Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 424




Nghĩ vậy, trong lòng Tư Bác Văn có chút cảm giác bất an khó hiểu, không biết nên làm thế nào.

Anh cầm lấy điện thoại, gọi đi hết lần đến lần khác.

Nhưng đầu dây bên kia vẫn chỉ truyền lại tiếng của tổng đài.

“Xin chào, số máy quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”

Tư Bác Văn không nhịn được nhăn mặt, sắc mặt cũng dần trở nên khó coi.

Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng anh vẫn cảm thấy có chút bất an khó hiểu.

Anh đứng dậy, chuẩn bị đi gọi người tìm Lục Nghiên Tịch ở đâu.

Vừa mới đi được vài bước, Ngụy Như Mai đã đi đến trước mặt anh.

Nhìn bộ dạng của Tư Bác Văn, cô ta không kìm được mà lên tiếng hỏi: “Bác Văn, anh muốn đi đâu vậy?”

Tư Bác Văn ngước mắt lên: “Ừm, vừa nãy không thấy Lục Nghiên Tịch đâu, tôi đi tìm cô ấy một lát.”

Người phụ nữ đó, cũng không biết bây giờ đang ở đâu.

Nghe đến đây, dưới mắt Ngụy Như Mai hiện lên một nét kì dị thoáng qua, nhanh đến mức ngay cả Tư Bác Văn cũng không để ý đến.

Cô ta gật đầu: “Lục Nghiên Tịch?”

“Anh tìm cô ấy có việc gì?”

Ngụy Như Mai nhìn Tư Bác Văn, sắc mặt cũng trở nên có chút khó coi theo đó.

Nếu như để Tư Bác Văn tìm thấy Lục Nghiên Tịch, lúc đó cô ta xong đời là cái chắc.

Cho nên! Tuyệt đối không được!

Nghĩ vậy, Ngụy Như Mai vội vàng nhìn Tư Bác Văn trước mặt, mở miệng nói thẳng.

“Bác Văn, vừa nãy hình như em thấy Lục Nghiên Tịch đi ra ngoài rồi.”

“Anh còn tìm cô ấy làm gì vậy?”

Nghe đến đây, Tư Bác Văn không kìm được mà nhíu mày, sắc mặt cũng trở nên hơi khó coi.

“Cái gì?”

“Cô ấy đi ra ngoài rồi?”

Đối với những lời Ngụy Như Mai nói, Tư Bác Văn nghĩ thế nào cũng không ngờ tới.

Lúc này, Lục Nghiên Tịch có thể chạy đi đâu được cơ chứ.

Trong một khoảng thời gian ngắn, thật sự vẫn còn một số chỗ anh không ngờ tới.

Ngụy Như Mai thẳng thừng gật đầu.

“Đúng vậy, vừa nãy em gặp cô ấy ở ngoài cổng, trông có vẻ vội vã, em còn tưởng anh biết cơ.”

Nghe đến đây, trong mắt Tư Bác Văn ánh lên vẻ nghi ngờ không thôi.

“Cô ấy chạy ra cổng làm gì?”

Người phụ nữ này, không phải đã bảo cô đứng yên bên cạnh anh rồi sao?

“Bác Văn, em cũng không biết nữa.”

“Chẳng qua trông cô ấy như thế, có lẽ là đã đi trước rồi, sao vậy, anh tìm cô ấy có chuyện gì sao?”

Ngụy Như Mai làm ra vẻ vô tội, cứ nói chuyện với Tư Bác Văn như vậy.

Nhìn bộ dạng này của cô ta, Tư Bác Văn cũng không muốn nói thêm bất kì điều gì, chỉ đành thu lại tất cả những điều vừa nãy vào trong lòng.

Người phụ nữ này, rốt cuộc là đã chạy đi đâu rồi.

Không biết tại sao, trong lòng Tư Bác Văn vẫn luôn cảm thấy có gì đó là lạ, cứ giống như là đã xảy ra chuyện gì đó vậy.

Không đợi anh nghĩ nhiều, Ngụy Như Mai bèn đưa tay ra, giữ chặt lấy anh.

“Bác Văn, chúng ta vào trong thôi, ở ngoài thổi gió đấy à.”

Vừa nói, Ngụy Như Mai vừa cười, kéo anh đưa anh vào trong luôn.



Ở bên này, trong nhà vệ sinh, Lục Nghiên Tịch dựa vào tường, càng lúc càng nặng nề, mí mắt không nhịn được cũng dần sụp xuống.

Phải biết rằng dù cô chỉ mặc một chiếc váy, nhưng trong nhà vệ sinh này vẫn thật sự rất lạnh.

Bỗng dưng không biết là do cái gì đập vào, vòi nước cách Lục Nghiên Tịch không xa bỗng nhiên được mở.

Dòng nước chảy mạnh, ào ào phun thẳng vào người Lục Nghiên Tịch, trong một khoảng thời gian ngắn Lục Nghiên Tịch bị phun ướt sũng cả người.

Cô không nhịn được thầm chửi thề trong lòng một tiếng, thật là đen đủi quá đi mất.

Cô đã bị lạnh rồi, bây giờ lại càng thấy lạnh hơn.

Lục Nghiên Tịch lấy tay tự ôm lấy hai cánh tay mình, thân hình nhỏ bé hoàn toàn cuộn tròn lại, cứ vậy tạo thành một khối.

Cô nghiến chặt răng: “Lạnh…”

“Lạnh thật đấy.”

Cũng không biết đã qua bao lâu, Lục Nghiên Tịch chỉ cảm thấy đầu mình càng ngày càng nặng, cả người dựa vào tường, dần dần rơi vào trạng thái mê man.

Phía bên này, ở ngoài.

Một dì lao công vốn tính đi vào, nhưng lại nhìn thấy cảnh báo trước cửa, đang phân vân không biết có nên vào trong dọn dẹp hay không, bất thình lình nghe thấy tiếng của Mễ Lộ truyền đến bên tai.

“Dì à, dì cần làm gì vậy ạ?”

Dì lao công ngây ra, sau đó giải thích: “Dì đến đây để lau dọn, nhưng căn phòng này bị chặn mất rồi…”

Nghe thấy vậy, Mễ Lộ vội vàng nói.

“Dì ơi, hôm nay nhà vệ sinh có chút vấn đề, dì không cần vào dọn dẹp đâu, ngày mai hẵng đến ạ.”

Nghe thấy có thể được về sớm, dì ấy cũng không nghĩ nhiều, trong mắt lộ ra sự vui vẻ, vội vã gật đầu.

“Được, dì biết rồi.”

“Cảm ơn cháu!”

Nói xong cầm lấy dụng cụ lau dọn, đi thẳng ra ngoài.

Mễ Lộ cầm lấy chìa khóa nhà vệ sinh, truyền đi truyền lại trong lòng bàn tay, trong mắt hằn lên vẻ tàn ác.

Giờ đây, cô ta cũng muốn xem xem Lục Nghiên Tịch làm thế nào để ra khỏi nhà vệ sinh.

Nói xong câu này, Mễ Lộ vung tay, vứt thẳng chìa khóa vào trong sọt rác.

Mễ Lộ canh cửa, không khỏi cười lạnh một tiếng.

Dường như cô ta đã mường tượng ra được bộ dạng của Lục Nghiên Tịch ngay lúc này.

Chỉ đáng tiếc rằng, cô ta cũng không có cách nào để giúp đỡ.



Tư Bác Văn bị Ngụy Như Mai giữ chặt lấy, đi thẳng vào trong đại sảnh, nhìn thấy mọi người đều đang khiêu vũ, Ngụy Như Mai không kìm được mở miệng nói với Tư Bác Văn.

“Bác Văn, chi bằng hai chúng ta khiêu vũ cùng nhau được không?”

Ngụy Như Mai vừa dứt lời đã bị Tư Bác Văn từ chối thẳng thừng.

Mặt anh lạnh tanh: “Nếu cô muốn đi thì tự đi đi, bây giờ tôi không có tâm trạng.”

Anh vốn là một người không thích những thứ này, chứ đừng nói là anh khiêu vũ với Ngụy Như Mai, càng là chuyện không thể xảy ra.

“Bác Văn…”

Nghe những lời lạnh nhạt của Tư Bác Văn, Ngụy Như Mai không cam lòng dậm dậm chân.

“Bác Văn, sao trông anh cứ như người mất hồn vậy, lẽ nào anh vẫn đang nghĩ đến cái cô Lục Nghiên Tịch kia sao?”

Ngụy Như Mai cắn chặt môi dưới, hỏi Tư Bác Văn một cách thẳng thừng.

Chỉ là lời cô ta vừa nói ra, đáp lại chỉ là ánh mắt thờ ơ của Tư Bác Văn.

“Câm miệng.”

“Đừng có nói linh tinh cho tôi.”

Người phụ nữ này, thật sự là càng ngày càng không có chừng mực rồi.

Ban đầu để Ngụy Như Mai ở lại bên cạnh hoàn toàn là vì cô ta cũng có chút khôn khéo, ngoan ngoãn nghe lời mà thôi.

Chỉ là bây giờ nhìn lại, càng ngày càng chứng minh hành động lúc trước của mình là sai lầm.

Ngụy Như Mai cũng có thể cảm nhận rõ ràng được sự thay đổi của Tư Bác Văn đối với cô ta.

Cô ta không nhịn được run lẩy bẩy, vội vàng mở miệng.

“Bác Văn, em xin lỗi, vừa nãy em không cố ý!”

“Em xin lỗi…”

Lúc này, cô ta không thể để Tư Bác Văn không vui được nữa.

Nếu không thì, đến lúc đó không thể tưởng tượng được hậu quả đâu.

Nếu như chọc giận Tư Bác Văn, Tư Bác Văn trực tiếp đuổi cô ta đi. Thì biết phải làm sao.

Ngụy Như Mai vừa nói, vừa không ngừng đảo mắt của mình.

“Sau này em sẽ không nói linh tinh nữa.”

Nhìn bộ dạng này của Ngụy Như Mai, Tư Bác Văn thờ ơ nhìn qua, không thèm nói gì.