Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 417




Một tháng ngắn ngủi trôi qua.

Bệnh tình của Lý Tang Du đã thuyên giảm đáng kể, Lục Nghiên Tịch bận tối mắt tối mũi với công việc, song với đó còn phải đến bệnh viện chăm sóc mẹ.

"Nghiên Tịch, công ty sắp họp mặt thường niên rồi, em có dự định gì chưa?" Nữ đồng nghiệp bàn bên tiến đến trước mặt, nhìn cô bằng gương mặt hóng chuyện.

Lục Nghiên Tịch hơi uể oải ngẩng đầu, tháng này ngày nào cô cũng bận rộn nên quên bẵng cuộc họp thường niên.

"Sao? Họp mặt thường niên ạ?"

"Trời đất, Nghiên Tịch à, đừng nói em chưa biết chứ? Công ty chúng ta có tổ chức họp mặt thường niên mà, dạo này cả công ty rần rần chuyện đó, bộ em không biết gì thật hả?" Nữ đồng nghiệp ngạc nhiên nhìn Lục Nghiên Tịch, có chút không dám tin. Dù gì đi nữa họp mặt thường niên cũng là sự kiện trọng đại, ai trong công ty cũng hào hứng bàn tán cả, cô ấy không ngờ có người lại không biết chuyện này.

Lục Nghiên Tịch nghe đồng nghiệp nói xong mới sực nhớ công ty có truyền thống đó. Khổ nỗi mấy ngày nay cô bận lo cho mẹ nên không còn thời gian để ý tới mấy thứ này, suýt thì quên mất.

"À... Dạo này em hơi bận nên quên mất." Lục Nghiên Tịch gượng cười, đáp.

"Không sao không sao, giờ chị nói cho em biết cũng được, còn chưa tới một tuần nữa là buổi họp mặt thường niên diễn ra rồi. Nghe nói tổng giám đốc Tư Bác Văn cũng tới đấy, chị làm việc ở đây lâu lắm rồi mà chưa được diện kiến tổng giám đốc bao giờ. Nghe các tiền bối làm ở đây lâu bảo rằng tổng giám đốc đẹp trai lắm. Để chị kể em nghe..." Sự nhiệt tình của nữ đồng nghiệp gặp phải Lục Nghiên Tịch đang hoang mang, liền nói một cách phấn khích.

Lúc nhắc tới Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch nhíu mày. Giờ cô thật sự rất ghét Tư Bác Văn, không muốn nghe gì liên quan tới anh ấy bèn ngắt lời cô ta: "Bên ngoài đẹp đẽ, bên trong thâm độc."

Nữ đồng nghiệp thắc mắc hỏi: "Nghiên Tịch, em mới nói gì thế?"

Lục Nghiên Tịch lắc đầu, không muốn đi sâu vào đề tài này: "Không có gì đâu ạ, em đang nói bộ phim đang xem ấy mà."

Dứt lời, Lục Nghiên Tịch mệt mỏi nằm sấp lên bàn, ai nhìn cũng biết cô đang trong tình trạng kiệt sức. Trước đó cô mới đồng ý nhận phần tiếp đón cùng với Chu Kha Nguyệt, không có đồng nghiệp nhắc nhở thì chắc cô đã quên luôn chuyện này.

Tan làm, tới bệnh viện, Lục Nghiên Tịch đỡ Lý Tang Du lên: "Mẹ ơi, buổi tối mấy ngày tới có thể con sẽ tới muộn chút ạ, chú Thái sẽ chăm sóc mẹ, mẹ nhớ uống thuốc đều đặn nhé."

Mặt Lý Tang Du ngày càng hồng hào, cô mỉm cười hiền từ và đáp: "Nghiên Tịch cũng phải chú ý sức khỏe nhé, không cần ngày nào cũng tới thăm mẹ đâu, còn chú Mạnh của con mà."

Lục Nghiên Tịch thấy cô cười tâm trạng cũng vui lây, đứng dậy: "Ơ kìa, con muốn chăm sóc mẹ mà."

Lý Tang Du nghe cô nói vậy thì càng vui hơn, vỗ vỗ mu bàn tay của cô rồi nói: "Vậy con cũng phải lo cho bản thân nhé, đừng làm việc quá sức."

Lục Nghiên Tịch mỉm cười gật đầu, tiếp tục mát xa tay chân cho mẹ. Sau khi trò chuyện mấy câu, cô thấy sắp tới giờ làm mới từ từ ra về.

"Mẹ ơi, con đi làm nhé, có chuyện gì thì gọi con."

Lý Tang Du vừa cười vừa gật đầu, nhìn theo bóng lưng cô.

Chẳng mấy chốc một tuần bận rộn đã qua, Lục Nghiên Tịch nhận được cuộc gọi từ Chu Kha Nguyệt.

"Lục Nghiên Tịch, một tiếng sau gặp trước công ty nhé, đừng tới muộn đó".

Lúc này Lục Nghiên Tịch còn ở bệnh viện, nhanh chóng đáp hai tiếng với cô ấy rồi vội vàng chào tạm biệt Lý Tang Du, chuẩn bị về nhà thay đồ, sửa soạn một chút cho mình. Dù gì cũng là lần đầu dự họp mặt thường niên của công ty, đã thế cô còn phụ trách việc tiếp đón, không thể ăn mặc quá đơn giản.

Về đến nhà, tắm rửa xong, Lục Nghiên Tịch chọn một chiếc đầm dài màu đen, kẹp tóc lên, che quầng thâm rồi cầm túi xách ra khỏi nhà.

Tại cửa công ty.

Lục Nghiên Tịch xuống xe, nhìn đồng hồ đeo tay, cô tới sớm mười lăm phút.

Ngẩng đầu thì thấy Chu Kha Nguyệt đang chậm rãi tới gần mình: "Biết ngay em sẽ tới sớm mà."

Lục Nghiên Tịch bật cười: "Mình vào thôi."

Chu Kha Nguyệt gật đầu, hai người khoác tay nhau vào đại sảnh công ty.

Ngay lúc Lục Nghiên Tịch bước vào, tất cả những người trong đại sảnh cả nam lẫn nữ đều dừng mọi động tác, thất thần trước vẻ đẹp của cô, sự huyên náo tức thì được thay chỗ bằng bầu không khí yên phăng phắc.

Dưới ánh sáng dịu êm, Lục Nghiên Tịch mặc chiếc đầm dài màu đen làm tôn lên làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, dáng người cao ráo, trong ánh đèn chiếu xuống tựa như một thiên nga đen cao quý, vô cùng nổi bật giữa đám đông, thu hút sự chú ý của mọi người.

Ngay sau đó là những tiếng khen ngợi vang lên liên hồi, đương nhiên cũng không thiếu người ghen tỵ.

"Sao trước giờ không nhận ra Lục Nghiên Tịch xinh thế nhỉ."

"Đúng đó, đúng đó."

"Hừ, xinh chỗ nào, có khác gì đâu."

"..."

Nhất thời mọi ánh nhìn đổ dồn vào Lục Nghiên Tịch. Chu Kha Nguyệt cười tủm tỉm nhìn cô, nói: "Tối nay chắc là sân khấu của em rồi đây."

Lục Nghiên Tịch hơi bối rối nhìn Chu Kha Nguyệt, cô chọn cách im lặng.

Hai người tìm chỗ ngồi xuống, chưa trò chuyện được mấy câu thì đã bắt gặp ánh nhìn dòm ngó của các nhóm đồng nghiệp cách đó không xa, không nói cũng biết họ đang tìm kiếm thứ gì.

"Cô Lục, tôi có thể mời cô nhảy một điệu được không?"

Lát sau, một nam đồng nghiệp gần đó ngượng nghịu đi tới, dè dặt hỏi.

Lục Nghiên Tịch liếc mắt nhìn anh ta một cái rồi quẳng đi, rõ ràng là không muốn nhận lời. Cô hờ hững đáp: "Ngại quá, tôi không muốn khiêu vũ."

Bị từ chối làm nam đồng nghiệp hơi xấu hổ, ở lại không được mà đi cũng không xong. Lục Nghiên Tịch nhíu mày, nâng ly rượu lên: "Nhưng tôi nghĩ chúng ta có thể cùng nhau uống một ly."

Vừa nghe vậy, người đối diện khá bất ngờ, cuống quýt đồng ý.

Chu Kha Nguyệt kế bên nhìn cô bằng ánh mắt tán thưởng, Lục Nghiên Tịch đáp lại bằng nụ cười lịch sự.

Nhưng rắc rối cũng từ đó mà kéo đến. Có tiền lệ, ngày càng nhiều đồng nghiệp chạy tới bắt chuyện với cô, hết mời nhảy đến mời uống rượu, xin số điện thoại...

Tiếp rượu quá ba lần, hiển nhiên Lục Nghiên Tịch không chịu nổi, bối rối đối phó với người xung quanh, thỉnh thoảng bắn tín hiệu cầu cứu tới Chu Kha Nguyệt.

Cô ấy lại tỏ vẻ mình chỉ là người ngoài, hả hê nhìn Lục Nghiên Tịch bị đám đông che khuất.

Bỗng nhiên, một giọng nói từ cửa truyền tới.

"Lục Nghiên Tịch!"

Trong đám đông, Lục Nghiên Tịch nghe thấy có người gọi mình bèn cau mày quay sang.