đôi tình nhân.

Trong phút chốc, không hiểu sao trong lòng Lý Tang Du cảm thấy có chút nặng nề.

Lục Nghiên Tịch phải vất vả lắm mới có thể thoát ta khỏi cái bóng u ám của trước đây, chẳng lẽ lại đi theo con đường cũ sao?

......

Đúng lúc này, Lục Nghiên Tịch cũng mang hoa quả đi đến.

"Mẹ, con rửa xong rồi."

"Trái này rất ngọt đấy."

Nói xong, Lục Nghiên Tịch cầm một quả nho, đưa lên miệng Lý Tang Du.

"Mẹ, nếm thử xem như thế nào?"

Nghe thấy giọng nói của Lục Nghiên Tịch, Lý Tang Du đột nhiên phản ứng lại.

Bà giương mắt, có vẻ hơi thất thần.

"Ngon lắm."

Trong lòng Lý Tang Du vẫn nghĩ đến chuyện vừa mới xảy ra.

Lúc này, bà thực sự không muốn nhìn thấy Lục Nghiên Tịch lại tiếp tục giẫm lên vết xe đổ.

Nghĩ như vậy, Lý Tang Du mới lên tiếng.

"Nghiên Tịch."

Lục Nghiên Tịch gật đầu: "Vâng, mẹ nói đi ạ."

"Con đang nghe đây."

Lục Nghiên Tịch không để ý tới việc Lý Tang Du có hơi khác thường, cô vẫn đang tiếp tục bóc nho.

"Có phải con vẫn đang qua lại với Tư Bác Văn không?"

Lý Tang Du nhìn Lục Nghiên Tịch, nói thẳng vào vấn đề.