Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 448




Ngụy Như Mai siết chặt lòng bàn tay. Cô ta cảm thấy lòng bàn tay đã bắt đầu đổ mồ hôi một cách khó hiểu.

“Tôi…”

Tới tận bây giờ, Ngụy Như Mai vẫn chưa biết thân phận của người đàn ông này là gì.

Nếu cứ thế hợp tác với anh ta, có phải quá qua loa rồi không.

Nếu không hợp tác với người đàn ông này, Ngụy Như Mai có thể tìm ai được nữa đây?

Bỗng chốc, Ngụy Như Mai cứ thế chìm vào trong nỗi phân vân, không biết nên làm gì mới tốt.

Người đàn ông nhận ra Ngụy Như Mai đang do dự bèn cười nói.

“Nếu cô chưa nghĩ kỹ, khi nào suy nghĩ xong thì hãy đến tìm tôi.”

Dứt lời, người đàn ông chuẩn bị cúp điện thoại.

Đúng lúc này, giọng nói của Ngụy Như Mai bỗng vang lên.

“Đợi đã!”

“Tôi…”

“Tôi đồng ý!”

Bây giờ Ngụy Như Mai không thể quan tâm nhiều được nữa, cũng chẳng cần biết rốt cuộc người đàn ông bên kia điện thoại là ai.

Chỉ cần là người có thể giúp đỡ cô ta, Ngụy Như Mai quyết định sẽ hợp tác với người đó!

Lúc này cô ta chẳng thể quan tâm được nhiều như vậy, chỉ cần tìm thấy một người chịu hợp tác với cô ta là đã tốt lắm rồi.

Nghĩ đến đây, Ngụy Như Mai lên tiếng.

“Tôi đồng ý hợp tác với anh, nhưng anh phải giúp tôi.”

Ngụy Như Mai nhớ tới dáng vẻ lớn lối của Lục Nghiên Tịch, hai mắt không khỏi u ám theo.

Chỉ cần có thể trừng trị Lục Nghiên Tịch giúp cô ta thì đó chính là đồng bọn hợp tác cùng với cô ta.

Ngụy Như Mai nói câu đó xong thì lại tiếp tục bổ sung.

“Anh định giúp tôi thế nào?”

Người đàn ông cười khẽ: “Xem cô nghĩ thế nào thôi, chỉ cần cô bằng lòng thì tôi sẽ giúp cô.”

Ngụy Như Mai nghe đến đây, hai mắt không khỏi có hơi kích động: “Được, cứ quyết định vậy đi.”

Lần này, cô ta tuyệt đối không để Lục Nghiên Tịch sống tốt.



Bên này, Lục Nghiên Tịch không hề biết mình lại được Ngụy Như Mai nhớ thương đến thế.

Sau khi ra khỏi nhà họ Tư, Lục Nghiên Tịch đi thẳng về công ty.

Bởi vì mấy ngày qua, cô bận quá nhiều việc nên vẫn chưa đến công ty báo cáo.

Nếu còn không đến nữa, có lẽ Chu Kha Nguyệt sẽ đuổi cô mất.

Cô vừa bước vào phòng làm việc, Chu Kha Nguyện đã nói chuyện với cô.

“Nghiên Tịch, xem như em đã trở lại rồi.”

Nhờ tới chuyện lúc trước, thật ra bây giờ Chu Kha Nguyệt đã hoàn toàn thay đổi cách nhìn về Lục Nghiên Tịch, trong lòng cảm thấy có thiện cảm với cô nhiều hơn.

“Gần đây bộ phận của chúng ta khá bận, đúng lúc đang thiếu người làm.”

Lục Nghiên Tịch nghe Chu Kha Nguyệt nói thế thì không khỏi cười theo.

“Chị Nguyệt, có gì cần em làm thì cứ nói thẳng với em nhé.”

“Được.”

Chu Kha Nguyệt gật đầu, lấy một xấp tài liệu từ trên chiếc bàn bên cạnh và đưa cho Lục Nghiên Tịch.

“Đây là dự án hợp tác lần này của công ty chúng ta, khai thác một làng du lịch.”

“Em hãy đọc tài liệu này cho nhuần nhuyễn trước, đến lúc đó có gì không hiểu thì nhớ hỏi chị, nhanh chóng giải quyết nó đi.”

“Dự án này là dự án quan trọng của công ty chúng ta hiện giờ, vốn dĩ chị chuẩn bị định tự phụ trách nó, nhưng lúc này trên tay chị có quá nhiều dự án, đến lúc đó, em cứ đi cùng tổng giám đốc là được.”

Lục Nghiên Tịch nghe Chu Kha Nguyệt nói thế thì khuôn mặt không khỏi trở nên buồn phiền.

Đi cùng với Tư Bác Văn…

Nhớ tới người đàn ông kia, Lục Nghiên Tịch chỉ cảm thấy tâm trạng mình bỗng chốc trở nên tồi tệ hơn.

Chu Kha Nguyệt thấy dáng vẻ từ chối của Lục Nghiên Tịch, cô ấy không nhịn được hỏi.

“Sao thế? Trông em có vẻ không vui lắm.”

Lục Nghiên Tịch nghe Chu Kha Nguyệt hỏi vậy, cô nào dám lắc đầu, cô vội vàng phủ nhận.

“Không phải, chị Nguyệt, em không cảm thấy không vui.”

“Em chỉ thấy dự án này thật sự quá quan trọng, sợ nếu mình làm hỏng nó, chẳng phải đến lúc đó sẽ lãng phí tâm huyết của chị ư?”

Chu Kha Nguyệt nghe Lục Nghiên Tịch trả lời như thế thì lên tiếng ngay.

“Em không cần lo việc này, chỉ cần cố gắng làm hết sức mình là được.”

Chu Kha Nguyệt vừa nói vừa vươn tay vỗ vào bả vai Lục Nghiên Tịch, xoay người đi thẳng.

“Được.”

Lục Nghiên Tịch ngồi ở trên ghế, gương mặt không khỏi u sầu.

Quên đi, cô không muốn suy nghĩ nhiều nữa, tốt nhất nên chuẩn bị cho tốt công việc trên tay trước rồi hãy bàn sau.

Lục Nghiên Tịch thầm nói xong những lời này rồi tiếp tục cúi người, bắt đầu làm việc.

“Nghiên Tịch, bây giờ em đi đưa tài liệu cho Tổng giám đốc đi.”

Giọng nói của Chu Kha Nguyệt bất ngờ xuất hiện, chỉ thấy cô ấy đang chỉ bản hợp đồng trước mặt.

Lục Nghiên Tịch nghe thế thì vội vàng đứng dậy.

“Vâng!”

“Bây giờ Tổng giám đốc Tư đang ở đâu ạ? Em sẽ đưa đến đó.”

Chu Kha Nguyệt lấy một tờ giấy ra và viết một địa chỉ lên đó, đưa cho Lục Nghiên Tịch.

“Chính là ở địa chỉ này, em lái xe qua đó đi, nhất định phải nhanh nhé, tài liệu này rất quan trọng.”

Phải biết, trước mắt Tư Bác Văn đang cần dùng đến phần tài liệu này.

Lục Nghiên Tịch gật đầu: “Vâng, em biết rồi.”

Bên này, Lục Nghiên Tịch chuẩn bị xong xuôi thì cầm lấy tài liệu và ra khỏi cửa lớn của công ty.

Cô đứng ở cửa liên tục gọi xe.

Trong ánh mắt Lục Nghiên Tình đầy sốt ruột, cô vừa bắt xe vừa giơ cổ tay lên xem đồng hồ.

Trước mắt đã qua mười phút rồi, nhất định phải đưa thứ này đến chỗ Tư Bác Văn trong vòng một tiếng.

Nếu không, đến lúc đó người đàn ông kia sẽ nổi giận.

Nhớ tới dáng vẻ vừa lạnh lùng vừa hẹp hòi của người đàn ông Tư Bác Văn đó, Lục Nghiên Tịch không khỏi bắt đầu oán thán trong lòng.

Lục Nghiên Tịch liên tục vẫy xe nhưng chẳng có chiếc xe nào phản ứng lại cô.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng có một chiếc xe dừng lại trước mặt Lục Nghiên Tịch.

Lục Nghiên Tịch không để ý gì, đi thẳng lên xe.

“Tài xế, tôi muốn đến…”

Lục Nghiên Tịch nâng mắt và đang định nói chuyện, nhưng cô chưa nói xong thì đã thấy trước mắt tối sầm, cô đã bị đánh hôn mê bất tỉnh.

Nhìn Lục Nghiên Tịch nhắm mắt lại và nằm ở đằng sau, người đằng trước không khỏi nhếch môi đắc ý.

Lục Nghiên Tịch, bây giờ xem như cô đã rơi vào tay tôi.



Bên này, trong Tập đoàn Empire.

Tư Bác Văn ngồi trong phòng họp, hai mắt đầy vẻ lo lắng, cứ nhìn chằm chằm đợi Lục Nghiên Tịch.

“Tổng giám đốc Tư, bây giờ có thể mở họp được chưa?”

Người đàn ông ngồi bên dưới không khỏi nhỏ giọng thúc giục.

Phải biết, bọn họ đã ngồi đây gần một tiếng đồng hồ rồi.

Nhưng Tư Bác Văn hoàn toàn không có ý muốn bắt đầu.

Nếu không họp thì cứ nói sớm với bọn họ, giải tán luôn cũng được, nhưng giờ cứ ngồi ở đây, rốt cuộc là chuyện gì thế.

“Chờ chút nữa.”

Tư Bác Văn vừa nói vừa đứng dậy, cầm điện thoại lên và đi thẳng ra ngoài.

Rốt cuộc Lục Nghiên Tịch này đang làm cái quái gì thế.

Nghĩ đến đây, Tư Bác Văn lấy điện thoại ra và gọi thẳng cho Chu Kha Nguyệt.

“Khi nào Lục Nghiên Tịch mới tới đây, rốt cuộc cô có đưa tài liệu cho cô ấy không thế?”

Nghe Tư Bác Văn hỏi thế, Chu Kha Nguyệt cũng cảm thấy không hiểu gì.