Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 408




Nghe Tư Bác Văn nói thế, Lục Nghiên Tịch cảm thấy khó hiểu.

Rõ ràng cô đã xin nghỉ rồi, cớ gì còn bắt cô về làm gì?

Cô tiện tay vứt điện thoại vào trong túi, mặc kệ luôn.

Cô lại trở về phòng bệnh, nói với Lý Tang Du.

“Mẹ, hay là mẹ nghỉ ngơi một lát đi ạ.”

Nghe giọng của Lục Nghiên Tịch, Lý Tang Du cười khẽ: “Sao thế? Chuyện của con đã xong rồi à?”

Lục Nghiên Tịch gật đầu: “Dạ.”

“Mẹ, mẹ đói bụng không? Có muốn ăn chút gì không.”

Hai người trò chuyện hồi lâu.



Bên này, Tư Bác Văn ngồi trong phòng làm việc chờ Lục Nghiên Tịch đến.

Anh nói với Lăng Dạ đang đứng ở cửa: “Vào đi.”

Nghe giọng nói của Tư Bác Văn, Lăng Dạ vội đẩy cửa bước vào.

“Có chuyện gì thế tổng giám đốc?”

Tư Bác Văn đáp: “Đợi lát nữa Lục Nghiên Tịch đến công ty, cậu bảo cô ta đến văn phòng của tôi ngay.”

Anh cần phải biết lý do tại sao người phụ nữ đáng ghét Lục Nghiên Tịch này lại to gan đến vậy.

Xem anh trừng phạt người phụ nữ này thế nào đi!

Lăng Dạ gật đầu: “Vâng!”

Mặc dù không biết Tư Bác Văn làm vậy có mục đích gì nhưng anh ta vẫn gật đầu nghe lời.

Cứ thế anh ngồi chờ, thời gian từng phút từng giây trôi qua, chỉ nhoáng cái đã qua hai tiếng.

Vẫn chưa thấy Lục Nghiên Tịch về.

Tư Bác Văn không khỏi nhíu mày: “Tới giờ mà người phụ nữ kia vẫn chưa đến công ty?”

Mặc dù lúc nói câu này, Tư Bác Văn không thể hiện cảm xúc rõ nhưng quanh người toát ra khí lạnh khiến Lăng Dạ bị dọa sợ.

Anh ta gật đầu, hơi chột dạ.

“Vâng.”

“Cô Lục… Đến giờ vẫn chưa tới công ty.”

Nghe Lăng Dạ nói xong, sắc mặt của Tư Bác Văn hoàn toàn tối lại.

“Cái gì?”

Mặt anh lạnh lùng, ánh mắt sâu hun hút.

Quả nhiên lá gan của người phụ nữ này lớn quá rồi.

Nếu Lục Nghiên Tịch đã không coi anh ra gì thì cũng đừng trách anh.

Nghĩ thế, Tư Bác Văn lên tiếng.

“Điều tra cho tôi xem bây giờ Lục Nghiên Tịch đang ở đâu.”

Không đi làm chứ gì?

Vậy anh tự mình lôi Lục Nghiên Tịch về.

“Vâng thưa tổng giám đốc!”

Nói xong, Lăng Dạ xoay người, đi thẳng ra cửa.

Năm phút sau, Lăng Dạ đi vào trong.

“Tổng giám đốc, tôi đã điều tra xong.”

“Bây giờ cô Lục đang ở bệnh viện, qua đó là tìm được ngay.”

Bệnh viện?

Tư Bác Văn nhíu mày, trong chớp mắt, sắc mặt thay đổi hẳn đi, trong lòng bỗng chốc cảm thấy hơi lo lắng.

“Người phụ nữ kia bị bệnh à?”

Ngay cả Tư Bác Văn cũng không biết rằng trong câu hỏi của mình vô thức chứa đựng sự quan tâm.

“Không phải, là mẹ của cô Lục nhập viện.”

Nghe đến đó, bấy giờ Tư Bác Văn mới tỏ tường.

“Được, tôi biết rồi.”

Nói xong, Tư Bác Văn đứng dậy, đi thẳng ra ngoài.

Nhìn hành động của anh, Lăng Dạ không khỏi sửng sốt.

“Tổng giám đốc muốn đi tới đó à?”

Tư Bác Văn lạnh giọng: “Bắt người.”



Bên này, trong bệnh viện, khó khăn lắm mới dỗ được mẹ đi ngủ, hiện giờ Lục Nghiên Tịch mới rảnh tay.

Cô đứng dậy đi ra ngoài.

Cô vừa đi vừa xoa bóp cánh tay đã bủn rủn của mình.

Thời gian nghỉ ngơi thảnh thơi thế này đúng là làm người ta thấy thư thái.

Đang lúc Lục Nghiên Tịch chuẩn bị ra ban công hóng gió mát.

Thì không ngờ đã nghe thấy giọng đàn ông đột ngột vang lên từ đằng sau.

“Lục Nghiên Tịch!”

“Có phải cô xem lời tôi như gió thoảng bên tai không?”

Lục Nghiên Tịch xoay người, người đàn ông trước mặt không phải là Tư Bác Văn thì còn là ai nữa.

Chỉ thấy Tư Bác Văn với gương mặt lạnh lùng, mắt sâu hun hút.

“Tôi bảo cô mau chóng về công ty, cô đã làm gì hả?”

Tư Bác Văn vừa nói vừa bước về phía Lục Nghiên Tịch.

Cảm giác được hành động của người đàn ông, cơ thể của Lục Nghiên Tịch không khỏi lùi về sau vài bước.

Cô nuốt khan một cái, lập tức trả lời.

“Không… không phải tôi xin nghỉ phép rồi sao?”

Theo như Lục Nghiên Tịch, nếu cô đã xin nghỉ thì còn về làm gì nữa.

Thế nhưng Tư Bác Văn lại còn tự mình chạy tới bệnh viện bắt người, đúng là khiến cô bất ngờ.

“Xin nghỉ?”

Tư Bác Văn cười khẩy: “Cô đã xin phép tôi chưa?”

“Tôi cho cô nghỉ khi nào?”

Nghe câu hỏi của người đàn ông, Lục Nghiên Tịch chỉ cảm thấy không sao tin nổi.

“Anh đang kiếm chuyện gây sự đấy à?”

“Tôi đã xin phép chị Nguyệt rồi, từ bao giờ lại cần anh đồng ý thế? Trong quy định của nhân viên trong công ty không hề có câu này.”

Cô cũng không tin rằng Tư Bác Văn lại rảnh rỗi sinh nông nổi đến vậy.

Chẳng lẽ tất cả mọi người trong công ty xin nghỉ phép thì phải đợi anh phê duyệt từng người rồi mới được nghỉ à.

Nghĩ thế, Lục Nghiên Tịch bỗng nguýt mắt lườm anh.

Nhìn dáng vẻ nhanh mồm nhanh miệng phản bác mình của Lục Nghiên Tịch, sắc mặt Tư Bác Văn càng khó coi hơn.

Anh nghiến răng, gằn từng chữ một.

“Công ty của tôi, tôi quyết.”

Nghe đến đó, Lục Nghiên Tịch cũng bất đắc dĩ, đành gật đầu theo.

“Được, nếu vậy ngày mai tôi đi làm, còn hôm nay thì không.”

Bây giờ đã xin nghỉ rồi, chẳng lẽ người đàn ông này thật sự muốn túm cô từ trong bệnh viện về đó à.

Dứt lời, Lục Nghiên Tịch xoay người, chuẩn bị lướt qua người Tư Bác Văn.

“Tổng giám đốc Tư, chỗ tôi còn có việc, không nói chuyện với anh nữa.”

Lục Nghiên Tịch còn chưa đi được mấy bước thì đã cảm nhận được sự ấm áp ở cánh tay, cả cơ thể bị Tư Bác Văn kéo lại.

“Tôi đã cho cô đi chưa?”

Mặt Tư Bác Văn tối sầm, Lục Nghiên Tịch càng lúc càng to gan rồi.

Bây giờ cô hoàn toàn chẳng coi anh ra gì!

Nghĩ thế, mặt Tư Bác Văn càng khó coi.

Dứt lời, Tư Bác Văn lập tức kéo Lục Nghiên Tịch lại.

Hành động của người đàn ông khiến Lục Nghiên Tịch ngớ người.

Chân cô mềm nhũn, trong chớp mắt gót chân mất trọng tâm mà cả người ngã ngửa ra sàn nhà.

Lục Nghiên Tịch trừng to mắt, vẻ mặt hốt hoảng.

“Á!”

Ngay lúc Lục Nghiên Tịch cho rằng mình sắp tiếp xúc thân mật với mặt đất thì bất ngờ, cô lại ngã vào trong lồng ngực của Tư Bác Văn.

Cô tựa vào ngực Tư Bác Văn, tiếng tim đập thình thịch của người kia văng vẳng bên tai cô.

Thình thịch, thình thịch…

Một cái rồi lại một cái.

Trái tim vốn dĩ đã lẳng lặng của Lục Nghiên Tịch nay lại trở nên thổn thức.

Nhìn sườn mặt của Tư Bác Văn, trái tim bình thản cũng dần gợn sóng lăn tăn.

“Nhìn tôi như vậy làm gì?”

Giọng nói của Tư Bác Văn bỗng vang bên tai của Lục Nghiên Tịch.