Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 443




Đôi mắt Hoắc Vũ Khải đầy sự quyết tâm và cố chấp.

Chuyện này anh ta đã quyết.

Anh ta sẽ không bao giờ để Lục Nghiên Tịch chịu chút tổn thương nào, cho dù phải đánh đổi tính mạng của bản thân.

Thấy dáng vẻ đó của Hoắc Vũ Khải, Lục Nghiên Tịch không khỏi bật cười, lòng vô cùng ấm áp.

"Thôi được rồi".

"Tới đây thôi, đừng nói chuyện này nữa."

"Ừm!"

...

Tiếp đó Hoắc Vũ Khải lại dặn dò Lục Nghiên Tịch đủ điều rồi mới đưa cô về bệnh viện.

Sau khi đưa Lục Nghiên Tịch tới bệnh viện, dù cô có nói gì Hoắc Vũ Khải cũng muốn đi theo cô cùng thăm Lý Tang Du.

Ban đầu Lục Nghiên Tịch định từ chối, sợ Hoắc Vũ Khải không giấu được, làm lộ chuyện thì không ổn.

Nhưng thái độ của anh ta rất kiên quyết.

"Không được, anh phải đi thăm dì chứ."

Phải biết rằng từ khi nhà họ Lục xảy ra chuyện đến nay, anh ta chưa chính thức gặp mặt Lý Tang Du bao giờ.

Ban đầu gia đình hai bên luôn muốn kết thông gia từ nhỏ.

Không ngờ giữa chừng Tư Bác Văn lại nhảy ra làm kì đà cản mũi.

Thế là cuộc hôn nhân này chấm dứt một cách trớ trêu.

Thấy Hoắc Vũ Khải kiên quyết như thế, Lục Nghiên Tịch không đành lòng từ chối, đành gật đầu đồng ý.

"Vâng, nhưng anh phải nhớ là không được nói chuyện đó ra đâu nhé.". Đam Mỹ Hiện Đại

Tới cửa, Lục Nghiên Tịch nhắc nhở Hoắc Vũ Khải một câu.

"Đừng lo, anh biết mà."

Tiếp theo, hai người đi vào phòng bệnh.

Sau một thời gian dưỡng bệnh, sắc mặt Lý Tang Du trông khá hơn trước đây rất nhiều, tinh thần phấn chấn hẳn.

"Mẹ ơi, con tới rồi nè!"

Vừa nghe thấy giọng của Lục Nghiên Tịch, ánh mắt Lý Tang Du lập tức ngập tràn nét cười.

Khi cô thấy Hoắc Vũ Khải sau lưng Lục Nghiên Tịch thì càng vui hơn, cười tươi rói.

"Vũ Khải, sao hôm nay cháu tới đây cùng Nghiên Tịch thế?"

Phải công nhận đã lâu lắm rồi bà không gặp Hoắc Vũ Khải kể từ khi những chuyện đó xảy ra.

Bỗng nhiên gặp Hoắc Vũ Khải thế này, bà thấy nhớ quá.

Nghe thấy lời này của Lý Tang Du, Hoắc Vũ Khải không kìm được bật cười.

Anh ta tiến lên: "Dạo này dì thế nào rồi ạ?"

"Do trước đây bận rộn chuyện công ty quá nên cháu chưa có thời gian qua đây thăm dì, cháu biết lỗi rồi ạ."

Lý Tang Du càng hài lòng hơn vì thái độ lễ phép của Hoắc Vũ Khải.

Nếu ban đầu Lục Nghiên Tịch chọn Hoắc Vũ Khải thì có lẽ giờ đây đã không ra nông nỗi này.

Nghĩ đến đay, Lý Tang Du càng chắc chắn với suy nghĩ của mình.

Cô gật đầu: "Vũ Khải à, tới chơi thôi là được rồi, đừng nói mấy lời đó chứ."

"Gần đây dì cảm thấy khỏe hơn trước đây nhiều rồi, đừng lo cho dì."

Không thể không nói thời gian này đúng là bà có tinh thần hơn hẳn.

"Vâng thưa dì, thời gian này dì phải chú ý sức khỏe nhé."

Hoắc Vũ Khải dặn dò Lý Tang Du.

Lý Tang Du là người mà Lục Nghiên Tịch bận lòng nhất.

Nếu như Lý Tang Du khỏe mạnh thì tâm trạng của Lục Nghiên Tịch sẽ tốt lên theo.

Nếu có thể phối hợp trị liệu thì khả năng sẽ càng lớn hơn nữa.

"Vũ Khải, quả nhiên cháu hiếu thảo nhất mà."

Nhận ra Hoắc Vũ Khải đang quan tâm đến mình, Lý Tang Du không nén được tiếng cười.

Bỗng chốc trong căn phòng ngập tràn tiếng nói cười, bầu không khí vô cùng ấm áp.

Đến khi hơi muộn thì Hoắc Vũ Khải mới nhấc chân muốn ra về.

Nhìn bóng lưng Hoắc Vũ Khải rời đi, ánh mắt Lý Tang Du đầy trầm tư.

"Hồi đó mà để con và thằng bé Vũ Khải bên nhau là tốt rồi, sau này đã không xảy ra nhiều chuyện như thế.

Làm sao trong lòng Lý Tang Du không biết tình cảm Hoắc Vũ Khải dành cho Lục Nghiên Tịch đến tận bây giờ.

Chẳng qua là vì trái tim Lục Nghiên Tịch chỉ chứa mỗi mình Tư Bác Văn đó thôi nên chưa bao giờ để ý tới Hoắc Vũ Khải.

Nghĩ đến đây, Lý Tang Du vô cùng hối hận.

"Mẹ à, chuyện qua lâu rồi, giờ nói nữa có ý nghĩa gì đâu."

Nghe Lý Tang Du nói vậy, Lục Nghiên Tịch không thể không ngắt lời.

Mọi chuyện đã là dĩ vãng, giờ có nói thêm cũng chẳng được gì.

Cơ bản là chuyện đã xảy ra thì không thay đổi được, thế nên thà không nói còn hơn.

Nhắc tới Tư Bác Văn, không hiểu sao lòng Lục Nghiên Tịch cũng thấy hơi cay đắng.

Thấy Lục Nghiên Tịch như thế, Lý Tang Du biết ngay cô đang nghĩ gì trong đầu.

Lý Tang Du thở dài bất lực: "Thôi được, mẹ không nói nữa."

"Dù sao bây giờ chúng ta cũng sống tốt, không cần phải nhắc lại chuyện quá khứ làm gì."

Dù gì đi nữa chuyện đã qua thì không thay đổi được.

Nghe xong, Lục Nghiên Tịch gật đầu.

"Vâng, mẹ, gần đây mẹ sao rồi!"

"Có thấy khỏe hơn không ạ?"

Lý Tang Du gật đầu: "Quả thật dạo này khỏe hơn trước nhiều."

Có sự chăm sóc của bác sĩ nên Lý Tang Du dần mở lòng hơn, không còn giống như lúc trước nữa.

Nhận được câu trả lời, bấy giờ Lục Nghiên Tịch mới thở phào nhẹ nhõm.

"Vậy thì tốt quá."

Chỉ cần mẹ không sao thì cô không phải bận tâm gì nữa rồi.

Đúng như suy nghĩ của Hoắc Vũ Khải, người đáng lo nhất đối với Lục Nghiên Tịch chính là Lý Tang Du.

Lý Tang Du tựa vào giường bệnh, Lục Nghiên Tịch trò chuyện với mẹ.

Dần dần, Lý Tang Du nhắm mắt thiếp đi trong tư thế đó.

Thấy bà đã ngủ, Lục Nghiên Tịch đứng dậy định sửa soạn và rửa mặt.

Cùng lúc đó, Tư Bác Văn gọi đến.

Nhìn ba chữ to Tư Bác Văn nhấp nháy trên màn hình điện thoại, Lục Nghiên Tịch bất giác nhíu chặt mày.

Giờ này người đàn ông đó gọi cho cô làm gì?

Có biết bây giờ đã tan làm rồi không.

Lục Nghiên Tịch lưỡng lự, không biết nên bắt máy không.

Điện thoại cứ đổ chuông liên hồi, tiếng chuông nghe rất dồn dập.

Một lúc sau Lục Nghiên Tịch mới nhấn nút nghe, hỏi thẳng.

"Có chuyện gì?"

"Nếu không phải chuyện gì quan trọng thì để mai nói."

Bây giờ là giờ tan làm, không một công ty nào có thể tự ý chiếm thời gian riêng tư của nhân viên.

Có điều Tư Bác Văn không quan tâm tới điều đó.

Anh cất giọng lạnh lùng: "Tới nhà tôi ngay, cho cô nửa giờ."

Dứt lời, chưa đợi Lục Nghiên Tịch kịp phản ứng thì Tư Bác Văn đã cúp điện thoại.

Lục Nghiên Tịch cắn răng, nhíu chặt mày, người đàn ông này đáng ghét quá thể.

Mấy giờ rồi mà còn phải qua nhà họ Tư!

Lòng Lục Nghiên Tịch đầy miễn cưỡng, thật sự không muốn đi nhưng cô lo rằng người đàn ông sẽ lại gây ra chuyện gì.

Nghĩ đến đây, Lục Nghiên Tịch bực mình cầm túi xách lên đi.