Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 419




“Ha ha, tôi không thay đổi, đúng vậy, trong mắt cô không bao giờ thấy được nửa điểm tốt của tôi phải không? Trong mắt cô tôi chính là một tên khốn luôn làm chuyện ác!”

Tư Bác Văn cũng bị Lục Nghiên Tịch ép đến sốt cả ruột lên nên mới đêm hết những lời trong lòng mình nói ra tất cả.”

Lục Nghiên Tịch cười lạnh một tiếng: “Đúng vậy, động chút là lấy công ty nhà tôi ra để đùa giỡn, anh là một ông chủ lớn, chúng tôi không thể so sánh với anh. Anh chỉ cần động một ngón tay thì công ty nhà tôi cũng không còn, sao tôi dám nói anh là tên khốn được cơ chứ?”

Nghe đến đây Tư Bác Văn cũng không còn gì để nói, anh gần như ngây người tại đó, rất nhanh Tư Bác Văn đã điều chỉnh cảm xúc lại cảm xúc của mình, như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra vậy, Tư Bác Văn tiếp tục bước về phía trước.

Lục Nghiên Tịch do dự một lúc rồi bước theo, anh ấy vẫn chưa buông tha cho công ty nhà cô, dĩ nhiên Lục Nghiên Tịch không dám nói thêm gì nữa.

“Đúng rồi, nếu như bữa tiệc này cô muốn giở trò gì thì những lời tôi nói lúc nãy sẽ trở thành hiện thực đấy!”

Đây là phong cách của Tư Bác Văn, tàn nhẫn vô tình, là người hay toan tính, Lục Nghiên Tịch không ngờ Tư Bác Văn vẫn chưa buông tha cho công ty nhà cô, Lục Nghiên Tịch nắm chặt tay thành nắm đấm, đem tất cả cảm xúc của mình vùi lấp vào trong lòng.

Cô hận Tư Bác Văn chết đi được, động chút là lôi chuyện trong nhà ra uy hiếp cô! Nhưng cô lại không cách nào ngăn cản được, cô hận!

“Phải làm sao mới có thể buông tha cho tôi.” Lục Nghiên Tịch dường như đang cắn chặt răng nói ra.

Tư Bác Văn cười cười, sau đó nhanh chóng bước đến trước mặt Lục Nghiên Tịch, đưa tay ra nắm lấy mặt cô: “Gả cho tôi một lần nữa.”

“Tên điên!” Lục Nghiên Tịch như vừa nghe phải thứ gì đó vội vàng hét lớn.

Xung quanh đã có người để ý họ, vợ cũ như cô lại chạy đến đây làm loạn sao?

Lục Nghiên Tịch điều chỉnh lại cảm xúc của mình, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Những ánh mắt xung quanh đều đặt hết lên hai người họ, biểu hiện của Tư Bác Văn không được tự nhiên cho lắm, ánh mắt sắc bén của anh nhìn sang đó, những người kia nhanh chóng quay đầu đi, làm ra vẻ vờ như không nhìn thấy.

“Đi thôi, không muốn đứng ở đây làm trò cười thì mau lên.”

Tư Bác Văn hơi mất kiên nhẫn, từ khi nào những người này trở nên nhiều chuyện đến như vậy chứ, anh ta bực bội quay đầu đi.

Lục Nghiên Tịch lau lau mắt kính, vừa rồi đúng thật là cô bị Tư Bác Văn doạ một phen, cô không ngờ tên ác ma này vậy mà lại nói ra những lời như thế.

Vì để tránh Tư Bác Văn cảm thấy sự khác thường từ cô, Lục Nghiên Tịch vội vàng lau nước mắt rồi theo sau, từ đầu đến cuối cô luôn giữ khoảng cách hai mét với Tư Bác Văn, anh ấy đi nhanh thì cô cũng đi nhanh……

“Tổng giám đốc Tư, đây là?” Một người bạn làm ăn trên thương trường của Tư Vãn Bác tò mò hỏi.

Lục Nghiên Tịch cũng khá tò mò Tư Bác Văn sẽ trả lời như thế nào? Chắc là sẽ không nói mình là tình nhân chứ, nếu như nói như vậy cô cũng thừa nhận, ai bảo anh ấy là Tư Bác Văn danh tiếng lẫy lừng.

“Gần đây tổng giám đốc Trương hơi nhiều chuyện rồi nhé, coi bộ quý công ty không việc gì để làm rồi.”

Tâm trạng Tư Bác Văn vô cùng không vui, lại thêm một người không biết tự lượng sức mình, vừa đúng lúc cơn giận của Tư Bác Văn không có nơi để trút, cuối cùng cũng tìm được nơi xả giận.

“Ha ha, tổng giám đốc Tư chê cười rồi.”

Người ấy biết tâm trạng Tư Bác Văn không tốt cũng không dám tiếp tục nói, chỉ đành tự mình thừa nhận, vốn dĩ muốn nhân cơ hội này để lôi kéo một số đối tác làm ăn, nhưng vừa rồi lại đắc tội với Tư Bác Văn, sợ rằng đám người này cũng không dám hợp tác với mình rồi.

Đều do cái miệng này của mình, nói cái gì không nói, lại thế nào cũng phải nói đến chuyện này.

Lục Nghiên Tịch đồng tình cười cười, cô biết mánh khóe trong công việc của Tư Bác Văn, sợ là một lát nữa người này sẽ bị ném ra ngoài, chỉ có thể trách người này không có mắt, nhất định chọc giận anh ta.

Cô không hiểu Tư Bác Văn có gì tốt, tính tình lại thối nát, nhưng ngày nào cũng có một đống người tìm anh ấy hợp tác, những người này đều bị mù hết rồi sao.

Đột nhiên Ngụy Như Mai nhìn thấy Tư Bác Văn, cô ta có vẻ hết sức phấn khởi chạy về phía này.

“Bác Văn, em nhớ anh lắm, sao anh không gọi em đến cùng?” Ngụy Như Mai đáng thương lên tiếng.

“Bận.”

Tư Bác Văn trong ánh mắt của những người khác là dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng, Ngụy Như Mai đã quen với tính cách này của Tư Bác Văn, nên cũng không quan tâm đến thái độ lần này của anh.

“Bác Văn, tại sao người phụ nữ này cũng đây vậy? Thật là, bữa tiệc này làm sao mà loại người nào cũng có thể đến!”

Mặc dù bây giờ việc Lục Nghiên Tịch đang làm ở Tư thị không sai, nhưng trong lòng Ngụy Như Mai khi đối diện với Lục Nghiên Tịch vẫn không hoàn toàn an tâm.”

Nhìn thấy Lục Nghiên Tịch, cả người như bị bao phủ bởi cảm giác chế giễu kỳ dị.

Ngụy Như Mai tức đến nỗi nghiến răng, nhưng do Tư Bác Văn vẫn ở đây nên không dám bộc phát.

“Không liên quan đến em.”

Anh ta vẫn như cũ không muốn thêm câu nào, Ngụy Như Mai đẩy hết tất cả lỗi lầm lên người Lục Nghiên Tịch, còn Nghiên Tịch thì tỏ vẻ bản thân cũng là bất đắc dĩ.

Rất nhiều người phát hiện mối quan hệ của ba người họ không bình thường, đều đang đợi xem Tư Bác Văn sẽ nói như thế nào.

Tư Bác Văn cũng không nói gì, để lại cho họ một ít thời gian tự hỏi, điều quan trọng nhất là anh ấy muốn xem biểu hiện của Lục Nghiên Tịch thay đổi ra sao.

Anh ấy nhìn biểu hiện của Lục Nghiên Tịch, vậy mà lại mừng thầm? Tư Bác Văn cảm thấy bản thân nhìn nhầm nên nhìn lại một lần nữa, kết quả vẫn vậy, hơ, vốn dĩ anh ấy đã biết thái độ của Lục Nghiên Tịch rồi, nhưng lại muốn xác nhận một lần rồi lại một lần nữa.

Anh ấy mỉm cười, sau đó biểu hiện lại càng lãnh đạm hơn, nhiệt độ xung quanh cũng lạnh đi rất nhiều, Lục Nghiên Tịch không tự chủ được mà ôm cánh tay, tại sao nhiệt độ lại đột nhiên lạnh như thế này, vừa rồi vẫn ổn cơ mà.

Ngụy Như Mai kéo lấy cánh tay Tư Bác Văn đi thẳng đến trước mặt Lục Nghiên Tịch.

Cô ta nâng cằm mình lên, đáy mắt đầy vẻ đắc ý.

“A, đây không phải là Lục Nghiên Tịch sao? Sao cô lại đến đây.”

Vừa nói, Ngụy Như Mai vừa cố ý dựa vào người Tư Bác Văn, anh ấy cũng không phản kháng.

Điều này đối với Ngụy Như Mai mà nói chính là ngầm thừa nhận, cô đắc ý ưỡn ngực lên.

Dáng người Lục Nghiên Tịch không được xem là đặc biệt nóng bỏng, chỉ có thể xem là đầy đủ, nhưng dáng người của Ngụy Như Mai lại vô cùng đẹp, phát huy tất cả những gì phụ nữ nên có một cách triệt để.

Lục Nghiên Tịch cười cười sau đó giả vờ là một cô gái ngốc bạch ngọt nói: “Đây là chị đại nào đấy, chị xem lại da dẻ của mình đi, đã hơi xuống sắc rồi, nhất định là bình thường không dưỡng da đàng hoàng đúng không.”

“Cũng đúng, chị à, thứ chị bảo dưỡng có phải ngực mình không?”

Lời nói này của Lục Nghiên Tịch vừa nói ra, sắc mặt Ngụy Như Mai thay đổi trong tức khắc.

||||| Truyện đề cử: Lưới Tình: Đại Boss Siêu Cuồng Bạo, Nhẹ Chút Thôi |||||

“Cô! Cô quá đáng lắm, Tư Bác Văn anh phải làm chủ cho em, anh xem cô ta đi, nói em như vậy đấy.”

Ngụy Như Mai giỏi nhất là tỏ vẻ đáng thương, dáng vẻ này của cô ta không biết đã giả vờ cho bao nhiều người xem rồi, Lục Nghiên Tịch vừa nghĩ đến đây lại muốn nôn.

Đám người đứng xung quanh xem trò vui càng ngày càng nhiều, Tư Bác Văn muốn xem cô gái nhỏ này sẽ giải thích như thế nào, cũng muốn xem cô ta sẽ làm sao để giải vây.

“Chị à, em không nói như vậy nhé, là chị tự cho là vậy thôi.” Lục Nghiên Tịch bĩu môi.

Ha ha, Ngụy Như mai tự biết mình đuối lý, không dám tiếp tục tranh luận chủ đề này nữa, nên đã kéo lấy Tư Bác Văn chuẩn bị rời khỏi đây.

Tư Bác Văn nhìn thoáng qua Lục Nghiên Tịch không có phản ứng gì, lạnh lùng lên tiếng: “Còn không mau đuổi theo.”

“......” Hai người đi hẹn hò tại sao lại tìm tôi chứ!