Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 450




Bên này, Lục Nghiên Tịch mơ màng tỉnh lại từ trong giấc ngủ.

Trong mũi cô toàn mùi diethyl ether, cảm giác này khiến người ta cực kỳ khó chịu.

Cô nhìn xung quanh và đánh giá hoàn cảnh bây giờ, chỉ thấy cô bị giam trong một căn phòng nhỏ, xung quanh tối tăm và ẩm ướt.

Hai tay của Lục Nghiên Tịch bị trói chặt ra sau, chẳng thể nào nhúc nhích được.

Nhìn thấy vậy, không hiểu sao trong lòng Lục Nghiên Tịch thấy hơi hoang mang.

Lục Nghiên Tịch biết mình đã bị người khác bắt cóc.

“Người đâu rồi?”

“Có ai không?”

Lục Nghiên Tịch nhìn hoàn cảnh vắng vẻ xung quanh không có một ai, không hiểu sao trong lòng cô lại cảm thấy hoảng loạn.

Cô cứ thế gào lên với xung quanh, nhưng chỉ có tiếng vọng truyền lại, không khỏi khiến người ta cảm thấy vắng lặng.

“Mọi người đâu rồi?”

“Thả tôi ra ngoài, có ai ở đây không!”

Không biết Lục Nghiên Tịch đã gọi trong bao lâu, cho đến khi cổ họng của cô sắp la đến mức khản đặc, một gã côn đồ mới đi thẳng về phía cô.

“La lối cái gì?”

“Còn om sòm nữa, cẩn thận tôi bịt kín miệng cô lại.”

Gã côn đồ nghiến răng, đôi mắt tràn đầy bỉ ổi không hề che giấu.

Thấy dáng vẻ của gã côn đồ như thế, Lục Nghiên Tịch không nhịn được rụt người ra sau, hai mắt đầy phòng.

“Anh là ai?”

“Tại sao lại muốn bắt cóc tôi.”

Bây giờ, trong lòng Lục Nghiên Tịch đã chấp nhận người đàn ông trước mắt mình là người đã bắt cóc cô.

Do Lục Nghiên Tịch đang ngồi dưới đất, thế nên gã côn đồ đứng trước mặt cô. Vừa hay có thể nhìn thấy bộ ngực trắng như tuyết của cô.

Hơn nữa, hôm nay Lục Nghiên Tịch mặc một chiếc áo sơ mi trắng như tuyết kết hợp với đầm vest OL, làm cả người cô toát lên vẻ cực kỳ trí thức và xinh đẹp.

Gã côn đồ nhìn dáng vẻ này của Lục Nghiên Tịch, không khỏi nuốt nước bọt.

“Cô em được quá nhỉ.”

“Trông hơi gầy, nhưng dáng người này thật sự rất được.”

Gã côn đồ vừa nói vừa liếm nước bọt ở khóe miệng.

Trông thấy bộ dạng cực kỳ dơ bẩn và hèn mọn của gã ta, không khỏi khiến Lục Nghiên Tịch thấy ớn lạnh.

Cô nhìn gã côn đồ trước mặt, hai mắt không giấu được vẻ ghét bỏ.

Ngay sau đó, gã côn đồ vươn tay ra, cả người sáp tới gần Lục Nghiên Tịch.

Gã ta chỉ mới nhìn Lục Nghiên Tịch thôi mà đã cảm thấy toàn thân có hơi mất khống chế.

Nếu gã ta có thể chạm vào Lục Nghiên Tịch một chút, vậy thật sự gã ta có chết cũng không hối tiếc.

Thấy dáng vẻ này của gã côn đồ, Lục Nghiên Tịch nhìn thấu ngay được suy nghĩ trong lòng gã ta.

Lục Nghiên Tịch không nhịn được quát lên bằng giọng lạnh lùng, đôi mắt trợn trừng.

“Cút đi, đừng chạm vào tôi.”

Thấy Lục Nghiên Tịch có vẻ tức giận, gã côn đồ chỉ cảm thấy lòng bắt đầu kích động hơn.

“Ơ, tính tình của cô em dữ dội thật, không biết đợi lát nữa đến lúc lên giường, cô có còn như vậy nữa không!”

Gã côn đồ vừa nói vừa kéo cổ áo của mình ra, mở hàm răng vàng của mình, chuẩn bị hôn Lục Nghiên Tịch.

Lục Nghiên Tịch nhìn hành động của gã côn đồ thì sợ đến mức sắc mặt biến đổi kịch liệt, trắng bệch đi.

“Anh muốn làm gì?”

“Cút ngay! Đừng chạm vào tôi!”

Lục Nghiên Tịch thét lên chói tai, liên tục giãy dụa, muốn thoát khỏi sự kiềm chế của gã côn đồ này.

Cô tuyệt đối không thể để loại người này chạm vào mình, trừ khi gã ta chết đi!

Đáng tiếc, dù Lục Nghiên Tịch có vùng vẫy thế nào thì dường như đều vô dụng. Toàn thân cô vẫn bị gã ta kiềm chế.

“Cô em đừng giãy dụa.”

Lục Nghiên Tịch bị dọa đến mức thay đổi sắc mặt, vào lúc cô cho rằng mình sẽ chết chắc thì một giọng nữ truyền vào trong tai.

“Dừng tay cho tao…”

“Trước đó tao để mày ở đây làm gì, đồ chó nhà mày, lại dám làm chuyện lén lút sau lưng tao!”

Lục Nghiêng Tịch ngước mắt lên nhìn, người phụ nữ trước mặt không phải Ngụy Như Mai thì còn có thể là ai.

Cơ thể của cô run rẩy, siết chặt lòng bàn tay.

“Ngụy Như Mai, cô, tại sao cô lại ở chỗ này?”

Lục Nghiên Tịch không thể nói rõ cảm giác trong lòng mình là gì, cô chỉ cảm thấy hoảng hốt một cách khó hiểu, lại có cảm giác như đã tìm được đường sống trong chỗ chết.

Ngụy Như Mai cười khẩy một tiếng, nhìn cô bằng ánh mắt đầy khinh bỉ.

“Tôi còn có thể ở đây làm gì nữa?”

Ngụy Như Mai vừa nói vừa nhếch miệng của mình.

Cô ta đi về trước, nhìn gã côn đồ vừa nãy, giơ tay lên và tát thẳng một cái vào mặt gã ta.

“Đồ chó chết, nếu không nghe lời của tao, xem tao dạy dỗ mày thế nào.”

Chỉ nghe một tiếng “bốp” vang lên, gương mặt của gã côn đồ đỏ lên rõ rệt.

Hai mắt của gã côn đồ toát lên vẻ tức giận thoáng qua rồi biến mất, sau đó gật đầu: “Biết rồi, lần sau không dám nữa.”

Suy cho cùng bây giờ gã ta vẫn đợi lấy tiền trong tay Ngụy Như Mai, không thể để mất đại gia Ngụy Như Mai này được.

Sau khi nói xong, lúc này Ngụy Như Mai mới xoay người nhìn Lục Nghiên Tịch ở bên cạnh.

“Ơ, Lục Nghiên Tịch, không phải mấy hôm trước cô rất phách lối hay sao?”

“Tại sao bây giờ giống hệt một con chó lẳng lặng nằm úp sấp ở chỗ này vậy?”

Ngụy Như Mai nhìn Lục Nghiên Tịch, trong mắt tràn đầy đắc ý, không khỏi cười lên.

Lục Nghiên Tịch nằm gục trên mặt đất, không buồn để ý đến lời châm chọc của Ngụy Như Mai.

“Cô nói thẳng đi, rốt cuộc cô bắt tôi đến đây làm gì?”

Lúc này, sao Lục Nghiên Tịch còn không biết rốt cuộc người bắt cóc cô là ai?

Nếu như cô còn chưa hiểu rõ thì cô đúng là đồ ngu.

“Ngụy Như Mai, rốt cuộc cô muốn làm gì?”

Ngụy Như Mai nhếch môi, trong mắt đầy lạnh lùng.

“Hay là cô đoán thử xem?”

“Lục Nghiên Tịch, chẳng phải lúc trước cô rất kiêu ngạo à?”

Ngụy Như Mai vừa nói vừa đi tới trước mặt Lục Nghiên Tịch, cô ta vươn tay và nắm lấy cằm cô.

“Để tôi nhìn xem nào, gương mặt nhỏ nhắn này của cô thật sự rất xinh đẹp.”

“Cô nói xem, nếu tôi phá hủy nó thì cô sẽ làm thế nào đây? Có phải thật sự hơi đáng tiếc không nhỉ?”

Ngụy Như Mai vươn tay móc ra một cây dao găm, ánh sáng lạnh lẽo cứ thế đánh vào mặt Lục Nghiên Tịch.

“Cô nói xem, bắt đầu cắt từ chỗ này sẽ tốt hơn hay là chỗ này trước.”

Dứt lời, Ngụy Như Mai cầm dao găm và nhắm thẳng vào cổ của Lục Nghiên Tịch.

Trông có vẻ chỉ cần cô ta hơi dùng sức thôi là Lục Nghiên Tịch có thể chết ở nơi này ngay lập tức.

Lục Nghiên Tịch chuyển động con mắt của mình liên tục, cảm thấy trái tim bị treo cao lên theo.

Nếu Ngụy Như Mai thật sự làm gì đó với cô, cô nên làm gì đây?