Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 404




Bên này, Mễ Lộ luôn cảm thấy không an lòng.

Tuy chuyện này đã tạm thời chấm dứt, nhưng với thủ đoạn của Lục Nghiên Tịch, nhất định cô sẽ điều tra rõ ràng.

Đến lúc đó, nếu tra ra cô ta thì xong đời luôn!

Không, không được! Phải nghĩ một biện pháp thật tốt.

Nghĩ tới đây, Mễ Lộ cầm điện thoại gọi cho Ngụy Như Mai.

“Cô Ngụy, bây giờ cô đang ở đâu? Có thể ra ngoài gặp mặt không?”

Lúc này Ngụy Như Mai đang ngồi trong nhà, nghe Mễ Lộ nói vậy bèn gật đầu.

“Được, có thể.”

Dù sao bây giờ cô ta và Ngụy Như Mai cũng là đồng minh, vinh nhục cùng hưởng.

“Vậy nửa tiếng sau gặp ở quán cà phê bên cạnh công ty.”

“Được.”

...

Sau khi cúp điện thoại, Mễ Lộ vẫn cảm thấy đứng ngồi không yên.

Nửa tiếng trôi qua từng phút từng giây, dường như không có lúc nào là Mễ Lộ không cầm điện thoại tính thời gian.

Khó khăn lắm mới trôi qua nửa tiếng, đến giờ tan làm, Mễ Lộ lập tức cầm lấy túi xách rồi đi thẳng ra ngoài.

Đương nhiên Lục Nghiên Tịch cũng nhìn thấy sự khác thường của Mễ Lộ.

Không biết tại sao, cô luôn cảm thấy Mễ Lộ có hơi kỳ lạ.

Lục Nghiên Tịch quyết định phải đi theo nhìn thử.

Cô cứ có cảm giác, nếu đi theo, cô nhất định sẽ thu được không ít manh mối.

Nghĩ vậy, Lục Nghiên Tịch cũng vội cầm lấy túi xách rồi theo sau.

Dọc đường đi, Mễ Lộ đều đắm chìm trong thế giới của mình, hoàn toàn không chú ý tới Lục Nghiên Tịch ở phía sau.

Cô ta cứ cầm đồ như vậy rồi đi thẳng vào quán cà phê.

Lục Nghiên Tịch cũng tìm một chỗ cách đó không xa rồi ngồi xuống luôn.

Nhìn dáng vẻ này của Mễ Lộ, chắc là đang chờ người nào đó tới.

Quả nhiên, một giây sau, Ngụy Như Mai đi từ cửa vào.

Thấy Ngụy Như Mai, Mễ Lộ vội đứng dậy rồi vẫy tay với cô ta.

“Cô Ngụy, bên này.”

Nhìn cảnh này, Lục Nghiên Tịch lập tức hiểu rõ.

Cuối cùng cô cũng biết tại sao Mễ Lộ lại vô cớ nhắm vào mình rồi.

Nghĩ tới đây, Lục Nghiên Tịch nhanh chóng cầm điện thoại rồi chụp ảnh hai người kia lại.

Hai người này gặp nhau, chắc chắn không có ý gì tốt.

...

Ngụy Như Mai ngồi đối diện Mễ Lộ, nói thẳng luôn.

“Mễ Lộ, hôm nay có chuyện gì mà tìm tôi tới đây vậy?”

Mễ Lộ có hơi thấp thỏm, ánh mắt cũng càng hoảng loạn.

“Cô Ngụy, Lục Nghiên Tịch đã phát hiện ra chuyện lần trước cô bảo tôi làm rồi.”

“Giờ cô ta đang tìm kiếm chứng cứ ở công ty, nói là nhất định phải tra ra thủ phạm trong vòng ba ngày.”

Không giống vẻ luống cuống của Mễ Lộ, Ngụy Như Mai lại hơi khoan thai.

“Cô ta muốn điều tra thì cứ mặc cho cô ta điều tra đi.”

Chuyện này chẳng có gì đáng để hoảng hốt cả.

Ngay giây sau, Mễ Lộ duỗi tay nắm lấy cổ tay Ngụy Như Mai.

“Cô Ngụy, cô không thể bỏ mặc tôi được đâu.”

“Lúc trước tôi làm việc đều dựa theo yêu cầu của cô mà, cô nhất định phải giúp tôi!”

Mễ Lộ biết, dù Ngụy Như Mai bị tra ra thì cũng chẳng bị gì cả.

Nhưng cô ta thì khác, nếu bị tra ra, cô ta chỉ có một con đường chết.

“Cô Ngụy, cô phải nghĩ cách cho tôi!”

Ánh mắt Mễ Lộ đầy hoảng loạn, cầu xin nhìn cô ta.

Trong mắt Ngụy Như Mai hiện lên vẻ chán ghét, sau đó lạnh nhạt đẩy Mễ Lộ ra.

Cô ta mỉm cười: “Cô yên tâm, hai chúng ta là châu chấu trên cùng một thuyền, sao tôi có thể không giúp cô chuyện này được chứ.”

“Nếu cô xảy ra chuyện gì, không phải cũng tương đương với việc tôi bị bại lộ sao?”

Nghe Ngụy Như Mai nói vậy, lúc này Mễ Lộ mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

“Cô Ngụy, tôi biết cô không phải là người như vậy mà.”

Lúc đầu cô ta còn lo lắng Ngụy Như Mai sẽ lợi dụng cô ta rồi thẳng tay vứt bỏ.

Nhưng bây giờ xem ra có thể yên tâm rồi.

Ngụy Như Mai nhếch khóe môi: “Cô yên tâm, tôi có cách.”

“Cách gì?”

Ngụy Như Mai tỏ vẻ thần bí, không trả lời.

“Cứ chờ xem là được.”

“Tôi cũng muốn xem thử Lục Nghiên Tịch có thể tìm được chứng cứ gì trong vòng ba ngày không.”

Chỉ bằng một Lục Nghiên Tịch nho nhỏ mà có thể làm ngã cô ta ư? Hoàn toàn không thể.

Thấy Ngụy Như Mai như vậy, trong lòng Mễ Lộ cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng cô ta vẫn gật đầu.

“Được, cô Ngụy, tôi tin tưởng cô.”

Dù sao bây giờ ngoài lựa chọn tin tưởng Ngụy Như Mai, cô ta cũng chẳng còn cách nào khác.

Sau đó hai người lại tiếp tục ngồi thảo luận gì đó rồi mới xoay người rời đi.

Lục Nghiên Tịch ngồi trên ghế cách đó không xa, vội vàng lấy tạp chí để che mặt mình lại.

Ánh mắt đăm chiêu nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời đi của bọn họ.

Xem ra khoảng thời gian hai người này hợp tác với nhau không hề ngắn.

Lần này, nếu muốn điều tra ra chứng cứ, e là có hơi khó khăn.

Dù sao, Mễ Lộ cũng chỉ là một lá chắn của Ngụy Như Mai mà thôi.

Lục Nghiên Tịch nhìn ảnh chụp trong điện thoại vài lần, bỗng chìm vào suy tư.

...

Lúc này, tới khi Lục Nghiên Tịch đến công ty thì Mễ Lộ đã ngồi trên ghế sofa rồi.

Cô ta nhìn Lục Nghiên Tịch rồi nói luôn:

“Ôi, sao bây giờ mới tới vậy? Vội đi tìm chứng cứ à?”

Bởi vì có Ngụy Như Mai trợ giúp nên trong lòng Mễ Lộ không hoảng loạn như trước nữa.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Mễ Lộ, Lục Nghiên Tịch chỉ cảm thấy buồn cười.

“Sao? Cô không hoảng hốt như lúc sáng nữa à?”

“Xem ra cô tìm được chỗ dựa vững chắc rồi nhỉ?”

Lục Nghiên Tịch buông một câu như có như không, lập tức khiến mặt mày Mễ Lộ biến sắc.

Ánh mắt cô ta trầm xuống: “Cô nói bậy gì đó.”

“Chuyện này không liên quan gì đến tôi, tôi tìm chỗ dựa làm gì.”

“Lục Nghiên Tịch, tôi cảnh cáo cô, tốt nhất là cô đừng nói bậy, nếu không tôi sẽ kiện cô tội phỉ báng đấy.”

Nghe vậy, ý cười trên khóe miệng Lục Nghiên Tịch càng sâu hơn.

“Vậy à?”

“Vậy tôi chờ cô kiện là được.”

Nói xong, Lục Nghiên Tịch khinh thường nhìn lướt qua Mễ Lộ rồi xoay người rời đi.

Hiện tại cô không cần lo về Mễ Lộ, trước tiên phải nghĩ xem nên điều tra đến Ngụy Như Mai thế nào mới đúng.

Người phụ nữ Ngụy Như Mai này cũng chẳng phải thứ gì tốt.

Nhớ tới chuyện Lục Thị lúc trước, nếu cô đoán không sai, chắc chắn cô ta cũng góp một chân trong đấy.

Nghĩ tới đây, sắc mặt Lục Nghiên Tịch càng khó coi hơn.